Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ giống như chưa hết hoảng sợ.
Ánh mắtThẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Cô sợ bị người khác biết quan hệ của anh và cô vậy sao?
Khóe môi không nhịn được nhếch lên một độ cong châm chọc, dưới đáy lòng anh lạnh lẽo.
Sau đó liền thấy cô đề phòng ngẩng đầu nhìn anh: "Thẩm tiên sinh, anh tới làm gì?"
Thẩm tiên sinh...
Xưng hô xa cách, tư thái phòng bị.
Cô kháng cự, giống như dao găm đâm trúng trái tim của anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, nghĩ đến lúc vừa vào cửa, cô cười nói dịu dàng không biết nói cái gì, xem ra, ly hôn với mình, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với cô!
Cũng đúng...
Cô không có bất kỳ tình cảm gì với mình, làm sao lại cảm thấy khổ sở?
Thẩm Lương Xuyên siết chặt nắm đấm, mới bình phục lửa giận, nhưng bởi vì một câu của cô, bị chọc giận lần nữa.
Anh áp chế cảm xúc nóng nảy trong cơ thể, mở miệng nói: "Làm sao? Hiện tại có tiền, liền qua sông rút cầu?"
Qua sông rút cầu?
Kiều Luyến kéo căng cằm, không để ý đến châm chọc của anh.
Có mấy lời, không cần nói rõ ràng như vậy.
Cô hít sâu một hơi: " cho nên, ngài đến để nói chuyện ly hôn sao?"
Một câu, để tròng mắt anh co rụt lại.
Anh bỗng nhiên đứng thẳng người, từng bước một tới gần cô, thân hình cao lớn, dường như muốn che kín tất cả ánh sáng, mang theo khí thế bức người, để Kiều Luyến căng thẳng, như lâm đại địch.
Mỗi một bước anh tới gần, buộc Kiều Luyến lui lại, thẳng đến sau lưng đụng chạm vách tường băng lãnh, mới dừng lại.
Hai cánh tay anh tựa hai bên cô, đầu rủ xuống.
Ngũ quan anh tuấn, quan sát khoảng cách gần, càng có lực trùng kích và hoàn mỹ.
Mắt phượng, sống mũi thẳng tắp, còn có này... bờ môi đơn bạc.
Đều nói, người có bờ môi mỏng, là bạc tình bạc nghĩa, nhưng khi anh quyết định một người, chính là cả đời.
Ý nghĩ này vừa ra, cô cũng cảm giác trái tim co rụt lại, có một cảm giác đau đớn.
Đúng vậy, anh chung tình với mối tình đầu, bạc tình bạc nghĩa cho cô.
Ý nghĩ này, để cho vẻ mặt cô lạnh lẽo, càng ngày càng bạo, vừa rồi còn e ngại, nhất thời đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn về phía anh.
Sau đó, liền nghe anh híp mắt mở miệng: "Em có tư cách gì nói ly hôn với tôi?"
Có tư cách gì?
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm.
Đúng vậy, thân phận cô thấp, cô không có tiền, anh có thể giày xéo thân thể của cô như thế sao?
Có phải trong mắt anh, chỉ có mối tình đầu mới là người, cô chẳng phải là cái gì?!
Nghĩ đến đây, cô liền buông thõng mắt, giọng nói mang theo lãnh ý: "Thẩm tiên sinh, vậy tôi cũng nhắc nhở ngài một câu, vợ chồng ở riêng hai năm, có thể đơn phương khởi tố ly hôn."
Một câu, để Thẩm Lương Xuyên cố nén lửa giận, cuối cùng không áp chế nổi!
Anh đối tốt với cô như vậy, thế nhưng người phụ nữ này, tại sao có thể tuyệt tình như vậy?
Ở riêng hai năm... Tự động ly hôn...
Những lời này, sao cô có thể nói ra được?
Anh cắn răng nghiến lợi nhìn cô, gặp vẻ mặt kiên nghị của cô, giống như không có ý quay lại.
Anh bỗng nhiên nở nụ cười gằn: " Kiều Luyến, tôi sẽ để cho em khóc đi cầu tôi!"
Tám năm trước, anh thả cô rời đi, nhiều năm như vậy, không có vì sai lầm của cô mà tính toán.
Lần này, dù là hóa thân thành ma, anh cũng phải lôi kéo cô xuống Địa ngục cùng.