Anh ta dừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm biệt thự, lông mày nhíu lại.
Vui sướng đêm nay trùng phùng với cô, vẫn còn ở trong máu, để anh ta không có cách nào ổn định lại tâm tình.
Anh ta ở trước mặt cô biểu hiện bất cần đời, thế nhưng cô lại không biết, nội tâm của anh ta vui vẻ cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Tôn Lập Nam không nhịn được lại cười rộ lên.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh ta vẫn cảm thấy, chính mình sẽ cùng cô nói cười mãi cho đến khi bọn họ già, nhưng cô đột nhiên biến mất ở trong cuộc đời anh ta, anh ta mới bối rối phát hiện, trong lòng trống rỗng.
Tám năm này, anh ta một mực tìm cô.
Nhưng từ đầu đến cuối không có tin tức của cô.
Ngay lúc anh ta không biết nên làm sao bây giờ lúc, bỗng nhiên nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, có chuyện duy nhất mà cô kiên trì, chính là thành lập một câu lạc bộ cạnh tranh game.
Thế là, anh ta tìm nữ phát sóng trực tiếp nổi danh nhất cạnh tranh game, tìm tất cả cao thủ chơi game, anh ta không sợ phải trả bất cứ giá nào, cũng phải sáng tạo ra một vương quốc cạnh tranh game cho cô.
Mà bây giờ...
Anh ta còn không thể nói cho cô, anh ta muốn câu lạc bộ cạnh trạnh, lấy được thứ nhất trong nước, sau đó cho cô.
Vừa nghĩ tới mình có thể đưa cô một món lễ lớn, Tôn Lập Nam nở nụ cười.
Thế nhưng, hôm nay chỉ nói với cô như vậy, thật sự hoàn toàn không có trò chuyện đủ.
Anh ta dứt khoát cầm điện thoại di động lên, tìm số cho hôm nay, gửi nhắn tin cho cô.
-
Sau cuộc hô mưa gọi gió, Kiều Luyến mệt mỏi, co quắp trên giường không muốn nhúc nhích, trực tiếp nhắm mắt giả chết.
Thẩm Lương Xuyên thoải mái, da thịt trên người đều đổ mồ hôi.
Anh ôm Kiều Luyến, thấy cô giống như một con mèo nhỏ, lười biếng nhắm mắt lại, ở trên giường, khóe môi giương lên một nụ cười cưng chiều.
Hôn lên trán của cô một chút, điện thoại anh đặt trên tủ đầu giường, chợt rung một cái.
Anh cầm lên, liền phát hiện một số xa lạ gửi tới:
【 Luyến Luyến, tôi là Tôn Lập Nam. 】
Trông thấy cái tin này, Thẩm Lương Xuyên nhíu mày lại, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xóa bỏ, ném điện thoại di động sang bên cạnh, lấy đó quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến.
Ngón tay thon dài đùa bỡn tóc của cô, trên mặt không mang theo nửa phần áy náy.
Một lát sau, điện thoại di động lại rung một cái.
Anh miễn cưỡng giương mắt, tùy ý cầm điện thoại di động lên, ánh mắt đạm mạc rơi trên màn hình.
【 Luyến Luyến, em đang làm gì? Tại sao không trả lời tin nhắn? 】
Thẩm Lương Xuyên lạnh lẽo, tin thứ ba lại tới.
【 Tiểu Luyến, Luyến Luyến, trả lời anh một cái, một chữ cũng được 】
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, bỗng nhiên câu lên khóe môi, trả lời anh ta một chữ: 【 ờ 】
Đối phương lập tức kích động, gửi rất nhiều tin nhắn tới:
【 Tiểu Luyến, em còn nhớ rõ, khi chúng ta còn bé cùng đi ăn xâu nướng không? 】
Khi còn bé cùng ăn xâu nướng sao?
Anh đều không được nếm qua với cô!
Thẩm Lương Xuyên cau mày lại, trả lời: 【 không nhớ rõ. 】
【 làm sao lại không nhớ rõ? Ngay cách chỗ khu nhà chúng ta một con đường ấy! 】
Chúng ta? Sao hắn ta và tiểu Kiều lại là chúng ta!
Thẩm Lương Xuyên bực mình.
Đinh!
Tin nhắn lại tới, mở ra:
【 tiểu Luyến, vậy em còn nhớ rõ, khi còn bé em nói muốn làm cô dâu, nhất định bắt anh phối hợp với em không? 】
Phối hợp cái gì? Làm cô dâu, chẳng lẽ bái đường thành thân?!
Thẩm Lương Xuyên chỉ cảm thấy buồn bực ở chỗ ngực, cúi đầu nhìn về phía Kiều Luyến, chỉ thấy cô ngủ một mặt vô tội.