Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Ban đêm trước khi đi ngủ, Chung thị ngồi ở trên giường, Bùi Thanh Thù nằm trên đùi của nàng, ngắm mái tóc dài của nàng, trong miệng lạnh nhạt nói: “Bây giờ phụ hoàng đang hối hận đến xanh cả ruột rồi, nhưng mà có ích gì đâu chứ. Cứ cho là vết sẹo trên mặt ông ấy có thể hết thì khúc mắc trong lòng mẫu phi với ông ấy cũng khó mà hết được.”
Chung thị im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Lệ Phi nương nương còn may mắn hơn nhiều nữ tử khác rồi.”
“Sao lại nói vậy?”
“… Ít nhất… Sẽ có một nam nhân, thậm chí là một đế vương, bằng lòng vì bà mà bỏ cả hậu cung ba ngàn mỹ nữ.” Chung thị vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù đè tay nàng lại, ngước mắt hỏi: “Nàng cũng muốn nhất sinh nhất thế song nhân [1] à?”
[1] Nhất sinh nhất thế song nhân: một đời một kiếp một đôi.
Chung thị nói ra lời trong lòng mình: “Nếu như có thể, làm gì có nữ nhân nào lại không muốn độc chiếm sủng ái của phu quân đây? Nhưng mà không có cách nào cả. Chuyện đã không có hi vọng thì thà ngay từ đầu không nghĩ đến nữa, như vậy tâm lý còn có phần dễ chịu.”
“Nàng có thể nghĩ thông là tốt rồi. Chuyện này thật sự ta không thể làm ra hứa hẹn giống phụ hoàng được.”
Chung thị thờ ơ nói: “Ngược lại ta nghĩ điện hạ như vậy cũng rất tốt, thẳng thắn thành thật, chuyện gì cũng nói thật cho ta biết, sẽ không giấu ta cái gì. Nếu như ngài hứa rồi mà lại không làm được thì ta sẽ rất khó chịu, giống như Lệ Phi nương nương bây giờ vậy.
“Ừm, thật ra thì phụ hoàng cũng không hẳn là…” Bùi Thanh Thù cũng hiểu được, nếu lúc đầu Hoàng đế đã dứt khoát đồng ý với Lệ Phi, mà đã đồng ý rồi thì cũng đừng vài năm sau tâm tư lại lung lay.
“Thật là ứng với câu nói ‘Trên đầu chữ sắc là một cây đao’, mỹ sắc hại người mà!” Bùi Thanh Thù không kìm lòng được cảm khái.
Chung thị nghe vậy mỉm cười nhìn nam tử đang gối đầu lên đùi mình: “Điện hạ đây là nói ta không xinh đẹp hử?”
“Nào có.” Bùi Thanh Thù kéo tay nàng xuống đặt ở một chỗ dưới người mình nhẹ nhàng xoa nắn: “Cho dù nàng có là một cây đao, thì cũng là loại dao giấy vô hại.”
Chung thị cười nhẹ, cúi đầu chủ động hôn hắn.
…
Sau khi xử tử một đám thành viên nòng cốt của Thiên Đạo hội, Hoàng đế lập tức giao mọi chuyện còn lại cho Tổng đốc Mân Chiết, còn mình thì mang theo lão bà cùng hài tử khởi hành về kinh.
Tuy rằng thích khách đã bị xử lý, nhưng lần này bị ám sát, cho đến nay trong lòng Hoàng đế vẫn còn sợ hãi, cho nên ông ta cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa.
Hơn nữa mấy hôm trước, Bùi Thanh Thù còn đưa sổ sách mình tính ra cho Hoàng đế nhìn qua. Sau khi Hoàng đế phát hiện vậy mà chuyến Nam tuần này mình lại tiêu nhiều tiền như vậy thì giật mình. Dù sao ý định ban đầu của ông ta lúc Nam tuần cũng không phải đến để ức hiếp bách tính, cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Nhưng mà Hoàng đế đi tuần, tiêu tiền của quan phủ địa phương, hoặc là tiền của quốc khố, đều là lấy từ dân ra. Những vật tư Hoàng đế cho người mang từ kinh thành tới kia đã dùng hết từ sớm rồi.
Có thể nói bây giờ Hoàng đế nóng lòng muốn về nhà thật nhanh, hận không thể hôm nay khởi hành, ngày mai là có thể trở lại kinh thành rồi, trở lại Càn Nguyên điện quen thuộc của ông ta.
Nhưng mà khoảng cách từ Lâm An đến kinh thành, cho dù có đi đường tắt, cũng phải mất khoảng bảy ngày. Cho nên lúc đoàn người Bùi Thanh Thù trở lại kinh thành thì đã là mùa đông năm Diên Hòa hai mươi lăm rồi.
Hoàng đế Nam tuần chuyến này, mùa hè xuất phát, mùa đông trở về, thời gian dài nửa năm, tất cả người theo tùy giá bao gồm cả Bùi Thanh Thù đều mệt mỏi rã rời.
Nhưng mà sau khi hồi kinh, mấy người Bùi Thanh Thù còn chưa kịp nghỉ ngơi cho tốt đã lập tức biết được một tin kinh người.
- Tứ Hoàng tử đã xảy ra chuyện!
Sau khi Bùi Thanh Thù về đến phủ, vừa mới tắm rửa xong, đang định lăn ra ngủ một giấc, chỉ thấy Phúc Quý hiếm khi lộ ra chút dáng vẻ hoảng hốt, đi tới nói cho hắn biết: “Không xong rồi điện hạ, An Thân vương điện hạ xảy ra chuyện rồi!”
Vốn Bùi Thanh Thù vì chuyến đi dài mệt nhọc nên mí mắt rất nhanh đều sụp xuống không mở ra nổi. Kết quả Phúc Quý vừa gọi một câu như thế làm Bùi Thanh Thù bị dọa đến tỉnh luôn ngồi phắt dậy.
Hắn đứng lên vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nô tài không rõ tình huống cụ thể, chỉ nghe nói có quan hệ với Tống gia.”
“Tống gia? Là Khác Tĩnh Hầu phủ Tống gia à?”
Phúc Quý vuốt cằm nói: “Theo tin nô tài nghe được, bây giờ Hoài Dương Trưởng Công chúa và Khác Tĩnh Hầu đều đang ở trong cung yêu cầu Hoàng thượng nghiêm khắc trừng phạt Tứ Hoàng tử điện hạ!”
Khác Tĩnh Hầu là trưởng tử của Hoài Dương Trưởng Công chúa, đúng là Tống đại công tử phu quân của Tả đại cô nương.
Nhìn tình hình này… Tứ Hoàng tử vậy mà thua vào tay Tả đại cô nương rồi!
Sau khi Bùi Thanh Thù y phục chỉnh tề lập tức xoay người đi vào cung.
Nhưng mà khi tình hình còn chưa rõ ràng, Bùi Thanh Thù không trực tiếp đi Càn Nguyên điện mà đi trước Quỳnh Hoa cung tìm Thục Quý phi.
Sau khi Thục Quý phi thấy hắn thì nói luôn “Vừa hay”: “Ta đang muốn cho người đi tìm ngươi đây! Có phải ngươi nghe nói Tứ ca của ngươi xảy ra chuyện nên mới chạy đến đúng không?”
Bùi Thanh Thù vuốt cằm nói: “Mẫu phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Bùi Thanh Thù đã cho thủ hạ ở Như Quy lâu của hắn đi nghe ngóng, nhưng tin tức trong cung này vẫn trực tiếp đi hỏi Thục Quý phi thì nhanh hơn.
“Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là Khác Tĩnh Hầu với vợ chồng Hoài Dương Trưởng Công chúa đều cho rằng cháu trai của bọn họ không phải con ruột của Tống đại biểu ca của ngươi, mà là cốt nhục của Tứ Hoàng tử.” Thục Quý phi cau mày nói tiếp: “Chuyện này sao có thể chứ?”
Trong lòng Bùi Thanh Thù trầm xuống hỏi: “Vậy bây giờ Tứ hoàng huynh bọn họ đều ở Càn Nguyên điện à? Vinh nương nương cũng ở đó à?”
Thục Quý phi gật đầu nói: “Bọn họ đều ở đó. Sau khi hồi cung, vốn ta còn muốn đi hỏi Vinh tỷ tỷ sao còn chưa hồi âm cho chúng ta, ai biết được lại xảy ra chuyện, ta cũng chưa có cơ hội mở miệng hỏi nữa.”
Thục Quý phi sợ Bùi Thanh Thù trong lúc xúc động sẽ chạy đi Càn Nguyên điện hỏi chuyện Tứ Hoàng tử, lập tức vội vàng dặn hắn: “Thù nhi, bây giờ chắc chắn Càn Nguyên điện đang rất loạn, trước tiên ngươi đừng đi qua đó, chờ một chút rồi hãy nói!”
Bùi Thanh Thù đồng ý nói: “Ngài nói đúng, bây giờ ta có qua cũng không giúp được gì, hay là ta cứ đi hỏi thăm trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã.”
Điều khiến Bùi Thanh Thù không ngờ là, cái chuyện bí mật của hoàng gia này, hoặc là nói vụ bê bối vốn phải rất khó hỏi thăm mới đúng. Vậy mà mới chỉ mất một buổi chiều cũng đã làm dư luận xôn xao rồi. Thậm chí không cần Bùi Thanh Thù tốn sức đi hỏi thăm, cũng đã truyền đi mọi người đều biết rồi.
Bùi Thanh Thù lập tức cảm thấy quả nhiên chuyện này không phải ngẫu nhiên mà là có người thao túng ở phía sau.
Thông qua thuộc hạ báo cáo, Bùi Thanh Thù cơ bản đã biết toàn bộ sự việc.
Thì ra là Tả đại cô nương tin Phật, mỗi khi ngày rằm đều sẽ đi thắp hương bái Phật ở Kinh Giao Đại Giác tự. Bởi vì đường xá xa xôi nên Tả đại cô nương thường sẽ ở đó thêm một buổi tối.
Rất nhiều người nhà nữ quyến ở kinh thành đều biết tình huống qua đêm ở Đại Giác tự, bên đó cũng chuẩn bị sương phòng chỉ dành cho nữ tử quý tộc, cho nên bản thân chuyện này cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề ở chỗ, hai năm qua dưới sự yêu cầu của Vinh Quý phi, Tứ Hoàng tử cũng học Phật.
Vốn vì để thuận tiện, hắn vẫn luôn lễ Phật ở Phổ Ninh tự tương đối gần kinh thành. Thế nhưng hôm trước không biết chuyện gì xảy ra, Tứ Hoàng tử lại đột nhiên đi tới ngoại ô Đại Giác tự, lại tình cờ gặp được Tả đại cô nương.
Tình cũ gặp lại, vừa lúc không có người ngoài ở đó, Tứ Hoàng tử khó tránh khỏi động tình, muốn nói riêng mấy câu với Tả đại cô nương.
Lại không ngờ, Hoài Dương trưởng Công chúa vốn phải đang ở Khác Tĩnh Hầu phủ ở kinh thành, không biết tại sao lại xuất hiện ở trong Đại Giác tự, còn chính mắt nhìn thấy Tứ Hoàng tử ôm hôn Tả đại cô nương.
Hoài Dương trưởng Công chúa lập tức giận dữ, ngay tại đó tát con dâu một cái, rồi cho người trói nàng ta lại.
Dưới tình thế cấp bách, Tứ Hoàng tử đã buông lời mạo phạm Hoài Dương trưởng Công chúa.
Hoài Dương trưởng Công chúa vô cùng tức giận, nhưng Tứ Hoàng tử là Thân vương, coi như bà có là trưởng bối thì Hoài Dương trưởng Công chúa cũng không làm gì được Tứ Hoàng tử, chỉ có thể lựa chọn cáo trạng với Hoàng thượng.
Không nghĩ tới thư của bà mới đưa ra ngoài hai ngày, Hoàng đế còn chưa nhận được thì ngự giá đã trở về kinh thành.
Hoài Dương trưởng Công chúa lập tức kéo Khác Tĩnh Hầu lập tức đi cáo trạng với Hoàng đế.
Lại nói tiếp, Tống thị chính là cháu gái ruột của Khác Tĩnh Hầu, Tống đại công tử còn là đường ca của Tống thị.
Trong phủ Khác Tĩnh Hầu xảy ra chuyện như vậy, Tống thị cũng vô cùng bối rối.
Lúc Bùi Thanh Thù tìm nàng nói chuyện này, Tống thị lập tức kéo lấy hắn hỏi: “Điện hạ, ngài nói xem đại đường tẩu là người như vậy thật à? Ta thấy thế nào cũng không giống mà! Nhưng bây giờ Đại bá mẫu một mực chắc chắn nói An ca nhi không phải con cháu của Tống gia ta, ngài nói xem vậy phải làm sao giờ?”
Từ trước đến nay Tống thị luôn rất bình tĩnh, Bùi Thanh Thù ít khi nhìn thấy được dáng vẻ nàng bối rối như vậy.
Cái này cũng khó trách, nhà mẹ đẻ của mình xuất hiện vụ bê bối bậc này, đối với tất cả nữ nhi Tống gia, thậm chí là nữ nhi đã xuất giá đều bị ảnh hưởng, Tống thị kinh hoảng như vậy cũng không có gì lạ.
“Chiêu Bình, nàng đừng vội.” Bùi Thanh Thù cầm tay Tống thị trấn an: “Trước đây không phải nàng thường chơi với An ca nhi à? Nàng ngẫm lại xem, nó giống Tứ ca chỗ nào được chứ?”
Tống thị tĩnh tâm suy nghĩ lại phát hiện đứa con duy nhất của Tống đại công tử và Tả thị là Tống An, thật sự lớn lên không giống Tứ Hoàng tử. Cho dù là tướng mạo hay tính tình, hai người hầu như không có chỗ nào giống nhau cả.
“Nói không chừng Hoài Dương cô cô nhìn nhầm, hoặc là có hiểu lầm gì đó.” Bùi Thanh Thù nghĩ, Tứ Hoàng tử không giống loại người có lòng rộng rãi đến mức để con trai mình gọi nam nhân khác là phụ thân.
Nếu như hắn sớm nghi ngờ đó chính là cốt nhục của hắn với Tả đại cô nương thì Tứ Hoàng tử hẳn đã sớm không kiềm chế được nhất định phải ở cùng một chỗ với Tả đại cô nương mà không chờ đến bây giờ rồi.
Vốn Tống thị cũng sắp bị Bùi Thanh Thù thuyết phục, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không nhịn được nói: “Nhưng mà An ca nhi nó… Lớn lên cũng không giống đại đường ca mà? Nó chỉ giống mỗi đại đường tẩu thôi.”
Bùi Thanh Thù cũng nhớ lại khuôn mặt đứa bé kia, thêm cả khuôn mặt Tống đại công tử, phát hiện đúng là…
Nếu như tiểu Tống An với Tống đại công tử, giống như phụ tử của Thập tứ với Hoàng đế lớn lên giống nhau như đúc, thì chuyện kia cũng dễ đoán rồi.
Nhưng phiền toái là, tiểu Tống An lại giống Bùi Thanh Thù, đều lớn lên giống mẫu thân.
Danh Sách Chương: