Hộ vệ xung quanh không có đạt được phân phó của Thẩm Lương Xuyên, không dám lên trước.
Thẩm Lương Xuyên và Thẩm Tử Hào lưng tựa lưng, nhìn những bảo vệ đó, anh trực tiếp mở miệng: "Lên!"
Hai anh em dẫn đầu!
Một người bời vì Noãn Noãn, bị đè nén lòng tràn đầy thống khổ.
Một người bời vì Kiều Luyến, khó chịu trong lòng.
Hai người đàn ông, giờ phút này đều cần một trận phát tiết vô cùng tinh tế!
Đi lên sáu bảy bảo vệ, căn bản cũng không với dùng lực liều mạng với họ!
Thẩm Tu nhìn tình huống này, lui về sau một bước, mở miệng nói: "Đánh chân của nó! Chân của nó thụ thương rồi!"
Một câu rơi xuống, có một bảo vệ, thừa dịp Thẩm Lương Xuyên không chú ý, một chân đá về phía chân anh.
Đúng lúc này, Thẩm Tử Hào xoay người một cái, lôi Thẩm Lương Xuyên ra, chính mình chịu một đá!
Cậu ta đau khàn giọng, nhưng nhìn Thẩm Lương Xuyên, lại mang theo mỉm cười.
Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, một lúc sau mới mở miệng: "Lên!"
Trong phòng đến cùng vẫn còn có chút nhỏ, không phát huy được.
Tuy bảo vệ rất nhiều, nhưng ngược lại tại người phía trước càng nhiều, lại thêm bảo vệ của họ, đến cùng có chút cố kỵ thân phận của Thẩm Lương Xuyên và Thẩm Tử Hào, cho nên căn bản cũng không làm bị thương.
Một trận đánh nhau kết thúc, đám bảo vệ nằm trên mặt đất kêu đau.
Mà Thẩm Tử Hào và Thẩm Lương Xuyên, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Tu.
Thẩm Tu nhíulông mày: " Mấy người cho là, đánh ngã mấy người, có thể đi ra sao? Tôi nóicho biết, Thẩm gia tôi có là bảo vệ! Có bản lĩnh mấy người đánh tất cả!"
Thẩm Tử Hào theo dõi ông: " cha, chúng con là con của cha, vì sao cha ác với anh ấy như vậy!"
Thẩm Tu sững sờ, không nói chuyện.
Thẩm Lương Xuyên chợt mở miệng: " bời vì, ông ta không bằng anh."
Thẩm Tu giận dữ: " Thẩm Lương Xuyên, cậu câm miệng cho tôi!"
"Thế nào, bị tôi nói trúng tâm sự của ông sao?" Trong giọng Thẩm Lương Xuyên, xen lẫn châm chọc, giải thích đối với Thẩm Tử Hào, " trước kia, mẹ luôn luôn không muốn để anh nói cho em biết bộ mặt thật của ông ta, là sợ sau khi em biết, xem thường ông ta, trôi qua không sung sướng. Chẳng qua bây giờ, lúc này nên nói cho em chân tướng rồi."
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày.
Thẩm Lương Xuyên chậm rãi mở miệng: "Lúc anh năm tuổi, ông ta đối với anh cũng rất tốt. Thế nhưng lúc anh năm tuổi, chúng ta qua chúc tết ông nội, ông nội nói một câu."
"Cái gì?"
"lúc ấy ông mắng Thẩm Tu, con đến một đứa trẻ năm tuổi cũng không bằng! Thẩm gia dứt khoát vượt qua con, trực tiếp giao cho Lương Xuyên!"
Thẩm Tử Hào sững sờ, "Sau đó?"
"Sau đó, ông ta thẹn quá hoá giận, lạnh nhạt với anh. Đứa trẻ khác cầm một trăm điểm, cha mẹ đề sẽ khích lệ, ông ta lại lạnh lùng nói, con ngoại trừ đọc sách, còn biết làm gì?"
"Ông ta kém hơn người khác, cho nên người khác đều có tội, Thẩm Tu, tôi nói đúng hay không?"
Thẩm Tu tức giận sắc mặt đỏ bừng.
Bảo vệ và nhóm giúp việc, từng người cúi đầu, thở mạnh cũng không dám!
Nhưng dù vậy, ông ta cũng thấy không còn mặt mũi!
Đúng vậy.
Chính là như vậy.
Ông ta ghen ghét một đứa trẻ năm tuổi! Cho nên mới chán ghét!
Lời này rơi xuống, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên tiếp tục mở miệng nói: "Năm đó, tôi và mẹ đi, đến bây giờ tôi mới phát hiện, trả thù lớn nhất với ông, hẳn là lấy đi thứ ông muốn."
Một câu rơi xuống, tròng mắt Thẩm Tu co rụt lại: " Cậu có ý gì?"