Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vy Phi
Nhiều năm trước từ khi mới bắt đầu mang thai, Tả Đại cô nương chưa một ngày nào ngừng lo lắng ngày hôm nay sẽ đến.
Bây giờ cả thiên hạ Đại Bạch đều đã biết chuyện, nhưng nàng vẫn rất cứng rắn.
Lúc đối mặt với bà bà (mẹ chồng) hung hãn, Tả Đại cô nương vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trên mặt không chút sợ hãi nào.
“Người cảm thấy ta vẫn cần suy nghĩ sao?” Tả Đại cô nương bình đạm nói: “Dù sao vẫn là chết, ta việc gì phải nghĩ nữa…”
Hoài Dương Trưởng Công chúa nhíu mày nói: “Ta chỉ bắt ngươi thừa nhận Tứ Hoàng tử đã biết nhi tử ngươi sinh là con của hắn từ lâu rồi mà thôi, như vậy khó sao?”
“Nhưng hắn đâu biết.” Tả Đại cô nương không nhanh không chậm nói: “Ngay cả ta gần đây cũng mới chắc chắn chuyện này thì sao hắn có thể biết được?”
“Thế thì sao?! Ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được!” Hoài Dương Trưởng Công chúa tức giận nói: “Ta đã đồng ý tuyên bố với bên ngoài ngươi mất vì bệnh, còn tên ngươi sẽ vẫn được lưu trong gia phả Tống gia rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
Tả Đại cô nương tự rót cho mình một chén nước, rũ mắt nói: “Nhưng làm sao có thể đảm bảo sau khi ta chết người sẽ không lừa ta? Huống chi chuyện này đã ầm ĩ đến mức người ngoài đàm tiếu, tấm màn kia đã chẳng còn tác dụng từ lâu rồi. Ta bệnh mà chết thì vẫn là do người hạ độc, chuyện này rất quan trọng hay sao?”
Hoài Dương Trưởng Công chúa thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản liền tức giận: “Đồ đĩ thoã, ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi không hé miệng thì ta không có cách nào trị các ngươi sao? Ngươi cứ nhìn xem, chờ đến lúc ta truyền ra ngoài tin muốn xử tử ngươi xem lão Tứ có cãi lại thánh chỉ, chạy đến cứu ngươi không!”
Tả Đại cô nương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoài Dương Trưởng Công chúa: “Rốt cuộc tại sao người không thể buông tha Tứ Hoàng tử? Dù cô chất hai người không thân cận, người cũng không cần phải một mực dồn hắn vào chỗ chết chứ?”
“A, ngươi đang đau lòng vì hắn đấy à?” Hoài Dương Trưởng Công chúa không đáp lại, nhìn Tả thị bằng ánh mắt chán ghét: “Cái dáng vẻ không giữ phụ đạo của ngươi đúng là khiến Tương Hoàng đế mất mặt.”
Nghe thấy tổ tiên mình bị nhắc đến, sắc mặt Tả Đại cô nương khẽ biến.
“Tất cả danh vọng bao nhiêu năm của Tả gia các ngươi đều bị ngươi phá huỷ cả rồi, thế mà ngươi còn dám ở đây mạnh miệng với ta à?” Hoài Dương Trưởng Công chúa cười lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác: “Ngươi không nói, được thôi. Vậy trước tiên cứ để ngươi sống thêm mấy ngày, chờ lão Tứ đến nhặt xác!”
……
Bây giờ tất cả người trong kinh thành đều để ý đến động tĩnh của Khác Tĩnh Hầu phủ, tin tức Tả thị sắp bị xử tử nhanh chóng truyền ra ngoài.
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe được tin, phản ứng đầu tiên chính là đến phủ Tứ Hoàng tử.
Hắn sợ Tứ Hoàng tử xúc động sẽ làm chuyện dại dột.
Bây giờ lệnh của Hoàng đế là bắt Tứ Hoàng tử ở trong phủ, đóng cửa ăn năn sám hối. Chỉ cần Tứ Hoàng tử dám bước một bước ra ngoài chính là cãi lại thánh chỉ, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng được.
Thất Hoàng tử cũng nghĩ như Bùi Thanh Thù, hai người cơ hồ một trước một sau tiến vào phủ Hoàng tử.
Thấy Thất Hoàng tử liều mạng ôm eo Tứ Hoàng tử không cho hắn rời khỏi phủ, Bùi Thanh Thù vội vàng nói: “Thất ca cố gắng kiên trì một chút, ta đi tìm người hỗ trợ!”
“Này! Thập Nhị đệ, đừng chạy!”
Thất Hoàng tử dùng hết sức lực vẫn không thể giữ nổi lão Tứ.
Không còn cách nào khác, hắn đành ra hiệu với thống lĩnh hộ vệ đứng sau Tứ Hoàng tử. Người phía sau hiểu ý, cắn răng một cái rồi đánh ngất Tứ Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù biết, hắn cùng Thất Hoàng tử chỉ có thể kéo dài thời gian chứ không thể trông chừng Tứ Hoàng tử mãi được. Vì thế hắn vội vàng vào cung đi tìm viện binh.
Ai ngờ lúc đến Bảo Từ cung lại chẳng có ai. Nghe cung nhân nói, Vinh Quý phi đi tìm Thục Quý phi rồi.
Bùi Thanh Thù đành chạy đến Quỳnh Hoa cung, không ngờ đi được nửa đường lại gặp kiệu của Vinh Quý phi.
Bùi Thanh Thù vội vã vấn an nàng.
Rèm noãn kiệu vén lên, lộ ra sắc mặt rất kém của Vinh Quý phi. Từ trước tới nay, Bùi Thanh Thù chưa bao giờ thấy Vinh Quý phi tiều tuỵ đến thế, cứ như già thêm mười tuổi vậy.
Trong trí nhớ của Bùi Thanh Thù, Vinh Quý phi như tranh Quan Thế Âm Bồ tát, khuôn mặt vĩnh viễn tươi cười ôn hoà chứ không phải như bây giờ.
Thấy Bùi Thanh Thù hành lễ vấn an, Vinh Quý phi gật đầu qua loa, tỏ ý không muốn nói chuyện nhiều.
Nếu là trước đây, Vinh Quý phi sẽ như trưởng bối từ ái, ít nhiều hỏi vài câu quan tâm Bùi Thanh Thù.
Chẳng lẽ do chuyện của Tứ Hoàng tử nên nàng mới bị kích thích ra như thế này sao?
Bùi Thanh Thù tạm thời kiềm chế nghi hoặc trong lòng, gọi Vinh Quý phi lại, nói: “Xin Vinh nương nương dừng bước, ta có chuyện quan trọng muốn nói với người!”
Vinh Quý phi nghe xong liền nâng tay ra hiệu hạ nhân dừng kiệu.
“Có chuyện gì?”
“Ta mới nghe được tin là Khác Tĩnh Hầu phủ sẽ xử tử Tả thị. Sau khi nghe được tin này ta liền đi tìm Tứ ca. Bây giờ Tứ ca đang rất kích động, Thất ca đang ở đó ngăn không cho huynh ấy rời phủ nhưng không biết có thể duy trì được bao lâu nữa…”
Vẻ mặt Vinh Quý phi trở nên nghiêm trọng: “Đa tạ nhắc nhở của ngươi, bổn cung biết rồi.”
Nói xong câu đó, Vinh Quý phi liền vội vàng rời đi.
Sau khi nhìn theo kiệu của Vinh Quý phi đi xa, Bùi Thanh Thù cũng không rời cung ngay mà đến Quỳnh Hoa cung.
Đến nơi, Bùi Thanh Thù hơi bất ngờ, phát hiện ra hôm nay Lệnh Nghi cũng ở đây.
Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là đôi mắt Thục Quý phi phiêm phiếm hồng như vừa mới khóc xong.
Bùi Thanh Thù vội vàng quan tâm hỏi: “Mẫu phi, người sao thế?” Nói rồi nhìn về phía Lệnh Nghi.
Thục Quý phi dùng khăn che mắt không trả lời, Lệnh Nghi lại trừng mắt nhìn Bùi Thanh Thù: “Đệ nhìn ta làm gì? Có phải ta làm mẫu thân buồn đâu! Ta chỉ tiến cung chơi với người một chút thôi.”
“Vậy tại sao lại như thế này?” Bùi Thanh Thù hơi sốt ruột: “Đang êm đẹp, sao tự nhiên mẫu phi lại khóc?”
Bùi Thanh Thù cũng không biết đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy Thục Quý phi rơi nước mắt nữa.
Bỗng dưng bây giờ lại như vậy, trong lòng hắn hơi sợ hãi.
Lệnh Nghi hừ một tiếng, vô cùng tức giận nói: “Muốn ta nói chứ gì, nguyên nhân chuyện này là từ Tứ Hoàng huynh, ngoài ra còn có Phó Đại biểu ca nữa!”
Bùi Thanh Thù khó hiểu: “Sao lại đổ cho Tứ ca và Phó Đại biểu ca?”
“Đệ không biết chuyện năm xưa sao? Nếu không phải Tứ Hoàng huynh đánh hai tên thư đồng của hắn để Tả Đại tỷ tỷ hết giận thì sao chuyện của hắn và Tả Đại tỷ tỷ lại bị người khác biết được? Nếu không phải Phó Đại biểu ca tình cờ nhìn thấy Tứ Hoàng huynh đánh Trình Đại công tử thì sao Vinh nương nương có thể trách mẫu phi được? Đệ nói xem, không trách hai người đó thì trách ai?”
“Cái gì cơ?” Bùi Thanh Thù bất ngờ nhìn Thục Quý phi: “Mẫu phi, vừa nãy Vinh nương nương đến đây là để tìm người khởi vấn tội sao?”
Nhắc tới chuyện này, viền mắt Thục Quý phi lại đỏ lên.
Nhưng nàng vẫn lắc đầu nói: “Không phải.”
“Không phải thì sao người lại khóc?” Tưởng tượng ra cảnh Thục Quý phi bị người khác trách cứ, Bùi Thanh Thù đột nhiên tức giận, một ngọn lửa không biết từ đâu bùng lên trong lòng hắn: “Sao nàng có thể trách người được?!”
“Thật sự không phải, Vinh tỷ tỷ không trách ta… Nàng chỉ muốn điều tra rõ, rốt cuộc là ai hại con trai của nàng mà thôi. Thù nhi, con đừng nghe tỷ tỷ con nói bừa.” Thục Quý phi kéo tay áo Bùi Thanh Thù để hắn ngồi đối diện mình: “Con thử nghĩ dưới góc độ của nàng xem, nếu Phó gia chúng ta biết chuyện, vậy nàng đến hỏi một chút tin tức từ chúng ta không phải là chuyện bình thường sao?”
“Nhưng dù nàng có nghi ngờ ai thì cũng không nên nghi người chứ!”
Giống như Tứ Hoàng tử cũng không bởi vì Bùi Thanh Thù biết chuyện mà nghi ngờ Bùi Thanh Thù tiết lộ sự thật vậy. Bùi Thanh Thù cho rằng, nếu quan hệ đã thân thiết đến một mức nhất định thì không nên hoài nghi đối phương mới phải.
Thật ra Thục Quý phi cũng hiểu đạo lý này, Bùi Thanh Thù cảm thấy mặc dù ngoài miệng nàng giải thích giúp Vinh Quý phi nhưng chắc chắn trong lòng rất buồn, nếu không nàng cũng không đến mức không hiểu được mà khóc.
Lệnh Nghi cũng ở bên phụ họa nói: “Chính là như thế! Ta nghe Vinh Quý phi vừa rồi nói cái gì mà, Dung gia bọn họ chắc chắn sẽ không lắm miệng, còn người Trình gia chỉ sợ không có lá gan đó, vậy chẳng phải ý là người của Phó gia tiết lộ bí mật hay sao? Nhưng nàng không nghĩ, Phó gia và Tứ Hoàng huynh cũng có hôn ước, Phó gia làm vậy thì được lợi gì? Đúng là, ta thấy nàng ý ngoài mặt chữ, chính là đang trách mẫu phi cùng Phó gia chứ còn gì nữa!”
“Được rồi, được rồi, cái con bé này, chỉ toàn đổ thêm dầu vào lửa.” Thục Quý phi chặn họng nàng: “Thù nhi, đừng nghe tỷ tỷ của con, gần đây tâm trạng của nó không tốt lắm.”
Chuyện của Tứ Hoàng tử và Tả Đại cô nương mặc dù không ảnh hưởng trực tiếp gì đến Lệnh Nghi nhưng cũng bị coi như là bê bối hoàng thất. Mỗi lần Lệnh Nghi nghe thấy người khác đàm luận về chuyện này, mặt mày nàng liền đen lại. Hơn nữa Dung gia là nhà ngoại của Tứ Hoàng tử, Lệnh Nghi lại là tức phụ của Dung gia…
Bây giờ Dung gia chẳng khác nào mây đen che phủ, hại Lệnh Nghi chỉ có thể trốn trong phủ Công chúa, muốn về nhà chồng một lát cũng không dám.
“Ai dà, mẫu phi! Con một lòng nói chuyện với người mà người lại nói con sai!” Lệnh Nghi bắt đầu cáu kỉnh, nói đi là đi: “Con không nói chuyện với mọi người nữa, con về đây!”
Nhìn Lệnh Nghi rời đi, Thục Quý phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Lớn như vậy rồi mà vẫn giữ cái tính hấp tấp đó, khi nào mới sửa được đây?”
“Như vậy cũng tốt.” Bùi Thanh Thù nhớ tới nữ nhi của Tam Công chúa, tiểu Uyển Vân mới năm tuổi đã không thể không ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói khẽ với Thục Quý phi: “Ngẫm lại Tam tỷ. Như Lệnh Nghi tỷ vẫn là tốt hơn.”
Nhắc tới Tam Công chúa, Thục Quý phi liền không nói gì.
Bây giờ Tam Công chúa rất có nền nếp, cả ngày cửa lớn không ra, cửa trong không vào. Cuộc sống của nàng bây giờ chẳng còn gì có thể trông cậy nữa.
Thục Quý phi cũng không hy vọng nữ nhi của mình sẽ như thế.
“Con nói cũng đúng.” Thục Quý phi thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đừng thấy ta già rồi mà nói tỷ tỷ của con, thật ra ta vẫn khá hài lòng về nó. Nhưng nhà chồng mà nó gả vào…”
Thục Quý phi nói một nửa rồi lại không nói nữa nhưng cũng đủ để Bùi Thanh Thù hiểu.
Bây giờ quan hệ giữa Vinh Quý phi và Thục Quý phi đã có vết nứt, Lệnh Nghi thân là tức phụ Dung gia, không biết có bị ảnh hưởng không?
Danh Sách Chương: