Cô không hiểu rõ cái nhà kia, cũng không hiểu rõ Mai Phượng.
Điều duy nhất cô có thể làm vì Thẩm Tử Hào, cũng là những thứ này.
-
Thẩm Tử Hào đưa Hạ Noãn Noãn đến khách sạn, một mình lái xe về nhà.
Vừa vào trong nhà, liền thấy Mai Phượng chờ cậu ta trong phòng khách.
Cậu ta vào cửa.
Mai Phượng liền lập tức đứng lên, trên mặt mừng rỡ nhìn cậu ta: " Tử Hào, con về rồi!"
Một màn quen thuộc, đã từng khiến Thẩm Tử Hào ấm áp.
Nhưng bây giờ, loại cảm xúc cảm động kia, lại phai nhạt rất nhiều.
Cậu ta khẽ gật đầu.
Mai Phượng liền thu xếp bữa trưa chuẩn bị cho cậu ta.
Nhìn Mai Phượng bận rộn như vậy, cậu ta không nhịn được mở miệng: "Dì Mai, chân của dì không có chuyện gì chứ?"
Mai Phượng lập tức cười: "Không có chuyện gì."
Lời này rơi xuống, bên cạnh liền có giúp việc mở miệng nói: "Làm sao không có chuyện gì? Đầu gối phu nhân ứ máu mảng lớn như vậy, gần như đều đi không được! Nếu không phải Tiểu Hồng đấm bóp cho lâu như vậy, chỉ sợ hiện tại còn không thể xuống giường!"
Mai Phượng đợi bà ta nói xong, lúc này mới lên tiếng: "Bà ta im miệng!"
Sau đó nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, ta không sao, con mau lại đây ăn cơm, đừng để mình đói bụng."
Tất cả đều lấy cậu ta làm chủ.
Đây chính là Mai Phượng của tám năm qua.
Vừa mới bắt đầu, cậu ta còn hoài nghi có phải Mai Phượng có ý khác hay không.
Thế nhưng cậu ta tin tưởng, một phụ nữ, không có khả năng diễn kịch tám năm.
Vẻ mặt Thẩm Tử Hào hoà hoãn lại, cậu ta nhìnMai Phượng: "Dì Mai, chân của dì không thể chậm trễ, phải đi bệnh viện nhìn xem."
Mai Phượng cười: " Không có chuyện gì. Con mau ăn cơm."
Nhìn bộ dạng cậu ta ăn không yên lòng, Mai Phượng thở dài, tiếp tục mở miệng nói: "Tử Hào, tuy năm đó mẹ con từ bỏ con, thế nhưng khẳng định là bà ấy có nỗi khổ tâm, con nhìn hôm nay, vì con, cuối cùng bà ấy vẫn lùi bước."
Thẩm Tu vừa từ trên lầu đi xuống, nghe nói như thế, hừ lạnh một tiếng: "Vì nó cái gì? Tôi thấy, là bởi vì bà quỳ xuống cầu xin!"
Lời này rơi xuống, Mai Phượng liền nhất thời trừng mắt liếc ông ta một cái: "Ông đừng nói mò."
Sau đó quay đầu, nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, con đừng nghe cha của con nói mò, ngươi đương mẹ con rất yêu con..."
Nếu là lúc trước, nghe đến đó, khẳng định Thẩm Tử Hào đã giậm chân.
Bởi vì cậu ta không muốn nghe nhất một câu, mẹ của con rất yêu con...
Mai Phượng hi sinh chính mình, thậm chí ăn khổ thời gian dài như vậy, chính là vì để Thẩm Tử Hào và Hạ Diệp Hoa mỗi người một ngả.
Chuyện lần này... Theo lý thuyết hẳn là thành công?
Thật không nghĩ đến, Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, lại chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bà ta chằm chằm trong chốc lát, lúc này mới gật đầu: " Con cảm thấy dì Mai nói đúng. Cuối cùng bà ấy vì con nhượng bộ, cho nên, con không nên chán ghét bà ấy như vậy mới đúng."
Mai Phượng:...!!
Mai Phượng kinh ngạc theo dõi cậu ta, giống như là không biết Thẩm Tử Hào.
Tiếp theo, bà ta liền nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng: "Trước kia dì luôn nói, trên thế giới không có có người mẹ không tốt, con còn chưa tin, thế nhưng Noãn Noãn cũng nói cho con biết câu nói này... Con cảm thấy mẹ con, là quan tâm con."
Hạ Noãn Noãn... Lại là Hạ Noãn Noãn!
Mai Phượng lập tức siết chặt nắm tay.
Bà ta không thể tiếp tục ngồi yên như thế.
-
Lại nói Thẩm gia.
Sau khi đám người Thẩm Tử Hào rời đi, Thẩm Lương Xuyên liền cầm lấy chuyển phát nhanh, lên lâu, tiến vào thư phòng, mở gói đồ ra.
Lần này chuyển phát nhanh, vẫn là tấm thẻ như cũ.
Chữ trên tấm thẻ, cuối cùng thay đổi: Xuyên tử, cậu quên cừu hận của tôi sao?