Mục lục
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

Sau khi Phó thị về Hằng Quận vương phủ, lập tức dựa theo lời dạy của Thục Quý phi, cho người gọi Nam Kiều đến.
Nam Kiều đến gặp Phó thị, tự nhiên hành lễ vấn an theo quy củ.
Phó thị nhớ lại dáng vẻ Tống thị cảnh cáo mình, cố ý không cho nàng đứng dậy mà chậm rãi uống nửa chén trà nhỏ.
Đến khi Nam Kiều vì hành lễ mà eo mỏi lưng đau, lúc này Phó thị mới nói: “Đứng lên đi. Ta nghe nói ngươi hầu hạ điện hạ đã được vài năm rồi?”
Nam Kiều không thoải mái, cũng không rảnh xoa bóp, nhanh chóng đáp lời: “Thưa Trắc phi, đã được bốn năm năm.”
Phó thị châm chọc nói: “Vậy ngươi cũng coi như ở lâu bên cạnh điện hạ rồi, khó trách có bản lĩnh như thế, dám không đặt Trắc phi ta vào mắt.”
Nam Kiều nghe vậy kinh hãi, cuống quít quỳ xuống trước mặt Phó thị: “Sao Trắc phi lại nói lời này, nô tỳ nào dám không đặt người vào mắt chứ?”
Trúc Chi bên cạnh Phó thị “phi” một tiếng, tức giận nói: “Ngươi còn dám giả ngu! Trắc phi của chúng ta mới vào phủ không lâu, ngươi lại ngày ngày chạy đến tiền viện, độc chiếm Thập nhị điện hạ không cho hắn tiến vào hậu viện, như thế không phải cố ý khiến Trắc phi của chúng ta mất mặt sao!”
“Không phải như thế!” Thật ra Nam Kiều đã hạ mình rồi, người lớn hơn Phó thị vài tuổi nhưng lại quỳ trên mặt đất, cúi đầu khom lưng với Phó thị: “Trắc phi người nghe ta nói! Người còn nhỏ nên không hiểu nỗi khổ của nô tỳ. Nô tỳ năm nay đã ngoài hai mươi, nếu vẫn không có hài tử, đến khi nô tỳ hoa tàn ít bướm, sao điện hạ còn có thể nhớ rõ nô tỳ? Cho nên, cho nên nô tỳ mới nhất thời nóng vội, vô ý đắc tội Trắc phi, mong Trắc phi thứ tội!”

Thật ra Nam Kiều cảm thấy chuyện tranh sủng vốn phải dựa vào bản lĩnh. Phó thị không thể hấp dẫn Bùi Thanh Thù ngày ngày đến chỗ nàng, lại không dám hạ thấp bản thân sử dụng thủ đoạn chủ động quyến rũ, vậy nên nàng không có tư cách trách người khác đoạt được sủng ái của nam chủ nhân.
Hơn nữa lúc trước Nam Kiều bám lấy Bùi Thanh Thù như thế, Chung thị cũng là Trắc phi mà không nói gì, cho nên Nam Kiều nghĩ Phó thị cũng dễ tính như vậy.
Nhưng bây giờ Nam Kiều đã biết, Phó thị là người dễ nóng giận, nàng đắc tội không nổi. Cho nên Nam Kiều không dám già mồm với Phó thị, thẳng thắn nhận sai, giả vờ đáng thương.
Nàng đã hạ mình như vậy, Phó thị cũng không tiện làm khó nàng.
Quả nhiên, Phó thị thấy thái độ của Nam Kiều không tệ, ít nhất đối với mình rất cung kính, nàng chậm rãi nói: “Thật ra ta cũng biết ngươi không dễ dàng. Chỉ là trong khoảng thời gian này, ngươi rất quá đáng. Ngươi vốn là người do cô cô của ta đưa cho Thập nhị điện hạ, lẽ ra chúng ta có thể thân thiết hơn hiện giờ nhiều. Nhưng ngươi khiến ta mất mặt như vậy, muốn ta đối tốt với người là chuyện không thể.”
Nam Kiều nghe vậy, trong đầu nhanh chóng suy xét, đưa ra một quyết định ——
So với mỗi ngày bám lấy Tống thị thì thân thiết với Phó thị càng có lợi cho nàng hơn!
Tuy rằng Tống thị khoan dung rộng lượng nhưng nàng đối xử với Nam Kiều chỉ có thể nói là không tệ, còn quan hệ với Chung thị lại khá tốt, cho nên giữa hai người không có loại cảm giác cùng chung kẻ địch.
Phó thị thì khác, thân là Trắc phi, nàng không cần giả vờ đoan trang hiền huệ. Hơn nữa Phó thị tâm tư đơn thuần, nghĩ cái gì đều viết trên mặt, người như vậy, có thể dễ dàng lợi dụng hơn Tống thị nhiều.
Sau khi nghĩ kỹ, Nam Kiều vội nói: “Nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ thật sự biết lỗi rồi! Người nói rất đúng, nô tỳ là tỳ nữ do Thục Quý phi nương nương chọn ra, vậy thì cũng là tỳ nữ của người. Về sau người muốn nô tỳ làm gì, nô tỳ đều sẽ làm theo, nô tỳ nhất định như thiên lôi sai đâu đánh đó của người.”
Không thể không thừa nhận, Nam Kiều lại hạ mình đã lấy lòng Phó thị. Nàng còn tưởng rằng Nam Kiều có thể làm bừa như vậy thì sẽ là một kẻ rất lợi hại, không ngờ rằng đã nhanh chóng bị nàng thu phục.
Phó thị vô cùng vui vẻ, thưởng cho Nam Kiều một đôi vòng ngọc, dặn nàng về sau thường xuyên tới Dật Thái hiên ngồi chơi.
Nam Kiều đeo một đôi vòng tay thượng hạng, vui vẻ ra về.
Mấy ngày sau, mọi người trong phủ đều biết hiện tại Nam Kiều cô nương không còn chạy đến tiền viện nữa, trái lại liên tục đến Dật Thái hiên báo danh.
Lưu Quang các, Chung thị lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Cô nương, người không lo lắng sao?” Ngân Chúc khó hiểu nhìn Chung thị: “Nam Kiều vốn không đối đầu với người nhưng hiện tại có Phó Trắc phi chống lưng cho nàng…”
“Sao phải lo lắng chứ?” Chung thị lắc đầu, phân tích cho hai nha hoàn hồi môn của mình: “Hiện tại Nam Kiều một lòng một dạ ngóng trông có thể nhanh chóng hoài thai nhưng nàng không biết rằng ngày nào nàng chưa có con, điện hạ còn có thể nhớ thương nàng thêm ngày đấy. Đợi đến khi nàng mang thai, điện hạ sẽ còn đối với nàng như vậy sao? Đến lúc đó, ngày tháng hiện tại của nàng coi như chấm dứt.”
Hai người nghe xong đều cảm thấy có lý. Biết cô nương nhà bọn họ đã có tính toán, Ngân Chúc và Khinh La cũng không lắm miệng nữa.
Màn đêm buông xuống, sau khi Bùi Thanh Thù dỗ Đông ca nhi ngủ thì đến chỗ Chung thị.
Sau khi cưới Phó thị vào cửa, đây là lần đầu tiên hắn đến Lưu Quang các.
Chung thị đã xem xong cuốn tiểu thuyết 《Lạc hoa tình》, gần đây đang đọc 《Sử ký》.
Bùi Thanh Thù thấy nàng đọc sách dày như vậy, không nhịn được tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đọc sách sử?”
Bùi Thanh Thù đã không đến đây một thời gian, bây giờ đến, Chung thị gặp hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ mỉm cười nói với hắn: “Ngày đó ta nhìn thấy lời nhắn trong một quyển sách, có người đọc đến một nửa, không muốn tiếp tục đọc nên nhắn lại trong đó, nói hắn cảm thấy không hay, không đọc đoạn sau nữa. Sau đó có một người khác đọc đến chỗ đó, nhắn ở phía dưới ‘Ta đọc 《Sử ký》 được một nửa thì không đọc nổi nữa, còn chưa nói với Tư Mã Thiên đấy, ngươi ở đây nhiều chuyện cái gì!’ Thật là buồn cười! Đúng lúc sách từng đọc khi còn nhỏ đã quên không ít cho nên ta sai người đưa đến để đọc lại tác phẩm vĩ đại này.”

“Sách dày như vậy, nàng muốn xem đến khi nào?” Bùi Thanh Thù vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cặp lông mi mềm mại của Chung thị: “Cẩn thận làm tổn thương đôi mắt.”
Chung thị rũ mắt, nói nhỏ: “Dù sao sau khi điện hạ rời kinh, ta cũng rất nhàn rỗi. Thời gian ba bốn tháng có lẽ đủ để đọc xong quyển 《Sử ký》 này.”
Nghe nàng nói như vậy, lòng Bùi Thanh Thù bỗng nhói lên: “Sao nàng biết ta sẽ không dắt nàng cùng đi?”
Chung thị nhấp môi, dịu dàng nói: “Phó muội muội vừa vào phủ không lâu, ta nghĩ rằng có lẽ điện hạ muốn cùng nàng…”
“Nhưng năm trước lúc nàng vừa vào phủ, ta vội vàng điều tra vụ án, lại lĩnh quân bình định, lạnh nhạt nàng rất lâu…” Bùi Thanh Thù càng nói càng cảm thấy trong lòng áy náy.
“Ta? Ta không sao cả.” Chung thị cười cười, vẻ mặt hơi cô đơn: “Ta khác Phó muội muội, ta là trưởng nữ trong nhà. Từ nhỏ, tất cả mọi người dạy ta phải nhường nhịn đệ đệ muội muội. Còn Phó muội muội là ấu nữ, đã quen được sủng ái, sao có thể chịu được ấm ức.”
Nàng càng dùng loại giọng điệu không thèm quan tâm nói bản thân không sao, trong lòng Bùi Thanh Thù lại càng cảm thấy có vấn đề.
Chưa chắc Bùi Thanh Thù không biết rằng Chung thị cố ý đặt bản thân vào thế yếu, nhưng hắn vẫn nói: “Diệu Châu, thân thể nàng có thể chịu cực khổ không? Nếu có thể thì nàng hãy đi nam tuần với ta.”
Chung thị giật mình mở to đôi mắt: “Điện hạ?”
Bùi Thanh Thù giữ chặt đôi tay mềm mại của nàng, niết ở lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn nàng nói: “Thế nào, nàng có đồng ý không?”
Chung thị vốn còn muốn nhún nhường một phen, thế nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo kia của Bùi Thanh Thù, trong lòng Chung thị mềm nhũn, bỗng nhiên không nói ra lời từ chối được, chỉ mỉm cười gật gật đầu.
“Vâng, ta đồng ý.”
---
Thật ra, từ sau khi Phó thị vào cửa, sóng ngầm trong hậu viện vô cùng mãnh liệt, Bùi Thanh Thù cũng cảm nhận được nhiều ít.
Với sự hiểu biết của Bùi Thanh Thù về Phó thị, hắn cảm thấy con người Phó thị vốn không xấu, thậm chí có chút ngây thơ.
Nhưng hạ nhân bên cạnh nàng, bao gồm người của Phó gia sau lưng nàng lại không như vậy.
Những người này, suốt ngày bày mưu tính kế cho Phó thị, ảnh hưởng quá lớn đến hôn nhân giữa Phó thị và hắn.
Thế nên mỗi lần hắn đến thăm Phó thị, đều có cảm giác không phải ở chung với nàng, mà là ở chung với đại gia đình sau lưng nàng.
Mà loại cảm giác này, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy có chút mệt mỏi. Nếu là lúc ở trong phủ thì không sao, hắn không cần phải ở bên cạnh Phó thị mỗi ngày nhưng nếu dẫn theo Phó thị rời kinh, bọn họ khó tránh khỏi sớm chiều chạm mặt với nhau, Bùi Thanh Thù sợ đến lúc đó không được thoải mái.
Còn Nam Kiều, Bùi Thanh Thù cũng tính cho nàng một đứa con, nâng phân vị cho nàng. Nhưng hắn có thể cảm giác được, theo thời gian trôi qua, Nam Kiều càng ngày càng không biết thỏa mãn, luôn tìm cách quấn lấy hắn.
Bùi Thanh Thù biết hậu viện không thể vẫn luôn hài hòa nhưng hắn không hy vọng nữ quyến có dã tâm quá lớn, gây chuyện khiến cho nhà cửa không yên.
Cho nên hắn định lạnh nhạt Phó thị và Nam Kiều một thời gian, không quá dài, ba bốn tháng cũng vừa đủ.

Sau khi Bùi Thanh Thù và Chung thị bàn bạc xong, Chung thị lập tức bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Nàng phải uống thuốc bổ quanh năm, phối dược ở nơi khác không tiện, vì thế cần phải chuẩn bị đầy đủ dược liệu trong mấy tháng.
Tuy rằng Chung thị vẫn chưa khoe khoang nhưng chuyện Bùi Thanh Thù muốn đưa Chung thị đi nam tuần đã nhanh chóng lan truyền khắp Hằng Quận vương phủ.
Phó thị và Nam Kiều vốn một lòng cho rằng Bùi Thanh Thù sẽ dắt mình đi theo, không ngờ rằng hắn lại chọn Chung thị, chuyện này khiến cho hai người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nam Kiều trực tiếp oán giận với Phó thị: “Chung Trắc phi là một con ma ốm, để nàng đi theo điện hạ ra ngoài, ai sẽ chăm sóc điện hạ đây?”
Tuy lời nói của Nam Kiều không dễ nghe nhưng lại nói ra lời nói trong lòng của Phó thị.
Thế nhưng Phó thị vốn là tiểu thư khuê các, hiện tại tuy rằng có qua lại với Nam Kiều nhưng cũng không đến nỗi thân thiết. Vì thế Phó thị cũng không nói xấu Chung thị ở trước mặt Nam Kiều.
Nhưng trong lòng nàng khó tránh khỏi âm thầm hy vọng rằng Chung thị sẽ không mang thai trước nàng trong mấy tháng theo Bùi Thanh Thù đi nam tuần.
---
Từ xưa đến nay, Hoàng đế đi tuần đều sẽ lệnh cho Thái tử giám quốc. Nếu không có Thái tử thì sẽ lệnh cho người được ủng hộ chọn làm Thái tử giám quốc.
Thế nhưng hiện tại trong triều lại có hai vị Hoàng tử nhận được ủng hộ, Hoàng đế chọn ai cũng không đúng, dứt khoát để cho thân đệ đệ duy nhất của mình là Lễ Thân vương giám quốc.
Lễ Thân vương là ấu tử của Tiên đế, lại vô cùng thông minh cho nên năm đó rất được Tiên đế sủng ái. Tiên đế cũng muốn truyền lại ngôi vị Hoàng đế cho hắn nhưng cuối cùng vẫn dựa theo nguyên tắc “Có chính lập chính, không chính lập trưởng”, truyền ngôi cho đương kim Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế kế vị, đã từng nghi kỵ bào đệ cùng mẫu thân này một thời gian, luôn lo lắng Lễ Thân vương sẽ có ý định thay thế mình.
So với Hoàng đế, Lễ Thân vương thật sự thông minh hơn rất nhiều. Hắn biết Hoàng đế nghi ngờ mình, cho nên luôn tỏ ra yếu thế với Hoàng đế, trong một thời gian dài đều không tham dự vào chính vụ.
Sau đó Hoàng đế thấy Lễ Thân vương an phận nhiều năm như vậy, dần dần bắt đầu trọng dụng người huynh đệ này.
Có tấm gương của phủ Trung Thân vương, Hoàng đế vốn không lo lắng Lễ Thân vương sẽ tạo phản.
Hơn nữa sau khi Thái hậu qua đời, huynh đệ hai người đột nhiên phát hiện, người thân trên đời không còn nhiều lắm, thân huynh đệ cũng chỉ có hai người bọn họ, cho nên tình cảm huynh đệ thân thiết hơn rất nhiều.
Trước khi Hoàng đế vi hành đã gọi Lễ Thân vương tiến cung, cho người lui ra hết, huynh đệ hai người tâm sự một lúc.
Sau đó Hoàng đế yên tâm rời kinh đi nam tuần.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK