Thẩm Lương Xuyên từ ngày đó, giống như mai danh ẩn tích, hai ngày này cũng không có gọi qua điện thoại cho cô.
Cô cũng không có chủ động liên hệ với anh.
Cuộc sống của cô, giống như trở về một tháng trước.
9 giờ tới 5 giờ về, tạo thành một đường thẳng.
Cô bận rộn nhiều việc, bận bịu hai ngày này chỉ ngủ ngắm mấy giờ, bời vì chỉ cần cô rảnh rỗi, sẽ cảm thấy khổ sở giống như đại dương đang bao phủ cô.
Thẳng đến trưa hôm nay, cô nhận được điện thoại của Tống Thành: "Tôi không tìm thấy anh Thẩm!"
Trong hai ngày này, lần đầu tiên cô nghe được tin tức của anh.
Nhưng một câu, để cho cô đột nhiên giật mình: "Lúc nào?"
"Từ hôm qua, có phải hai người cãi nhau hay không?"
Kiều Luyến trực tiếp gấp gáp: "Hôm trước biến mất, sao hiện tại anh mới nói! Báo cảnh sát chưa?"
"Không có, không cần phải gấp..."
Kiều Luyến trực tiếp trách mắng: " một người sống sờ sờ biến mất hai ngày, sao có thể không nóng nảy?"
"Ai, chị dâu, cô hãy nghe tôi nói hết! Trước kia anh Thẩm đã xuất hiện qua tình huống như vậy, bỗng nhiên biến mất, không cần phải gấp, qua mấy ngày anh ấy sẽ tự mình trở về. Trước khi anh ấy quay phim, nhất định có thể trở về."
Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra: " vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Là như vậy, trước đó anh Thẩm để tôi hẹn trưa hôm nay gặp mặt Thi Trường, nói là nói chuyện gia nhập câu lạc bộ cạnh tranh game, thế nhưng hiện tại anh Thẩm chơi mất tích, việc này làm sao bây giờ?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, mím môi lại.
Tuy đưa ra ly hôn với Thẩm Lương Xuyên, nhưng thân phận của Vong Xuyên, cô còn cần ở lại câu lạc bộ.
Cho nên, cô do dự một chút, liền kiên định mở miệng: "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua nói chuyện."...
Từ trong trò chơi thấy được Thi Trường, cậu ta hẳn là một người kiêu ngạo.
Ngược lại người trước mặt này, ăn mặc một thân tây trang, toàn thân lộ ra ung dung, lại bởi vì trông gia giáo, cho nên cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Kiều Luyến đi vào quán Cafe, đưa tay ra: " Chào cậu."
Cậu thanh niên nhìn cô một cái, dùng cằm chỉ đối diện.
Kiều Luyến cũng không xấu hổ, trực tiếp ngồi xuống, "Tôi tên Kiều Luyến, xin hỏi cậu..."
"Tô Bành Hạo."
Trong giọng nói của cậu ta, đều mang theo vài phần kiêu ngạo, nhìn xuyên qua, xuất thân bất phàm.
Muốn mời dạng người này gia nhập câu lạc bộ bọn họ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Cô nhủ tỏng lòng một chút, lúc này mới lên tiếng: "Tôi xem qua tranh tài của cậu, cậu chơi game vô cùng tốt, không biết cậu có muốn gia nhập câu lạc bộ, trở thành một tuyển thủ cạnh trang không?"
"Không nghĩ tới."
Đối phương gọn gàng mà linh hoạt cự tuyệt cô, sau đó, Tô Bằng Hạo liền lộ ra nụ cười xấu xa: " Cô không cần vắt óc tìm kế để thuyết phục tôi, tôi sẽ không gia nhập câu lạc bộ mấy người."
"Vì sao?"
Tô Bành Hạo cười một tiếng: "Bởi vì tôi nghe nói huấn luyện viên mấy người là Vong Xuyên."
Kiều Luyến nhíu mày: " Cậu xem thường người chơi nữ?"
"À! Không phải tôi xem thường, thật sự là sự thật chứng minh, phụ nữ chơi game không được!"
Kiều Luyến nhất thời có cỗ khí thế không chịu thua kém: "Ai nói? Cũng có chơi tốt!"
"Đúng, hoàn toàn có thể, nhưng người chơi nữ cho tới bây giờ tôi tin phục, chính là tiểu Kiều nhiều năm trước trong Lot, người còn lại... Không xứng làm huấn luyện viên!"