Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, liền nghe thấy thím Lý ở dưới lầu mở miệng: "Tiểu thư, Lục tiên sinh đến rồi!"
Lục Nam Trạch tới?
Tròng mắt Kiều Luyến hơi híp, lập tức khẩn trương nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên buông thõng con ngươi xuống, một lúc sau mới đứng lên: " Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi xuống trước, chiếu cố anh ta."
Kiều Luyến sững sờ, "Thế nhưng..."
"Không có gì, em chờ đấy."
Kiều Luyến cắn môi, khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, dự định đi ra ngoài.
Thế nhưng đi tới chỗ cửa, chợt cúi đầu, nhìn một ăn mặc của mình.
Anh quay đầu, nhìn Kiều Luyến một chút, liền ho khan một tiếng, tiến vào phòng thay đồ.
Một lát sau, Kiều Luyến phát hiện anh đổi một áo sơmi màu đen, đi ra.
Thẩm Lương Xuyên mặc áo sơ mi đen, nhìn càng thêm có mị lực, càng có khí thế.
Chẳng qua Thẩm Lương Xuyên đi tới cửa chỗ, bỗng nhiên dừng bước, cố ý mở cúc áo chỗ cổ áo ra, làm ra bộ dạng tùy ý, lúc này mới xuống lầu.
Kiều Luyến:...
Cô gần như muốn cười rút gân?
Quả thực là có thể nghe được nội tâm Thẩm Lương Xuyên nôn hỏng bét!
Khẳng định là muốn tìm về mặt mũi trước mặt Lục Nam Trạch, cho nên cố ý đổi áo sơ mi càng đẹp trai hơn. Nhưng lại cảm thấy đặc biệt thay quần áo, cho anh ta mặt mũi, cho nên cố ý làm bộ tùy ý...
Trước kia làm sao lại không có phát hiện, Thẩm Lương Xuyên còn có thể đáng yêu như thế đáng?
Chẳng qua dưới lầu...
-
Dưới lầu.
Lục Nam Trạch đang ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, nhìn quanh căn nhà, nghĩ đến tám năm trước, anh ta mua xuống nơi này, sửa sang thành dáng vẻ Kiều gia, hao phí món tiền khổng lồ, chính vì tương lai có một ngày, có thể cùng Kiều Luyến tới nơi này.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại, Kiều Luyến vào ở, thế nhưng trong phòng này, vẫn còn có một người đáng ghét.
Vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy tiếng trên lầu, anh ta lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Lương Xuyên mở cửa phòng ra, đi ra.
Ngay khi nhìn thấy anh, nụ cười trên mặtLục Nam Trạch, trong nháy mắt long lanh mấy phần.
Ánh mắt Lục Nam Trạch, đầu tiên là rơi vào o sơ mi trên người anh, tròng mắt hơi híp.
Không thể không nói, Thẩm Lương Xuyên không hổ là ảnh đế nổi tiếng trong nước, ngũ quan tinh xảo đến căn bản là không có bất luận khuyết điểm gì.
Một thân tây trang màu đen, càng làm anh tăng thêm mấy phần thần phong vị.
Nhưng hôm nay Lục Nam Trạch mặc cũng không kém.
Một thân âu phục màu xám, lộ ra mấy phần chính thức, lại lộ ra mấy phần lười biếng.
Nụ cười trên mặt tùy ý tà mị, cả người lộ ra một loại cuồng dã.
Anh ta tùy tiện ngồi ở chỗ đó, tự thành một cỗ khí thế.
Hai người đàn ông, đều có đặc sắc, mỗi người mỗi vẻ.
Cứ mặt đối mặt như vậy, người nào cũng không thua người nào.
Lục Nam Trạch híp mắt, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn lên trên lầu: " Kiều Luyến đâu?"
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng: " Cô ấy còn đang ngủ, không biết Lục tiên sinh tìm phu nhân của tôi làm gì?"
Ngữ khí không khách khí, để Lục Nam Trạch buông con ngươi xuống: " Tôi là đến tìm Kiều Luyến, không phải Thẩm tiên sinh."
"Cô ấy đang ngủ, không thuận tiện Chẳng qua vừa vặn tôi có mấy câu, muốn nói với anh." Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói từng chữ.
Giọng nói chuyện, đều khiến người ta cảm thấy toàn thân rét run.
Lục Nam Trạch lại nở nụ cười gằn: "Đáng tiếc, tôi cảm thấy hứng thú đối với Kiều Luyến, còn Thẩm tiên sinh, cũng không có bao nhiêu hứng thú."
Một câu rơi xuống, bầu không khí trong phòng khách, trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.