Edit: Chang Phi
Beta: Vy Phi
Kết quả làm Bùi Thanh Thù cảm thấy kinh ngạc chính là hắn không gặp phải Uông Gia Ý, sau khi đi qua nhị môn lại thấy Chung cô nương đứng ở góc tường, giống như đang đợi người.
Bùi Thanh Thù hoảng sợ, ngoài ý muốn nhìn nàng nói: "Chung cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Chung cô nương ôn nhu nói: "Ta...... Đang đợi điện hạ."
Bùi Thanh Thù nhíu mày, mẫn cảm ý thức được chuyện này không thích hợp. Vì thế hắn nhanh chóng để hạ nhân sang bên cạnh trông chừng để tránh có người quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Hắn kỳ quái hỏi: "Sao ngươi biết ta sẽ ra ngoài?"
Nàng đến sớm hơn Bùi Thanh Thù, xem ra là đã chờ ở đây từ trước.
Chung cô nương thấp giọng nói: "Ta thấy điện hạ ở trong bữa tiệc có vẻ không tập trung, cho nên mới suy đoán có khả năng điện hạ sẽ đi ra ngoài......"
Chỉ vì một suy đoán hư vô mờ mịt là có thể chờ ở chỗ này lâu như vậy, xem ra Chung cô nương này nhìn như ôn nhu uyển chuyển nhưng bên trong cũng là một người rất có chủ ý.
Bùi Thanh Thù hơi bất đắc dĩ mà cười cười: "Cô nương tìm ta là có chuyện gì quan trọng sao?"
"Không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là gần đây tam thúc có được một ít thảo dược ngưng thần tĩnh khí, nếu làm thành túi thơm thì rất thích hợp, cho nên ta mới làm mấy cái. Nếu như điện hạ không chê...... Mong rằng ngài có thể nhận lấy."
Chung cô nương nói rồi lấy ra một cái túi thơm màu xanh nhạt, bên trên thêu mấy cây trúc nhìn có vẻ rất tinh xảo.
Bùi Thanh Thù rất thích kiểu dáng túi thơm này nhưng vẫn không duỗi tay ra nhận lấy.
Bởi vì hắn hiểu rõ ý tứ của Chung cô nương.
Lần trước hắn đã mông lung cảm giác được một chút không thích hợp nhưng vẫn chưa xác định được. Nhưng lần này đột nhiên Chung cô nương tặng đồ cho hắn, đây rõ ràng là đang tỏ vẻ nàng đang hướng về hắn.
Nhưng trong lòng Bùi Thanh Thù rất rõ ràng, mình không có cách nào để cưới nàng làm chính phi. Cho dù hắn rất muốn đưa tay nhận lấy, nhưng Bùi Thanh Thù cũng chỉ có thể cứng rắn cự tuyệt: "Ý tốt của cô nương ta xin nhận. Chỉ là nếu cô nương đã đọc “Nữ học” liền biết nếu ta nhận đồ vật của ngươi thì chính là lén lút trao nhận . Vì sao cô nương đã biết rõ còn cố phạm phải chứ?"
Chung cô nương thấy hắn chẳng những cự tuyệt mình, còn dùng đạo lý “Nữ học” tới dạy dỗ nàng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt dâng đầy trong mắt.
Bùi Thanh Thù thấy dáng vẻ sắp khóc mà không khóc, cố gắng không để rơi nước mắt của nàng rất làm người ta thương tiếc. Nhưng suy nghĩ vì hạnh phúc của nàng, Bùi Thanh Thù cũng chỉ có thể nhẫn tâm quay đầu đi rồi gọi bọn Tiểu Đức Tử đuổi kịp.
Hắn nhịn xúc động muốn quay đầu lại, đi nhanh về phía trước.
Ai ngờ đúng lúc sắp rẽ vào, đột nhiên phía sau Bùi Thanh Thù truyền đến một trận tiếng ầm ĩ.
"Điện hạ, là thiên kim Anh quốc công phủ!" Tiểu Đức Tử giật mình mà nói: "Không biết nàng chạy ra từ đâu, hình như là tát Chung cô nương một cái!"
Bùi Thanh Thù giật mình, vội vàng quay người lại xông lên đi ngăn cản Uông Gia Ý.
"Ngươi làm cái gì vậy!"
Khoảng cách của bọn họ có hơi xa, Bùi Thanh Thù chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Uông Gia Ý xô đẩy Chung cô nương, không chỉ lại tát nàng thêm một cái nữa mà còn đẩy Chung cô nương ngã vào trong ao.
