Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Tuy Tần Mạch Nhu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã có thâm niên tầm ba bốn năm tiếp khách. Bùi Thanh Thù có thể tìm được bản ghi chép cũng chỉ có trong vòng nửa năm đổ lại đây.
Nhưng nếu muốn bắt từng khách nhân Tần Mạch Nhu đã tiếp đưa đi thẩm vấn, đó là điều không thực tế.
Bởi vì số lượng thật sự rất nhiều.
Bùi Thanh Thù chỉ có thể tìm trong đó những người có số tuổi có thể là phụ thân của Tần Mạch Nhu, và tra hỏi một số khách nhân thường xuyên lui tới với nàng ta.
Rất nhiều người trong số đó, Tổng đốc Mân Chiết đã thấm vấn quá, đều bị là khách nhân bình thường mà thôi, cũng không tra ra vấn đề gì.
Bùi Thanh Thù lại để cho mấy người thủ hạ tiến hành điều tra tỉ mỉ toàn diện bối cảnh những khách nhân của Tần Mạch Nhu, muốn tìm điểm chung của những người này.
Đây là nhiệm vụ tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực nhất, cũng may hiện tại mấy người Thất Hoàng tử và Triệu Hổ cũng không có việc gì làm, vẫn luôn trợ giúp Bùi Thanh Thù tra án.
Sau vài ngày nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, mấy người Bùi Thanh Thù phát hiện, một phần nhỏ trong số những người này, trừ đi Túy Hoan lâu ra, đều thích đi chèo thuyền du ngoạn ở Tây Hồ, trong đó có mấy người là quan hệ bằng hữu không tồi.
Bùi Thanh Thù không đánh rắn động cỏ trực tiếp hạ lệnh bắt bọn họ, mà phái người lặng lẽ mai phục ở trên thuyền hoa những người này hay ngồi.
Căn cứ từ tin tức Bùi Thanh Thù nghe được, đám người này cứ cách năm ba ngày lại tụ tập trên Tây Hồ một lần. Nhưng không biết có phải do Tần Mạch Nhu xảy ra chuyện không mà nửa tháng gần đây bọn họ không tụ tập với nhau.
Như thế ngược lại càng làm cho người khác cảm thấy kỳ quặc.
Bùi Thanh Thù vẫn tiếp tục thẩm vấn Tần Mạch Nhu, đồng thời một mực kiên nhẫn chờ bọn họ tiếp tục tụ họp.
Cuối cùng, hai mươi ngày sau khi Hoàng đế gặp chuyện, những văn nhân thi sĩ nổi danh trong thành Lâm An lần thứ hai bước lên một thuyền hoa thoạt nhìn trống rỗng bên hồ Tây Tử.
Thông qua người cung cấp tin, Bùi Thanh Thù biết lần tụ hội này của bọn họ mục đích là thương nghị việc có nghĩ cách cứu viện Tần Mạch Nhu hay không.
Ám sát Hoàng đế là tội chết, mà còn là tội lớn phải lăng trì xử tử. Bình thường những người này có quan hệ không tệ với Tần Mạch Nhu nên họ đều không đành lòng để tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất trong tổ chức chết thảm như vậy được.
Nhưng kẻ cầm đầu trong số bọn họ, một nam tử ngoài ba mươi tuổi, lại khăng khăng không chịu làm vậy. Hắn ta cho rằng Tần Mạch Nhu tự chạy đi ám sát Hoàng đế, cũng không phải vì nghiệp lớn của bọn họ, mà là một loại biểu hiện muốn chơi trội. Mà hành vi của nàng ta thiếu chút nữa đã kéo những thành viên khác trong Thiên Đạo hội của bọn họ xuống nước rồi. Bọn họ quyết không thể vì cá nhân mà làm hỏng việc lớn, bởi vì một nữ tử thanh lâu nho nhỏ mà làm bại lộ cả tổ chức.
