Mục lục
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Rine Hiền phi

Ninh Phi thấy thế không khỏi run giọng hỏi: “Thập Hoàng tử, đây là ngươi đang làm gì vậy?”
Thập Hoàng tử vứt sợi dây trong tay xuống đất, hững hờ nói: “Con nhóc này có mắt không tròng, đánh lên người ta nên ta mới thuận tay cầm lấy sợi dây thôi.” Lão Thập nói xong còn giơ hai tay của mình lên, dường như muốn chứng minh bản thân hắn trong sạch: “Ta cũng không đánh nó này, là nó tự khóc mà!”
Ninh Phi tức muốn chết, vừa che chở Tăng Vân, vừa đứng lên trừng mắt với Thập Hoàng tử: “Ngươi nói cái gì vậy? Nói thế nào thì Vân nhi cũng là cháu gái ngươi, sao ngươi có thể nói con bé như vậy chứ?”
Thập Hoàng tử khinh miệt liếc nhìn tiểu nữ hài được Ninh Phi che chở, nói giọng khinh thường: “Thôi đi, ta cũng không muốn nhận nữ nhi của phản tặc làm cháu gái!”
Mặc dù Tăng Vân mới bốn năm tuổi nhưng nàng từ Nam Cương đi đến kinh thành, lại vào ở trong cung, loại trải nghiệm này không phải ai cũng có được. Vì trải qua nhiều chuyện khiến cho nàng dù còn nhỏ tuổi cũng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu tình người ấm lạnh, từ trước đến nay tâm tư đều rất mẫn cảm.
Vốn nàng biết tổ phụ và phụ thân của mình làm chuyện xấu, cả nhà đều bị giết, liên tục gặp phải ác mộng một thời gian dài. Thời gian mới vào trong cung, thậm chí nàng còn không dám nói chuyện với ai, tất cả phải nhờ Ninh Phi kiên nhẫn ở cạnh nàng, từ từ giúp nàng mở lòng ra, tiểu Tăng Vân mới dần dần trở lại như bình thường.
Bây giờ nghe Thập Hoàng tử nói nàng như vậy, Tăng Vân không nhịn được lại khóc càng thương tâm hơn.
Lúc vừa rồi nàng bị động tác đoạt dây của Thập Hoàng tử làm cho ngã sấp xuống, sau đó vì đau mới khóc òa lên. Tới lúc Ninh Phi đến nàng lập tức cố gắng nhịn xuống, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng sợ làm Ninh Phi lo lắng.

Nhưng Ninh Phi vẫn bị lão Thập làm tức chết khiếp.
“Được, coi như ngươi không màng đến huyết mạch thân tình nhưng Vân nhi là một đứa trẻ, con bé vẫn chưa đến năm tuổi, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm với nó như vậy chứ?”
Ninh Phi càng nghĩ càng tức giận nhưng từ trước đến giờ nàng là người hiền lành dịu dàng, sẽ không cãi nhau với người khác. Hơn nữa cãi với lão Thập chính là tú tài gặp binh lính, có lý cũng không nói rõ được.
Lão Thập biết Ninh Phi không được sủng ái, nhà mẹ đẻ lại không quyền không thế, cho nên hắn không hề sợ nàng: “Ta nói này Ninh Phi nương nương, ngươi đừng có đổi trắng thay đen được không? Rõ ràng là nữ nhi của nghịch tặc này đánh lên người ta trước, ta chỉ tự vệ theo bản năng thôi, vậy mà nó còn khóc thành như thế này, thật giống như ta giết cả nhà nó. Thật đúng là đen đủi!”
Thập Hoàng tử nói xong định bỏ đi nhưng hắn liếc mắt thấy Bùi Thanh Thù ở phía sau, đột nhiên dừng chân lại, lộ ra nụ cười lành lạnh, tràn ngập ác ý nói với Ninh Phi: “Ninh Phi nương nương, xem ở mặt mũi của Lục ca đã chết, ta nhắc nhở người một câu này. Hài tử của người khác, cho ai thì người ấy được, che chở kỹ càng như vậy làm gì? Người không sợ sau này nuôi nó lớn lên lại thành một con sói mắt trắng à? Hơn nữa ông trời công bằng lắm, hài tử lúc còn bé càng được sủng ái, càng dễ đoản mệnh, người cũng đừng lại nuôi chết một đứa nữa nhé.”
Ninh Phi bị hắn đâm đúng chỗ đau, tức giận đến mức tim gan như sắp nứt ra nhưng lại không biết nên nói lại lão Thập thế nào cho phải.
Loại chuyện xông lên đánh lão Thập như một người phụ nữ thôn dã đanh đá thì chắc chắn Ninh Phi không làm được.
Ngay lúc Ninh Phi cảm thấy tuyệt vọng, chẳng biết từ lúc nào Chung thị đã đứng ở ngay bên cạnh, đột nhiên hô lên: “Không xong rồi điện hạ, Ninh Phi nương nương bị Thập Hoàng tử làm cho giận đến mức ngất xỉu rồi!”
Mặc dù từ trước đến giờ Ninh Phi không xen vào chuyện tranh đấu ở trong cung nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết gì về những chiêu số mà phi tần hậu cung thường dùng. Nghe Chung thị nói như vậy, Ninh Phi lập tức hiểu ý, thuận thế ngã vào người Chung thị.
Bùi Thanh Thù phối hợp nói: “Phúc Quý, nhanh đi thông báo cho phụ hoàng, xin phụ hoàng truyền Thái y!”
Lão Thập thấy thế vô cùng không vui tiến lên ngăn cản: “Lão Thập nhị, ngươi quản việc vớ vẩn này làm gì?”
Lúc đầu Thập Hoàng tử chỉ là miệng tiện, biết Ninh Phi mềm yếu, bắt nạt cô nhi quả phụ các nàng đến nghiện miệng thôi. Nếu ồn ào đến chỗ Hoàng đế, chắc chắn hắn sẽ không có trái ngon mà ăn.
Hắn nói xong lập tức muốn đi cản Phúc Quý, kết quả mới bước được hai bước, lập tức cảm giác trên cổ tay đau xót, hóa ra là Bùi Thanh Thù đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay hắn.
Thập Hoàng tử tức giận nói: “Lão Thập nhị, ngươi muốn làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ muốn mời hoàng huynh nói lại những lời vừa mới nói với Ninh Phi nương nương cho phụ hoàng nghe lần nữa. Để phụ hoàng nhìn kỹ xem Thập hoàng huynh công chính đứng đắn tới cỡ nào.”
“Ngươi bớt làm ra vẻ đi! Vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến phụ hoàng, không cần thiết!”
Thập Hoàng tử nói xong lập tức muốn hất tay Bùi Thanh Thù ra, kết quả lại phát hiện vậy mà mình không thoát ra nổi.
Bùi Thanh Thù cười lạnh, hơi nhíu mày nói: “Thập hoàng huynh muốn so vài chiêu với ta à?”
Mặc dù Bùi Thanh Thù không có sức lực trời sinh như Đại hoàng tử nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn kiên trì tập võ, lại mang binh lên chiến trường, trên người tự nhiên có một loại khí chất không giống người thường.
Loại công phu mèo cào như Thập Hoàng tử tất nhiên không thể so, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không còn dám có ý đồ chạy trốn.
Động tác của Phúc Quý rất nhanh, thêm việc hắn đã từng là người ở ngự tiền, lời nói rất có trọng lượng.
Hắn nhanh chóng dẫn theo Lương Đức là thái giám ngự tiền và một ngự y đến. Người kia không ai khác chính là Chung tiểu Thái y, Tam thúc của Chung thị.

Lương Đức vừa thấy tư thế của Thập Hoàng tử và Thập nhị Hoàng tử lập tức biết buổi tối hôm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
“Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, truyền Thập Hoàng tử, Thập nhị Hoàng tử đến Lương Châu hỏi chuyện!”
Lương Đức nói xong lập tức cúi người xuống, tự mình ôm Tiểu Tăng Vân.
Sau khi có khẩu dụ của Hoàng đế, cho dù Bùi Thanh Thù có bỏ tay ra thì Thập Hoàng tử chắc chắn cũng không chạy được. Nếu không chính là chống lại thánh chỉ, lão Thập còn chưa có lá gan này.
Sau khi đến chỗ Hoàng đế, Bùi Thanh Thù phát hiện Lệ Phi đang ngồi sau bình phong uống trà.
Lão Thập vừa nhìn thấy Lệ Phi ở đó thì lập tức luống cuống – Có Lệ Phi tọa trấn cho Bùi Thanh Thù, vậy không phải Bùi Thanh Thù muốn thế nào thì Hoàng đế sẽ theo hắn thế đó à?
Thập Hoàng tử quyết định đánh đòn phủ đầu, mới chỉ vừa vào đến cửa, hắn lập tức quỳ bịch một cái trên mặt đất, vô cùng tủi thân lớn tiếng kể rõ là mình đang đi trên đường thế nào, vô duyên vô cớ bị Tăng Vân quất roi, Ninh Phi lại bao che cho con mà chỉ trích hắn thế nào, Bùi Thanh Thù lại đánh hắn ra sao với Hoàng đế, nói giống như tất cả đều là người khác sai vậy.
Hoàng đế tối sầm mặt, nhìn Bùi Thanh Thù: “Thù nhi, ngươi nói xem, đây là có chuyện gì?”
Bùi Thanh Thù không theo con đường to mồm kể khổ như Thập Hoàng tử mà lấy tư thế của một người chứng kiến, không kiêu ngạo không nịnh nọt kể lại chuyện đã xảy ra.
Hắn cũng không thêm mắm dặm muối, chỉ từ đầu đến cuối thuật lại hành động của lão Thập cũng đủ làm Hoàng đế phẫn nộ.
Thập Hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt Hoàng đế thay đổi từng chút một, vội vàng quỳ gối lết lên, ôm lấy đùi Hoàng đế, than thở khóc lóc: “Phụ hoàng, xin ngài tin lời ta, Thập nhị đệ là đang vu oan hãm hại ta!”
Nói rồi hắn dùng khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, tức giận nhìn Bùi Thanh Thù, giống như một là một ca ca tốt nhân từ bác ái lại vô duyên vô cớ bị đệ đệ hãm hại, vô cùng uất ức: “Thập nhị đệ, ta và đệ không oán không thù, sao đệ phải hại ta như vậy? Chẳng lẽ vì ta ở Hộ bộ lâu hơn đệ nên đệ mới muốn bày ra kế sách âm độc này, định đuổi ta đi à?”
Thấy Bùi Thanh Thù không nói lời nào, Thập Hoàng tử còn tưởng rằng Bùi Thanh Thù không biết nói lại thế nào, vì thế hắn “thừa thắng xông lên”, tiếp tục hỏi: “Hơn nữa những lời đệ vừa nói kia, có bằng chứng hay không? Đừng bảo là cho nữ quyến và hạ nhân của đệ làm chứng nhé, bọn họ đều là người của đệ! Nói miệng không có chứng cứ, đệ đừng mơ tưởng mà hãm hại ta!”
Bùi Thanh Thù nhìn Thập Hoàng tử giống như dạng tôm tép nhãi nhép nhảy nhót lung tung đang diễn kịch, thật sự muốn tặng cho hắn một tràng pháo tay.
Hoàng đế thấy vậy nhíu mày, phân phó Lương Đức đang đứng bên cạnh: “Đi xem xem Ninh Phi đã tỉnh chưa.”
Hoàng đế nói xong lại đi về phía Tăng Vân. Sau khi chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, Hoàng đế đưa tay ôm lấy tiểu cô nương vẫn đang khóc thút thít, hỏi thăm vô cùng hòa ái: “Vân nhi đừng khóc, Vân nhi nói cho ngoại tổ phụ xem ai đang nói thật đây?”
Tăng Vân đã sợ đến mức không nói ra lời, chỉ vừa lau nước mắt vừa tập tễnh đi về phía Bùi Thanh Thù.
Hoàng đế lập tức hiểu hết mọi chuyện.
Vốn trong lòng hắn đã nghiêng về phía Bùi Thanh Thù, để Tăng Vân giúp đỡ chỉ chứng chẳng qua là muốn cho Thập Hoàng tử tâm phục khẩu phục mà thôi.
Bây giờ mọi chuyện đều đã rõ ràng, Hoàng đế chau mày tức giận nhìn Thập Hoàng tử, làm cho Thập Hoàng tử không kiềm được hốt hoảng trong lòng.
Hiện tại hắn đã chột dạ, lại còn hối hận, hối hận hôm nay trong lúc nhất thời mình không nên nhanh mồm nhanh miệng, đi đối nghịch với Ninh Phi, Tăng Vân và cả Bùi Thanh Thù.
Nhưng mà hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Dưới sự tức giận, Hoàng đế không nhịn được hung hăng đạp cho lão Thập một đạp.
Thập Hoàng tử quỳ trên đất lúc lâu, chân đều tê dại. Lúc này bị Hoàng đế đá một cái, cả người không giữ thăng bằng được, ngã lệch trên mặt đất, nhìn vô cùng chật vật.
Hoàng đế chỉ vào mũi lão Thập mắng hắn một trận, thậm chí còn bảo lão Thập đừng đi theo hắn nam tuần nữa, trực tiếp cút về kinh thành.
Vốn được tùy giá đi tuần chính là việc vô cùng quang vinh, Thập Hoàng tử còn vì chuyện này mà rất đắc ý.
Nhưng nếu như trên đường tùy giá mà bị Hoàng đế đuổi về kinh...
Vậy mặt mũi hắn coi như mất sạch rồi!
Thập Hoàng tử càng nghĩ càng sợ hãi, cũng không dám cãi chày cãi cối, chỉ ra sức khóc lóc xin Hoàng đế tha cho hắn lần này.
Hoàng đế đau lòng nhìn hắn nói: “Vốn trẫm cho rằng tâm tư ngươi đơn giản, là một người đơn thuần, không ngờ rằng ngươi lại ác độc như thế, đứa bé vẫn còn nhỏ mà ngươi cũng nhẫn tâm tổn thương nó! Ninh Phi là người không tranh quyền thế, ngươi lại nỡ cầm đao đâm vào tim nàng! Loại súc sinh như ngươi, căn bản không xứng làm người!”
Vừa rồi Thập Hoàng tử là giả vờ tủi thân, lúc này lại là thật lòng cảm thấy tủi thân: “Phụ hoàng, lời này thật sự quá mức đau lòng rồi! Cho dù nhi tử có lỗi, đó cũng chỉ là lời nói vô tâm thôi! Phụ hoàng, xin ngài tha cho nhi tử lần này đi! Nhi tử không dám nữa đâu!”
Hoàng đế cười lạnh nói: “Vốn trẫm còn nghĩ, nếu lần này ngươi tùy giá có biểu hiện tốt thì sẽ phong cho ngươi và lão Thất làm Quận vương. Hiện tại xem ra chỉ phong một mình lão Thất là đủ rồi!”
“Phụ hoàng!” Nếu như Hoàng đế không nói câu này thì còn tốt nhưng Thập Hoàng tử vừa nghe nói mình lỡ mất vị trí Quận vương ngày đêm mong nhớ, hắn lập tức vô cùng khó chịu, thậm chí ngay cả ý nghĩ đập đầu chết luôn cũng đều có rồi.
Trong chớp mắt, Thập Hoàng tử đột nhiên nghĩ ra một kế, định làm ra dáng vẻ muốn tự sát, ra sức đập đầu vào tường một cái.
Đương nhiên, hắn cũng đã nắm chắc độ mạnh yếu rồi, nhất định sẽ không đâm chết. Thế nhưng đầu của hắn bị vỡ, trên đầu chảy không ít máu, nhìn rất dọa người.
Dù Thập Hoàng tử có sai đến thế nào thì cũng là thân sinh nhi tử của Hoàng đế. Hoàng đế nhìn dáng vẻ máu me đầy mặt của hắn, không đành lòng lập tức đuổi về kinh, không còn cách nào khác chỉ có thể để hắn ở lại tiếp tục dưỡng thương.
Nhưng mà vị trí Quận vương này, Hoàng đế cũng không định cho hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế lập tức hạ chỉ phong Thất Hoàng tử làm Tương Quận vương, phong Tăng Vân làm Uyển Vân Quận chúa.
Còn thưởng cho Bùi Thanh Thù...
Hai vị mỹ nhân Giang Ninh???


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK