Giờ phút này cả người Tô Mỹ Mỹ đều trở nên hưng phấn, nhìn xem, cô ta biết, Phạm Kiệt nhận biết mình!
Ánh mắt của cô ta tỏa sáng, chen lên phía trước: "Phạm Kiệt tiên sinh, cậu còn nhớ tôi không? Hai năm trước tôi phỏng vấn cậu, lúc ấy chúng ta trò chuyện rất cởi mở, cậu còn nói, sẽ nhớ kỹ tôi!"
Phạm Kiệt khẽ cười Tô Mỹ Mỹ, thật sự là không có một chút ấn tượng với người này.
Nhưng mà... Người này, hẳn là đồng nghiệp của chị dâu.
Đã vậy, làm sao cũng phải cho chút mặt mũi?
Thế là, Phạm Kiệt làm như bừng tỉnh: "À, cô!"
Tô Mỹ Mỹ nhất thời mở miệng: "Đúng đúng, là tôi, Phạm Kiệt, chúng ta có thể trò chuyện về album mới của anh không?"
Phạm Kiệt nghe nói như thế, nghiêng đầu, sau đó cười với cô ta: "Cái này, hôm nào rồi nói sau."
Ngay trước nhiều ký giả như vậy, nếu như hiện tại cậu ta đáp ứng nhật báo 8 Quái, đoán chừng đám người này sẽ viết linh tinh.
Cậu ta khẽ cười với Tô Mỹ Mỹ, quay người đi vào bên trong.
Đám phóng viên muốn đi theo vào thảo luận, đã bị bảo an ngăn lại, mọi người đành phải ngừng ở bên ngoài.
Tô Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm Phạm Kiệt, trong lòng lại có chút loạn.
Theo lý thuyết, mới vừa rồi Phạm Kiệt đáp lại cô ta, hẳn là nhớ kỹ cô ta, thế nhưng vì sao nói chuyện tin tức lúc khác?
Xem ra, mặt mũi của cô ta, không có lớn như vậy!
Cô ta thở dài, đi theo đám phóng viên, chờ bên ngoài một thời gian, sau cùng nhìn không thấy có tin tức tốt gì, đành phải về tòa soạn.
Cô ta có chút ủ rũ, cảm thấy bất lợi, trước khi ra cửa đã cam đoan với tổng biên, hiện tại làm sao bây giờ?
Thật không nghĩ đến...
Cô ta còn chưa tới tòa soan, điện thoại tổng biên gọi tới: "Mỹ Mỹ, em thật đúng là phúc tinh của tôi! Vừa rồi người đại diện của Phạm Kiệt liên hệ với rôi, nói là sẽ cho chúng ta phỏng vấn! Em cũng thật là lợi hại, không hổ do tôi nhìn trúng!"
Tô Mỹ Mỹ vừa nghe thấy lời ấy, nhất thời hưng phấn lên: "Thật sao?"
"Còn thật hơn chân trâu! Em mau về tòa soạn!"
Cúp điện thoại, Tô Mỹ Mỹ nhất thời hất cằm!
Cô ta đã nói, khẳng định Phạm Kiệt còn nhớ rõ mình!
Phải biết, lúc trước Phạm Kiệt thế rất ngượng ngùng gọi cô ta là chị...
Mà bây giờ, lấy được tin tức của Phạm Kiệt, cô ta ở trước mặt Kiều Luyến, cuối cùng có thể mở mày mở mặt rồi!
----
Kiều Luyến ngồi ở vị trí của mình trong văn phòng, không có việc gì.
Chủ biên vì chèn ép cô, ngoại trừ Thẩm Lương Xuyên, không cho cô bắt bất kỳ tin tức gì khác, nhưng gần đây Thẩm Lương Xuyên rất bận rộn, cho nên cô cũng không cần tiếp tục đi theo ra ngoài, đành phải co đầu rút cổ, sửa sang lại văn kiện.
Bỗng nhiên, cửa văn phòng phòng bị người đẩy ra, mặt mũi Tô Mỹ Mỹ vui mừng, bước đi mang gió lướt qua trước mặt Kiều Luyến, rồi dừng bước.
Kiều Luyến ngẩng đầu, liền thấy cô ta hất cằm, cười lạnh với cô "Kiều Luyến, hôm qua ở bên ngoài khách sạn, gió thổi không tệ nhỉ?"
Kiều Luyến nhếch môi.
Cô không rõ, mỗi lền Tô Mỹ Mỹ này tranh cãi với cô, luôn luôn bị cô kẹp gai phản bác, thế nhưng cô ta có khi chuyển bại thành thắng sao?
Giờ phút này, ngữ khí cô ta châm chọc, mang theo dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, để Kiều Luyến cười ha ha, cúi đầu xuống không để ý tới cô ta.
"Tôi đang nói với cô đó, lỗ tai cô điếc à?" Tô Mỹ Mỹ tiếp tục mở miệng.
Kiều Luyến nghiêng đầu: " À, tôi chỉ nghe thấy tiếng chó sủa! Có người nói chuyện với tôi sao?"
"Cô..." Tô Mỹ Mỹ khó thở: "Cô chớ đắc ý!"