Sau khi nghe hắn ta nói vậy, tất cả mọi người trong thuyền đều trầm mặc.
Bởi vì người này chính là kẻ đứng đầu Thiên Đạo hội, cũng chính là thân phụ của Tần Mạch Nhu.
Không hề nghi ngờ, những người này còn chưa kịp rời khỏi thuyền đã bị người của Bùi Thanh Thù khống chế rồi.
Những người này đều là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, võ công đều khá tệ, thậm chí có người còn không biết tí quyền cước nào, rất nhanh lập tức bị bắt, còn có người bị dọa sợ đến tiểu ra quần ngay tại chỗ.
Sau khi tống những thành viên của cái gọi là “Thiên Đạo hội” này vào ngục, Tổng đốc Mân Chiết Hồ Văn Uyên vội vã chạy đến, giúp Bùi Thanh Thù thẩm vấn phạm nhân.
Bùi Thanh Thù biết, đây là Tổng đốc Mân Chiết sợ án này không phải do mình phá, không thể báo cáo kết quả, mất hết thể diện. Quay đầu Hoàng đế trách tội xuống, lại nói người làm quan lớn nhất phẩm như ông ta mà lại không có năng lực.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy Tổng đốc Mân Chiết đây là đang đoạt danh tiếng với họ, sẽ cảm thấy không vui vì điều này. Nhưng Bùi Thanh Thù lại hoàn toàn không ngại Tổng đốc Mân Chiết có cướp công lao của hắn hay không. Dù sao chỉ cần là hắn bắt được nhân vật mang tính then chốt, như vậy là đủ rồi. Còn Hình thẩm, thậm chí hắn định giao hết cho Tổng đốc Mân Chiết làm.
Bởi vì án lớn như ám sát Hoàng đế này, tương đương với mưu phản. Mặc dù những văn nhân này dưới tay không có một binh một tốt nào, những theo hiểu biết của Bùi Thanh Thù, những người này lại bí mật viết rất nhiều văn thơ phản động, sinh ra một lực ảnh hưởng không thể coi thường ở Giang Nam.
Nếu như tiếp tục truy xét theo những người này… Không chừng một nửa văn đàn Giang Nam đều sẽ bị liên lụy.
Thật sự chuyện này ảnh hưởng quá lớn, một mình Bùi Thanh Thù không đảm đương nổi. Có Tổng đốc Mân Chiết ra mặt đỡ thay cho hắn, nói không chừng lại là chuyện tốt.
Bây giờ Bùi Thanh Thù xem như đã hiểu, lúc đó Tần Mạch Nhu nói phụ thân nàng ta là “Thiên” là có ý gì rồi.
Hóa ra chính là thủ lĩnh tổ chức phản động Thiên Đạo hội.
Ban đêm về phòng, lúc Bùi Thanh Thù kể với Chung thị chuyện này, còn nói giọng châm biếm: “Thật ra mà nói, lúc đó nàng ta nói phụ thân nàng ta là Thiên… gì gì đó, kém chút nữa ta đã cho là nàng ta muốn nói ‘Thiên tử’ đấy.”
Chung thị nghe xong, không nhịn được bật cười: “Tuy Hoàng thượng lúc còn trẻ phong lưu, nhưng lúc đó ông ấy còn đang ở kinh thành đấy, khoản sổ sách này sao có thể đổ lên đầu lão nhân gia ông được chứ?”
“Ha ha, chắc là nghe hí kịch nhiều, còn tưởng rằng Tần Mạch Nhu này là công chúa gặp nạn giống trong vở kịch, là con của phụ hoàng cùng nữ tử thanh lâu nào đó sinh ra.”
Chung thị nói tiếp: “Sau đó, khi nàng ta lớn lên, bởi vì oán hận Hoàng thượng không chịu đưa mẫu thân vào hậu cung, tự phong mình làm Công chúa, chuyện mẫu thân nàng ta chết sớm cũng đổ lên đầu Hoàng thượng, thế là hạ quyết tâm ám sát thân phụ đã phụ bạc mẫu tử hai người à?”
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Diệu Châu, ta thấy nàng cũng có thể đi viết tiểu thuyết được đấy. Đợi khi về, có thời gian thì tới chỗ mẫu phi học hỏi kinh nghiệm đi.”
Ánh mắt Chung thị ẩn tình nhìn Bùi Thanh Thù, uyển chuyển nói: “Thật ra ta cũng muốn viết, nhưng ta sợ viết ra nam chính nào cũng giống như ngài. Nếu để lộ chi tiết sinh hoạt của ngài trước mắt người ta, ta e sẽ gây phiền toái cho ngài đấy.”
Bùi Thanh Thù nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, ôm chặt Chung thị vào lòng.
…
Hiệu suất phá án của Tổng đốc Mân Chiết rất cao, rất nhanh đã vạch trần toàn bộ chân tướng sự kiện Hoàng đế bị đâm.
Hóa ra, phụ thân của Tần Mạch Nhu là Tang Hồng Ngọc, tổ phụ từng làm Đồng tri [1] Lâm An, cũng là xuất thân đệ tử của gia đình quan lại.
[1] Đồng tri: Tương đương với chức phó tri phủ, Chính Ngũ phẩm.
Chỉ tiếc từ nhỏ hắn đã mất chỗ dựa, phụ thân qua đời sớm. Hắn lại là con trai độc nhất trong nhà, cho nên mẫu thân có yêu cầu rất cao với hắn, một mực trông cậy Tang Hồng Ngọc có thể đề tên bảng vàng, kéo dài phú quý và huy hoàng của Tang gia.
Tang mẫu có kỳ vọng như thế đối với hắn, cũng bởi vì lúc nhỏ Tang Hồng Ngọc vô cùng thông minh, lúc bảy tám tuổi đã có thể viết ra được văn chương rất hay.
Có thể nói, Tang mẫu đã ký gửi tất cả kỳ vọng của mình lên trên người một mình hắn. Bà ta dùng đồ cưới của mình cho vào nhi tử, để cho hắn đi học cho giỏi. Bà ta để cho Tang Hồng Ngọc lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, nên vẫn luôn không làm mai cho hắn.
Bởi vì Tang mẫu cho rằng, nhi tử của bà ta sẽ có triển vọng lớn trong tương lai. Chờ Tang Hồng Ngọc đỗ đạt trúng Trạng Nguyên, thì ngay cả Công chúa cũng có thể cưới được, không vội mà sớm cưới một nhà gái thấp kém hơn, sau này làm chậm trễ tiền đồ của con trai bà ta.
Nhưng việc làm cho người ta chán nản là từ sau khi Tang Hồng Ngọc trúng Tú tài năm mười ba tuổi, từ đó về sau làm thế nào hắn cũng không thi đậu được Cử nhân.
Nhưng Tang mẫu vẫn tin tưởng vững chắc hắn có thể thi đậu, cũng vẫn luôn không làm mai cho Tang Hồng Ngọc. Thậm chí bởi vì bà sợ chậm trễ việc đọc sách của nhi tử mà ngay cả nha đầu thông phòng cũng không chuẩn bị cho hắn một người.
Cuối cùng vào cái năm hắn mười chín tuổi, sau khi lại thi rớt, Tang Hồng Ngọc dưới sự buồn bực, không nhịn được hẹn mấy bạn tốt đi thanh lâu tầm hoan mua vui, sau đó là ở chỗ này quen mẫu thân của Tần Mạch Nhu, Tần Cửu Nương.
Vốn Tang Hồng Ngọc cho rằng, nữ tử thanh lâu với hắn chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, chắc chắn sẽ không để lại hài tử. Lại không nghĩ lúc đó Tần Cửu Nương đã chán ghét cảnh phong nguyệt, gặp Tang Hồng Ngọc trẻ tuổi, lại có đầy bụng thơ văn, lập tức động tâm với hắn, muốn Tang Hồng Ngọc chuộc thân cho nàng ta, bên nhau trọn đời với hắn.
Thế là Tần Cửu nương lập tức dùng một ít mánh khóe, mang thai cốt nhục của Tang Hồng Ngọc, cũng chính là Tần Mạch Nhu.
Dù Tang Hồng Ngọc có vài phần cảm tình với Tần Cửu Nương, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuộc thân cho nàng ta, càng không nói đến việc mang nàng ta về nhà.
Trước không nói chuyện chính, hắn dĩ nhiên sẽ không cưới một nữ tử thanh lâu về làm thê tử, mà ngay cả mẫu thân hắn, cũng tuyệt đối không cho phép một nữ tử thanh lâu vào cửa.
Cho nên sau khi Tần Cửu Nương mang thai, Tang Hồng Ngọc liền lập tức kiên quyết không thừa nhận nàng ta đã mang hài tử của mình.
Nhưng mà khi đó, Tang Hồng Ngọc còn ít tuổi, lại chưa từng có nữ nhân nào. Tần Cửu Nương yêu kiều quyến rũ, vô cùng hiểu rõ nên lung lạc nam tử trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm sống như Tang Hồng Ngọc như thế nào.
Mấy tháng sau, Tang Hồng Ngọc cũng hé miệng đồng ý với Tần Cửu Nương, nếu như sinh ra nam hài, thì sẽ nghĩ cách thuyết phục mẫu thân hắn, đón mẫu tử Tần Cửu Nương vào cửa.
Lại không nghĩ rằng, sau khi đủ ngày đủ tháng, Tần Cửu Nương lại sinh ra một nữ hài xinh đẹp như nàng ta.
Tang Hồng Ngọc chỉ có thể ra vẻ mình lực bất tòng tâm [2] với nàng ta.
[2] Lực bất tòng tâm: có lòng muốn làm mà không làm được.
Đương nhiên Tần Cửu Nương không cam lòng mộng đẹp của mình cứ thể mà tan, thế là sau khi hết ở cữ không lâu, nàng ta lập tức ôm hài tử đến cửa Tang phủ quỳ xin Tang mẫu để cho mẹ con nàng ta vào cửa.
Tang mẫu là một người sĩ diện, sau khi biết được việc này, lập tức cho người đi đuổi Tần Cửu nương đi, thậm chí nàng ta sinh ra nam hay nữ cũng không thèm hỏi.
Bà ta còn dùng gia pháp hung hăng đánh cho Tang Hồng Ngọc một trận.
Từ đó về sau, Tang Hồng Ngọc cũng không muốn gặp Tần Cửu Nương nữa.
Tần Cửu Nương thấy Tang gia không chịu nhận mình và hài tử, cũng đành ỉu xìu quay về Túy Hoan lâu.
Nàng ta trẻ trung xinh đẹp, rất được khách nhân hoan nghênh. Nếu như không có đứa bé này, nàng ta thậm chí còn có thể tự mình chọn lựa khách nhân. Nhưng mà sau khi có hài tử, vì nuôi sống nữ nhi tuổi nhỏ, nàng ta không thể không tiếp tất cả các dạng khách, không được mấy năm đã bị chơi hỏng, qua đời sớm.
Có lẽ vì Tần Cửu Nương hiếu thắng, chỉ đi náo loạn Tang gia một lần, nên chuyện năm đó cũng không có nhiều người biết.
Mười mấy năm trôi qua, danh kỹ thanh lâu đã sớm thay đổi vài nhóm. Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ trong vô số chuyện phong nguyệt ở thành Lâm An này, nên thời gian trôi qua cũng bị người ta quên đi.
Mãi đến khi Tần Mạch Nhu đột nhiên không có dấu hiệu nào mà chạy đi ám sát Hoàng đế, một đoạn chuyện cũ năm đó mới dần dần nổi lên mặt nước.
Danh Sách Chương: