Cô hẳn là rất mệt mỏi, ngủ rất say, lông mày lại luôn nhíu lại, giống như trong lúc ngủ mơ cũng không giải được nan đề.
Tóc của cô đen nhánh, xõa lên trên ghế sofa, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mở ra, tiếng hít thở đều đều, nhìn qua... Rất đáng yêu.
Ánh mắtThẩm Lương Xuyên, dần dần nhu hòa xuống.
Thấy cô ôm lấy cánh tay, không tự chủ đi đến bên cạnh, cầm một cái chăn, sau khi đi tới đắp lên cho cô, liền thấy lông mày cô giãn ra.
Dáng vẻ xinh đẹp điềm tĩnh này, để anh không nhịn được đưa tay sờ về phía mặt của cô.
Anh đột nhiên có một ý nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại, thì vĩnh viễn dừng ở thời khắc này, tốt biết bao?
Hoặc là nói, nếu như dừng lại tám năm trước, tốt biết bao nhiêu?
Kiều Luyến mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng mờ mờ, để cho cô phản ứng thật lâu, mới hiểu được đây là nơi nào, buồn ngủ lập tức biến mất, cô đứng vội dậy, chăn lông trên người trượt xuống, cô ngẩn ngơ.
Cái này, là ai đắp lên cho cô?
Cô quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện trên ban công truyền đến chút ánh sáng.
Chậm rãi đi qua, thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi tở trên ghế ngoài ban công.
Thần sắc anh lạnh lùng, trước mặt bày ly rượu đỏ.
Có khoảnh khắc này, cô có một loại ảo giác, giống như Thẩm ảnh đế, nhìn rất tịch mịch.
Nghe được tiếng của cô, anh chậm chậm quay đầu lại, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía cô.
Kiều Luyến vội vàng mở miệng: " Thẩm tiên sinh, anh gọi điện thoại xong chưa? Vậy bây giờ, có thể tra một chút vì sao thẻ anh đóng băng không?"
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, thân hình cao lớn, chèn ép ngườ ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Sau đó nghe thấy anh mở miệng: "Kiều tiểu thư, để tôi nhắc nhở một chút, thời gian này, cô cảm thấy ngân hàng còn có người làm việc sao?"
Nương theo tiếng nói chuyện của anh, mội mùi rượu cồn thơm ngát đập vào mặt.
Kiều Luyến không nhịn được nhìn về lên mặt bàn, mấy cái bình rượu vang đỏ để loạn trên đó, xem ra, đêm nay anh uống rất nhiều?
Ý nghĩ này vừa ra, liền thấy anh mở bước chân, nhưng vấp phải cái ghế, dưới chân lảo đảo một bước.
Kiều Luyến nhấc tay lên, vô ý thức muốn đi đỡ anh!
Thế nhưng thân thể của anh cao lớn, thân thể Kiều Luyến nhỏ bé, căn bản là không thể đỡ được anh, dẫn đến hai người cứ ngã chổng xuống mặt đất!
Mặt đất trên ban công, có đặt tấm thảm ba tư thật dày.
Kiều Luyến trực tiếp nằm ở trên thảm, tiếp theo, thân thể nặng nề của Thẩm Lương Xuyên, liền ép lên trên người cô.
Hơi thở quen thuộc, xen lẫn rượu cồn, để Kiều Luyến có chút choáng váng, tiếp đó thấy anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô, hai cánh tay anh chống hai bên cô.
Ánh trăng trong trẻo chiếu vào, vì cái này đêm, gia tăng mấy phần mông lung.
Lúc này Kiều Luyến, chỉ cảm thấy hô hấp tăng thêm, tim đập rộn lên, sau đó thấy trong ánh mắt anh giống như hiện lên một chút mê ly.
Anh chậm rãi cúi đầu, bỗng nhiên hôn cô.
Kiều Luyến trừng to mắt, nhìn lấy gương mặt gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng.
Nhiệt độ trên môi mềm mại lạnh buốt, để cho cô cảm giác giống như hô hấp cũng không thông rồi.
Sau đó, cô cũng cảm giác được anh cạy mở môi của cô, cái lưỡi trơn nhẵn, dịu dàng thò vào.
Một nụ hôn, lưu luyến đau khổ, khó bỏ khó phân.
Thẩm Lương Xuyên say rượu, dịu dàng để cho cô khó mà cự tuyệt.
Thẳng đến, Kiều Luyến cảm giác trên thân mát lạnh, lúc này mới giật mình tỉnh lại xảy ra chuyện gì.