Thẩm Tử Hào càng không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt kinh ngạc, giống như xưa nay không nhận biết người trước mắt.
Sắc mặt Mai Phượng tái nhợt như tờ giấy.
Bà ta không thể tưởng tượng nổi nhìn tình huống trước mặt, cả người giống như bị dọa phát sợ.
Một lúc sau, bà ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nhảy dựng lên: " Cô ta nói hươu nói vượn! Tôi căn bản không biết cô ta!"
Nói đến đây, mãnh liệt nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, con tin ta! Nửa năm qua, dì Mai đối với con như vậy? Trong lòng con hẳn có tính toán sẵn!"
Bà ta nói xong, hốc mắt liền đỏ lên.
Chợt không nhịn được nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, cắn môi: "Hôm nay vốn là hai bên thân gia ngồi cùng thương lượng hôn sự lễ, chị Hạ, vì sao chị hết lần này tới lần khác lựa chọn hôm nay, làm khó dễ tôi vậy?"
Một câu, giống như đổi hết mọi chuyện do Hạ Diệp Hoa chỉ đạo!
Thẩm Tử Hào nghe đến đó, lại nhìn về phía Hạ Diệp Hoa.
Trong lúc nhất thời, cậu ta không phân biệt ra thật giả.
Hạ Diệp Hoa nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Thẩm Tử Hào, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.
Bà siết chặt nắm tay: "Tôi thích Noãn Noãn như vậy, sao hôm nay lại gây sự?"
Mai Phượng cúi thấp đầu nói: "Đúng, câu nói này tôi cũng muốn hỏi chị. Tử Hào cả đời kết hôn một lần, vì cái gì chị nhất định phải chọn vào hôm nay?"
Hạ Diệp Hoa thấy đến bây giờ Mai Phượng vẫn còn muốn chống chế, tức giận vươn cánh tay ra, chỉ về phía bà ta: " Cô..."
Kiều Luyến thấy sự tình phát triển đến loại tình trạng này, đột nhiên đứng lên, cô nhìn chằm chằm Mai Phượng: " Bà nói, bà không biết Tống Nguyên Hi?"
Mai Phượng nhíu lông mày: " Tôi chỉ nghe nói qua, đích thật là không gặp qua."
Kiều Luyến cười lạnh: "Vậy bà đi trại an dưỡng gặp cô ấy, là vì cái gì?"
Tròng mắt Mai Phượng co rụt lại: " Cô nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Kiều Luyến mở miệng: " Hôm qua bà qua trại an dưỡng gặp Tống Nguyên Hi, còn trong phòng cô ấy nói chuyện một hồi, chuyện này không chỉ tôi thấy được, Noãn Noãn cũng nhìn thấy!"
Lời này rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền đứng lên, khẽ gật đầu: " Đúng, con và Luyến Luyến cùng nhìn thấy."
Người khác, có lẽ Thẩm Tử Hào sẽ nghi vấn.
Thế nhưng Hạ Noãn Noãn cũng đi ra làm chứng, cậu ta lập tức nghi ngờ nhìn về phía Mai Phượng, cậu ta nhíu mày: "Dì Mai, dì tới trại an dưỡng gặp Tống Nguyên Hi làm gì?"
Nếu như không phải sớm có cấu kết, làm sao bà lại biết Tống Nguyên Hi ở trại an dưỡng?!
Giờ khắc này, tầm mắt mọi người, đều rơi vào người Mai Phượng.
Mai Phượng nhìn Thẩm Tử Hào, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên: " Tử Hào, con đây là hoài nghi ta? Con không tín nhiệm ta!"
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: "Dì Mai, dì..."
Mai Phượng bỗng nhiên đưa tay ra, bưng kín ánh mắt của mình, thế nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống: " Tử Hào, dì Mai tự nhận xưa nay không làm việc trái với lương tâm, những năm này đối với con như vậy, con hẳn là cũng có thể cảm giác được. Vì sao ta phải làm như vậy? Ta làm như vậy có chỗ tốt gì?!"
Bà ta nói đến đây, không nhịn được khóc lên: "Ta đi theo cha con nhiều năm như vậy, cũng không có một đứa con của mình, ta thật sự coi con trở thành con của mình! Sao con có thể hoài nghi ta?"
Tiếng khóc nghe vô cùng thê thương, để Thẩm Tử Hào nhíu lông mày.
Kiều Luyến lại nghe không nổi, cái Mai Phượng này, quả thực là giỏi giả bộ!
Mọi chuyện như vậycòn không thừa nhận!
Cô trực tiếp mở miệng: "Mai Phượng phu nhân, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu như bà không thể cho ra một câu giải thích hợp lý, chuyện hôm nay, bà cũng đừng nghĩ rửa sạch!"