Thì ra từng có lúc, mẹ cũng là niềm kiêu ngạo của cậu ta.
Liền xem như hiện tại, người tuổi giống mẹ, tại lối ăn mặc, cũng không bằng mẹ.
Nghĩ tới đây, tâm Thẩm Tử Hào mềm mại lần nữa.
Hạ Noãn Noãn thấy thần sắc của cậu ta, liền mở miệng nói: "Cũng không biết, mẹ sẽ tới hay không."
Sẽ tới hay không?
Làm sao có thể không đến?
Thẩm Tử Hào vô thức nghĩ tới đây, nhưng lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Trước đó mấy ngày qua nhà bọn họ náo loạn một trận, cũng không biết mẹ có tức giận hay không.
Có lẽ là nhìn ra ý nghĩ của cậu ta, Hạ Noãn Noãn bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ không phải người hay thù."
Nói đến đây, cô chớp mắt: "Không biết thiếp mời đưa qua chưa, nếu như không có, buổi tối chúng ta tự mình đưa qua cho mẹ?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào liền nhìn về phía Mai Phượng, thất vọng mở miệng nói: "Mấy ngày hôm nay thiếp mời đã gửi ra ngoài rồi nhỉ."
Giờ phút này Mai Phượng đã hận hàm răng ngứa ngáy!
Hôn lễ của Thẩm Tử Hào, bà ta thân là mẹ kế của Thẩm Tử Hào đến chủ trì, rất có mặt mũi, thế nhưng Hạ Diệp Hoa tới, bà ta đứng chỗ nào?
Thân phận bà ta lúng túng trong hôn lễ, cũng sẽ để cho bà ta cảm thấy khó chịu.
Cho nên, bà ta mới cố ý không có phát thiếp mời cho Thẩm gia, đánh chủ ý, bà ta không nói, ai cũng không biết.
Đến lúc đó Hạ Diệp Hoa không có tới, lấy kiêu ngạo của Thẩm Tử Hào, cũng không có khả năng đến hỏi vì sao không tới.
Hạ Diệp Hoa kiêu ngạo, cũng không có khả năng đến hỏi vì sao không cho bà ta thiếp mời.
Hai bên ai cũng không nói, khúc mắc giữa mẹ con sẽ càng ngày càng tăng, căn bản là không cởi được.
Nhưng bây giờ...
Bà ta quay đầu nhìn về phía Hạ Noãn Noãn...
Lại là Hạ Noãn Noãn!
Vào lúc này nói ra câu nói này, chuyện về thiếp mời bà ta không thể văn chương!
Mai Phượng tức giận nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn còn phải mở miệng: "Con xem ta bận rộn, ta nhớ ra rồi! Ta dự định để con tự mình đi đưa thiệp mời, thế nhưng nhìn con bận rộn như vậy, lập tức quên mất!"
Hạ Noãn Noãn lập tức ngạc nhiên mở miệng: "Vậy thì thật là tốt, buổi tối con và Tử Hào cùng đưa qua."
Thẩm Tử Hào ho khan một tiếng, rõ ràng trong lòng rất muốn đi, trên mặt cũng lộ ra một bộ không tình nguyện: "em muốn qua thì tôi sẽ qua."
Nhìn dáng vẻ cậu ta khó chịu như vậy, Hạ Noãn Noãn không nhịn được cúi thấp đầu xuống, nở nụ cười.
Thẩm tiên sinh... Kỳ thật anh vô cùng đáng yêu.
Sau khi thử xong, Hạ Noãn Noãn thay đổi áo cưới, sau đó người một nhà đưa mẹ Hạ về khách sạn, tiếp đó theo Thẩm Tử Hào cùng tới Thẩm gia đưa thiếp mời.
Mai Phượng đứng ở trong khách sạn, nhìn bóng lưng Hạ Noãn Noãn, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía mẹ hạ, bà ta vừa cười tiến lên một bước, thở dài, kéo tay mẹ Hạ, lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi: "Mẹ Noãn Noãn, cái này là tiền biếu nhà chúng tôi, 888 vạn."
Mẹ hạ sững sờ, bình tĩnh nhìn chi phiếu.
888 vạn đối với Thẩm gia mà nói, không coi là nhiều.
Thế nhưng dùng hình thứcchi phiếu đến thanh toán... Đây ý là, để đồ cưới ngày maicủa họ, cũng dùng chi phiếu sao?
Mẹ Hạ gật đầu, tạm biệt với Mai Phượng, đi thẳng lên phòng tìm cha Hạ.
Cha Hạ nhìn thấy chi phiếu, nhíu lông mày, một lúc sau mới mở miệng: "Có lẽ, đây là thói quen hào môn bọn họ, hôm nay dùng chi phiếu làm tiền biếu, đã nói lên ngày mai cũng phải dùng chi phiếu làm đồ cưới, đã như vậy, vậy chúng ta cũng dùng chi phiếu đi."
Hạ mụ mụ thở dài: " Tôi luôn cảm thấy, chi phiếu có chút không đáng tin cậy."
Đám người này không biết, cái này hoàn toàn là Mai Phượng, bày cái bẫy cho Hạ Noãn Noãn.