Uông Gia Ý nổi trận lôi đình mà nói: "Nàng câu dẫn ngươi! Ta đều thấy được!"
Bùi Thanh Thù cảm thấy nàng quả thực không thể nói lý: "Uông cô nương, một quý nữ thế gia như ngươi sao có thể tùy tùy tiện tiện ra tay đánh người như thế? Gia giáo của Anh quốc công phủ chính là như vậy à?"
Vốn do Uông Gia Ý nhìn thấy Bùi Thanh Thù đi một mình nên mới cố ý đuổi theo. Ai ngờ vừa đến nàng liền thấy một màn Chung cô nương đưa túi thơm cho Bùi Thanh Thù.
Nàng tức giận đến dậm chân: "Ta mặc kệ! Ai bảo nàng không biết xấu hổ như vậy!"
Bùi Thanh Thù không rảnh để ý nàng, nhanh chóng đi đến bên cạnh ao muốn kéo Chung cô nương lên.
Hắn không biết bơi nên nếu có người rơi vào trong hồ hoặc là trong biển, hắn còn phải đi tìm người khác tới cứu. May mắn đây chỉ là một cái ao nhỏ rất nông ở bên cạnh núi giả. Sau khi Chung cô nương rơi vào, nước cũng chỉ tới phần eo nàng mà thôi, một chút cũng sẽ không nguy đến tính mạng.
Nhưng bởi vì Chung cô nương cảm thấy xấu hổ, không nhịn được khóc lớn lên, nức nở giống như tiểu hài tử, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Sau khi Bùi Thanh Thù nhìn thấy chiều sâu của nước, biết Chung cô nương có thể tự mình đi lên nên thấy yên tâm hơn không ít, nói với nàng: "Nhanh đi lên đi, trong nước lạnh lắm."
Nhưng Chung cô nương giống như là không nghe được, chỉ đứng tại chỗ mà khóc. Nha hoàn của nàng lo lắng, muốn bước vào trong ao đi kéo cô nương nhà mình ra.
Nhưng khác với Chung cô nương chính là nha hoàn không mang theo quần áo để thay. Nếu nàng bị ướt người thì cả một đường đều sẽ bị người nhìn lại, đến lúc đó chuyện có thể sẽ bị làm lớn hơn.
Bùi Thanh Thù chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ nàng: "Đừng khóc, nhanh đi lên đi, chẳng lẽ ngươi muốn đưa hết khách nhân trong Tả phủ tới đây sao?"
Chung cô nương nghe xong, lúc này mới dần dần khôi phục lý trí. Nàng cắn môi, nhỏ giọng khụt khịt, cuối cùng cũng dịch ra khỏi ao từng chút một.
Bùi Thanh Thù thấy nửa người dưới của nàng đều bị ướt đẫm trông rất không lịch sự, hắn chỉ hận trên người mình không mặc nhiều thêm một cái áo khoác.
Nha hoàn của Chung cô nương đã đi lấy xiêm y, nhưng bộ dáng này của Chung cô nương cũng không thể cứ đứng ở trong viện chờ như vậy được. Bùi Thanh Thù không có biện pháp, chỉ có thể bảo Tiểu Duyệt Tử nhanh chóng tìm một cái phòng trống ở gần đây để Chung cô nương đi vào chờ.
Uông Gia Ý ở bên cạnh thấy Bùi Thanh Thù ôn nhu với Chung cô nương như thế càng tức giận không thôi: "Thập Nhị điện hạ, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Hồ mị tử này rõ ràng là đang câu dẫn ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được à?"
"Uông cô nương, ta ngược lại còn muốn hỏi ngươi đang làm cái gì đây?" Bùi Thanh Thù nhịn nàng đã thật lâu, lần này thật sự là không thể nhịn được nữa: "Ta biết ngươi là nữ nhi của Anh quốc công, Anh quốc công vì Đại Tề mà chống đỡ kẻ xâm lược, là công thần của Đại Tề không sai, ta kính ngươi là nữ nhi của công thần cho nên vẫn luôn nhường nhịn ngươi. Nhưng ngươi không khỏi cũng quá kiêu ngạo rồi, đầu tiên là nói năng lỗ mãng với ta cùng Thất ca, sau đó lại tùy tiện ra tay đả thương người...... Vốn nghĩ ngươi tuổi còn nhỏ nên không chấp nhặt với ngươi nhưng ngươi chẳng những không biết hối cải mà còn làm trầm trọng thêm! Cho dù ngươi là nữ nhi của quốc công ta cũng không thể lại tiếp tục dung túng cho ngươi như thế được!"
Uông Gia Ý bị hắn đổ ập xuống răn dạy một trận, sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần: "Ngươi, sao ngươi có thể nói chuyện với ta như vậy? Cha ta chính là......"
"Uông cô nương chẳng lẽ bị hồ đồ rồi? Anh quốc công là công thần không sai, nhưng ta là Hoàng tử chứ không phải Trương Tam Lý Tứ mặc cho ngươi ức hiếp! Nếu như ngươi thật sự muốn so xem phụ thân ai có quyền thế cao hơn với ta, được, ngươi hãy nghe cho kỹ, phụ hoàng ta chính là Hoàng đế! Phụ thân ngươi dù có quyền thế ngập trời thì cũng có thể so được với Hoàng đế sao?"
Lời này của Bùi Thanh Thù rất nặng, nếu Uông Gia Ý tiếp tục mạnh miệng nói tiếp thì sẽ nói phụ thân nàng thành nghịch thần tặc tử không để Hoàng đế để vào mắt.
Tuy nàng bị Anh quốc công chiều hư nhưng chút đầu óc này vẫn phải có, vì thế thở phì phì mà bĩu môi không nói gì nữa.
"Ngươi luôn miệng nói Chung cô nương không biết xấu hổ mà chạy tới câu dẫn ta, nhưng lần trước ngươi không chỉ muốn đưa túi tiền cho ta mà còn có ý đồ......" Bùi Thanh Thù thật sự không nói ra được bốn chữ "Phi lễ với ta" này, nên chỉ có thể dừng ở chỗ này, dù sao Uông Gia Ý đã làm cái gì thì trong lòng nàng cũng sáng như gương.
Bùi Thanh Thù càng nghĩ càng tức giận: "Muốn nói đến tổn hại lễ pháp, nếu ngươi xếp thứ hai thì không ai dám xưng là thứ nhất. Cho nên mời ngươi đừng ở trước mặt ta nói những lời buồn cười này nữa!"
"Ngươi...... Ngươi chính là thấy ta như vậy sao?" Uông Gia Ý thoạt nhìn rất thương tâm mà nói: "Ta chỉ là thích ngươi mà thôi, ta rốt cuộc làm sai cái gì chứ?"
"Quản giáo ngươi, là trách nhiệm của phụ thân ngươi chứ không phải là nghĩa vụ của ta. Ngươi sai ở đâu thì về nhà tự mình đóng cửa ăn năn đi thôi, ta không có thời gian đi dạy ngươi! Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi còn quấy rầy ta cùng người bên cạnh ta như vậy, mặc kệ ngươi là nữ nhi của ai ta cũng sẽ không tha cho ngươi nữa!"
Bùi Thanh Thù nói xong lời này liền lạnh mặt xoay người rời đi.
Hắn biết hôm nay bản thân hắn có chút kích động nhưng không có cách nào, Uông Gia Ý ỷ vào mình là nữ nhi Anh quốc công, biết người khác không dám dễ dàng đắc tội phụ thân nàng, liền lặp đi lặp lại nhiều lần mà quấy rối sinh hoạt của hắn.
Nếu không hoàn toàn mắng cho nàng tỉnh, Bùi Thanh Thù lo lắng mình sẽ bị nàng dây dưa cả đời.
Kỳ thật Bùi Thanh Thù cũng biết người giống như Uông cô nương không phải là loại người tâm cơ thâm trầm xấu xa. Cho dù là xấu, nàng xấu cũng quá nông cạn, quá lộ ra mặt.
Nàng là thật sự thích hắn, nhưng kiểu thích của nàng đã dùng sai cách, hắn căn bản không thể tiếp thu kiểu bày tỏ tình yêu như vậy được.
Cho nên vẫn là nói rõ ràng như bây giờ thì tốt hơn. Không chỉ có như thế, sau khi hồi cung Bùi Thanh Thù còn tính toán đi gặp mặt Hoàng đế để Hoàng đế chống lưng giúp hắn, báo cho Anh quốc công quản cho tốt nữ nhi của mình. Cho dù làm như vậy khả năng sẽ làm Anh quốc công có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không có cách nào tốt hơn.
Sau khi Bùi Thanh Thù răn dạy Uông Gia Ý xong cũng không lập tức rời khỏi Tả phủ như kế hoạch mà là đứng ở trước cửa chờ Chung cô nương thay quần áo xong, bảo Tiểu Đức Tử gõ cửa rồi chủ tớ hai người cùng nhau đi vào, còn Tiểu Duyệt Tử thì ở lại bên ngoài canh chừng.
Chung cô nương đã không khóc nữa, chỉ khoác tóc ngồi ở trước bàn, ngơ ngác mà nhìn hoa văn trên chén trà ở trước mắt. Tỳ nữ của nàng đang nhanh chóng lau khô tóc cho nàng.
Một đầu đen nhánh tóc đẹp buông xuống, làm mặt Chung cô nương có vẻ càng nhỏ hơn. Bùi Thanh Thù nhịn không được thầm than ở trong lòng, đây mới là dáng vẻ mà nữ tử nên có chứ.
Bùi Thanh Thù thở dài, ngồi xuống vị trí đối diện nàng: "Chung cô nương."
Nàng nghe tiếng nâng mắt lên, nhanh chóng nhìn hắn một cái rồi lại rủ mắt xuống.
"Ta sợ ta cứ rời đi như vậy sẽ khiến ngươi luẩn quẩn trong lòng mà làm ra việc ngốc nghếch nào đó, cho nên hôm nay ta liền nói với ngươi một câu trong lòng đi. Tâm ý của ngươi, ta đều hiểu rõ. Chỉ là rất xin lỗi, ta không có cách nào cưới ngươi làm chính phi cho nên......"
Bỗng nhiên Chung cô nương ngẩng đầu, có chút kích động mà nói: "Điện hạ thân phận cao quý lại ưu tú như thế, ta chưa bao giờ có hy vọng xa vời có thể làm Hoàng tử phi của điện hạ!"
Bùi Thanh Thù giật mình, không nghĩ tới trong lòng Chung cô nương lại nghĩ như vậy.
"Vậy vì sao ngươi còn muốn đưa túi thơm cho ta?"
Chung cô nương ngượng ngùng nói: "Ta tự biết mình xuất thân thường thường, lại từ nhỏ yếu ớt, cho dù gả cho nhà bình thường làm chính thất cũng không tránh được việc thê thiếp tranh giành. Nếu như thế thì còn không bằng gả cho người mình thích. Thật không dám dấu diếm, ta ngưỡng mộ điện hạ đã lâu. Nguyện được hầu hạ ở bên cạnh điện hạ, hầu hạ ngài cùng Hoàng tử phi tương lai."
"Với phẩm mạo như vậy của ngươi thì cần gì phải tự coi nhẹ mình như thế chứ?" Bùi Thanh Thù có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng nói: "Cho dù ngươi vào hậu viện của ta cũng chưa chắc có được ngày tháng bình an. Nếu tương lai ta bận rộn việc công vụ, lơ là ngươi, mà ngươi lại yếu ớt như vậy thì phải tự bảo vệ mình như thế nào đây?"
Chung cô nương lắc đầu nói: "Ta nếu làm như vậy, thì có nghĩa là ta đã suy xét rõ ràng. Hơn nữa điện hạ không khỏi quá coi thường ta, tuy ta bệnh tật ốm yếu nhưng cũng không phải là người ngu dại. Ta không cần điện hạ bảo hộ ta. Nếu bởi vì ta mà làm điện hạ khó xử, hao tổn tinh thần thì chính ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Cho nên ngài yên tâm, ta sẽ dùng hết khả năng để chăm sóc tốt cho mình. Ta cũng không xa cầu điện hạ có thể cho ta cái gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh điện hạ, thường xuyên nhìn thấy ngài, lòng ta cũng thấy thỏa mãn rồi."
Bùi Thanh Thù còn đang do dự thì đột nhiên Chung cô nương lại nổi lên chơi xấu: "Ta mặc kệ, ngài đã nhìn thân thể của ta nên nhất định phải chịu trách nhiệm."
Bùi Thanh Thù thật sự cảm thấy oan uổng, vừa nãy tuy trên người Chung cô nương bị ướt nhưng nàng mặc váy, chỉ là đường cong thân thể rõ ràng hơn một ít mà thôi, sao có thể tính là nhìn thấy thân thể chứ?
Nhưng mà nói thật, vừa nghe Chung cô nương nói như vậy Bùi Thanh Thù thật đúng là có chút động tâm.
Hắn đột nhiên có loại xúc động không rõ, không muốn lại suy xét nhiều việc thượng vàng hạ cám như vậy nữa.
Những năm gần đây mỗi bước đi hắn đều nơm nớp lo sợ, suy nghĩ cặn kẽ, tất cả đều là vì sinh tồn, vì cái gọi là nghiệp lớn mà suy xét, chả lẽ không thể vì chính mình mà sống một lần sao?
Vì thế Bùi Thanh Thù vươn tay, hỏi nàng: "Cái túi thơm vừa nãy đâu rồi?"
Danh Sách Chương: