Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Thư Tần
Bát Hoàng thúc của Bùi Thanh Thù là Trung Thân vương, dáng người của Trung Thân vương rất giống Hoàng đế trước khi gầy, đều là nam nhân trung niên trắng trẻo mập mạp lại hay cười tủm tỉm.
Nhưng ấn tượng của Bùi Thanh Thù với vị Bát Hoàng thúc này rất bình thường.
Chủ yếu là do lúc hắn còn nhỏ, cái thời mà Thái hậu còn sống có một năm ăn tết Bùi Thanh Thù cùng các huynh đệ đi Từ An cung thỉnh an Thái hậu, bởi vì từ trước đến giờ Thái hậu không thích hắn lắm nên hắn nhàm chán liền nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Trên đường trở về, hắn ngẫu nhiên nghe được vị Bát Hoàng thúc nhìn qua hàm hậu thành thật này của hắn đang nói xấu Thái hậu với mẹ đẻ của mình là Huệ Thái phi.
Chính xác là, Huệ Thái phi nói, Trung Thân vương nghe.
Đến tận bây giờ Bùi Thanh Thù vẫn còn nhớ được những lời mà Huệ Thái phi nói: Hoàng thượng và Trung Thân vương chỉ kém một tuổi, nếu năm đó Hoàng đế cũng đoản mệnh giống những vị Vương gia khác thì bây giờ người ngồi trên ngai vàng chính là Trung Thân vương.
Trung Thân vương nghe xong lời nói đại nghịch bất đạo[1] như vậy đương nhiên sẽ không cho Huệ Thái phi nói thêm nữa. Nhưng mà lúc ấy Huệ Thái phi đang tức giận vì chuyện xảy ra trong cung của Thái hậu, bà cảm thấy mình rất đáng thương không thể nhịn được nên liên tục oán giận. Rõ ràng Thái hậu và bà đều giống nhau, lúc vừa tiến cung chỉ là một Quý nhân nhỏ bé, chỉ vì con trai của Thái hậu lớn hơn con trai bà một tuổi nên vận mệnh của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Huệ Thái phi không cam lòng cả đời thấp kém hơn Thái hậu.
Huệ Thái phi oán giận vài câu thì điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, nghe theo lời khuyên của Trung Thân vương đi trở về.
[1] đại nghịch bất đạo: chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến.
Từ sau lần đó nếu có ai nói tình cảm của Thái hậu và Huệ Thái phi giống như tỷ muội ruột thịt, Trung Thân vương là người trung hậu thành thật thì Bùi Thanh Thù đều cười một cách vi diệu ở trong lòng.
Nhưng nói một câu thật lòng nhưng đại nghịch bất đạo thì Bùi Thanh Thù cảm thấy Huệ Thái phi nói không sai. Nếu không phải vì đương kim Hoàng đế lớn hơn Trung Thân vương một tuổi thì ngôi vị Hoàng đế này do ai ngồi cũng chưa biết được. Mặc dù Huệ Thái phi tính tình có chút xúc động, không đủ đại khí, nhưng lúc Thái hậu còn sống thì hắn cũng không thấy Thái hậu có cái gọi là khí chất hay năng lực của bậc mẫu nghi thiên hạ, chỉ có thể nói là Thái hậu may mắn mà thôi.
Nhưng rất nhiều thời điểm, vận may cũng là một loại thực lực. Ví dụ như vận may của Trung Thân vương không được tốt lắm, hắn không thể chờ đến lúc hoàng huynh của hắn chết khi tiên đế còn sống, chính vì vậy mà cả đời vô duyên với ngôi vị Hoàng đế.
Bùi Thanh Thù không cho rằng phụ hoàng của hắn có nhiều Hoàng tử như bây giờ mà ngôi vị Hoàng đế có thể rơi vào tay của Trung Thân vương. Nếu Trung Thân vương giống Lễ Thân vương chưởng quản Binh Bộ thì may ra, nhưng mà Lễ Bộ … Không có quân quyền trong tay thì cho dù Trung Thân vương muốn “Bất trung” cũng không có cái năng lực ấy.
Nhưng đối với loại người ‘Tiếu diện hổ’ như Trung Thân vương thì Bùi Thanh Thù vẫn phải đề phòng một chút.
Lúc đi vào chính điện của Lễ Bộ bái kiến Trung Thân vương thì Bùi Thanh Thù bày ra bộ dáng với cùng sự cung kính, khiêm tốn, không hề xuất hiện một chút hoài nghi hay bất mãn với Trung Thân vương: “Hạ quan Bùi Thanh Thù, gặp qua Thượng Thư đại nhân, gặp qua hai vị thị lang.”
Trung Thân vương nghe xong, tự tay nâng dậy Bùi Thanh Thù, mỉm cười nói: “Hiền chất quá khách khí, mau đến đây ngồi.”
Nghe được hai chữ “Hiền chất” thì đuôi lông mày của Bùi Thanh Thù hơi chọn. Đang ở nơi làm việc nhưng lại không lấy quan chức xưng hô hắn, xem ra Trung Thân vương không thèm xem hắn như cấp dưới của mình mà vẫn lấy thân phận Hoàng thúc đối đãi với Hoàng tử đối đãi hắn.
Tam Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù chỉ ngồi nửa thân mình, mà không phải giống bọn họ dựa cả sau lưng vào ghế thì buồn cười nói: “Thập nhị đệ không cần câu nệ như thế, đệ cũng biết con người của Bát Hoàng thúc là người vô cùng hiền lành. Sau này ở Lễ Bộ, đệ cứ như ở nhà mình là được, đừng khách khí.”
Tam Hoàng tử nói xong thì chỉ vị Lễ bộ Hữu Thị lang ngồi bên cạnh Trung Thân vương: “Vị này chính là Tu đại nhân Tu Hồng Gia, cũng là người tốt mà đốt đèn lồng tìm khắp kinh thành cũng không thấy. Đệ làm việc dưới quyền chúng ta đảm bảo thoải mái dễ chịu, không cần vô duyên vô cớ bị cấp trên trách phạt.”
Tu Hồng Gia thấy chính mình bị nhắc đến liền vội vàng cười vẫy vẫy tay nói: “Tam điện hạ đề cao lão thần, lão thần không có bản lĩnh gì, có thể làm việc ở đây đều nhờ Thánh Thượng hậu ái, còn có Trung Vương gia và Khánh Vương gia chiếu cố.”
Bùi Thanh Thù lạnh nhạt nhìn bọn hắn giở giọng điệu của kẻ làm quan ra khen lẫn nhau, hắn chỉ cảm thấy mấy năm nay tính cách của Tam Hoàng tử thay đổi rất nhiều. Không biết từ lúc nào hắn đã từ Hoàng tử con vợ cả cao cao tại thượng, không để mắt đến bất kỳ ai biến thành nam nhân tuổi gần trung niên, ở trong quan trường miệng lưỡi trơn tru, tâm tư bát diện linh lung như bây giờ …
Nhìn qua thì Tam Hoàng tử đã trải qua rất nhiều chuyện. Đầu tiên là từ Hoàng tử con vợ cả duy nhất của Hoàng đế biến thành con trai của tội phụ, sau đói là chịu khổ hãm hại nhiễm bệnh hoa liễu … Bùi Thanh Thù nghĩ có phải do mắc bệnh hoa liễu hay không mà ảnh hưởng đến khả năng sinh dục của Tam Hoàng tử, đến bây giờ Tam Hoàng tử vẫn chưa có nhi tử, mới chỉ có một nữ nhi do trắc thất sinh, con nối dõi vô cùng thưa thớt.
Nói một câu thật lòng thì Bùi Thanh Thù với Trung Thân vương và Tam Hoàng tử đều không thân thiết nên hắn mong là những thân thích như bọn họ lấy quan chức đối xử với hắn còn tốt hơn, tất cả mọi người việc công xử theo phép công, cố gắng làm việc tốt là được.
Nhưng hiển nhiên, mấy người đang ngồi đây không có ai nghĩ như hắn cả.
Bùi Thanh Thù vừa mới đến nên không nên gây chú ý quá mức, hắn chỉ có thể giả vờ học theo bọn họ nói mấy câu khách khí.
“Đa tạ vài vị đại nhân nâng đỡ, hạ quan mới ra đời, tuổi còn trẻ, nếu có chỗ nào làm không tốt mong các vị chỉ giáo.”
Tam Hoàng tử nghe thấy hắn nói như vậy liền biết Bùi Thanh Thù vẫn không buông ra, cười nói với Trung Thân vương: “Vị Thập nhị đệ này của ta từ nhỏ đã thân thiết với Tứ đệ, bây giờ lớn lên đều là bộ dáng quy quy củ củ y như Tứ đệ.”
Trung Thân vương cười nói: “Vẫn còn tốt, Thanh Thù tốt hơn Thanh Lễ nhiều.”
Nhắc tới người làm việc quy củ có nề nếp nhất chính là Thập nhất Hoàng tử, ngoại trừ Bùi Thanh Thù thì vài người ở đây đều nhịn không được mà cười ra tiếng, Bùi Thanh Thù cũng chỉ có thể cười gượng theo.
Thật vất vả mới kết thúc buổi gặp mặt xấu hổ này, trước khi đi Trung Thân vương còn dặn dò Bùi Thanh Thù: “Hiền chất, ngươi vừa mới đại hôn xong, có rảnh liền ở nhà với thê tử, chuyện của Lễ Bộ không cần ngươi quan tâm nhiều, đã có hoàng thúc chịu trách nhiệm thay ngươi rồi.”
Bùi Thanh Thù không biết Trung Thân vương muốn giúp hắn một ân tình hay có ẩn ý khác, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ câu này hắn chỉ cần nghe vào tai là được, đừng làm theo. Nếu hắn thật sự vì ở bên cạnh Tống thị mà sơ sót công vụ thì có khi người đầu tiên buộc tội hắn trước mặt Hoàng đế chính là Trung Thân vương.
Nhưng trước mặt Trung Thân vương thì Bùi Thanh Thù vẫn phải cảm ơn, cảm ơn Trung Thân vương quan tâm săn sóc hắn.
Trung Thân vương cười vỗ vỗ vai hắn, cuối cùng cũng cho hắn đi về.
---
Bùi Thanh Thù trở lại chỗ làm công của chính mình được một lúc thì Bùi Thanh Lương sai người gọi những thuộc hạ của Bùi Thanh Thù đến để gặp qua Bùi Thanh Thù.
Hiện tại Lễ Bộ phân cho Bùi Thanh Thù hai gã Thừa sai để viết bản thảo, hai gã Thư lại quản lý các loại hồ sơ, hai gã Thiếp thức để sao chép bản thảo, hai gã Đường lại để chạy chân làm việc vặt, hai gã Môn lại để trông cửa, tất cả có mười hai người.
Thêm hai thái giám tùy thân Bùi Thanh Thù mang theo mỗi ngày thì lập tức hắn phải lãnh đạo mười mấy người. Những người này khác hoàn toàn với thái giám, cung nữ hầu hạ hắn ở trong cung, bọn họ không phải nô tài, mà là tiểu lại có xuất thân lương dân. Phải đối xử với bọn họ như thế nào thì phải dùng một phương thức khác.
Nhưng mà những tiểu lại này phẩm cấp rất thấp kém. Cho nên bọn họ vô cùng cung kính với người có thân phận Hoàng tử cao quý như Bùi Thanh Thù, liếc mắt nhìn một cái tất cả đều quy củ cụp mi rũ mắt, khom lưng uốn gối.
Bùi Thanh Thù bảo bọn họ tự báo gia môn, lúc giới thiệu được hơn một nửa thì đến canh giờ dùng cơm trưa, Bùi Thanh Thù nhìn nhiều vài lần, trừ bỏ một cái Thư lại ánh mắt có chút lung lay thì những người khác đều thành thành thật thật đứng, chờ người cuối cùng tự báo gia môn xong.
Bùi Thanh Thù trí nhớ không tốt đến nỗi chỉ nghe một lần là có thể nhớ được tên của tất cả mọi người, nhưng hắn cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với cấp dưới nên đợi người cuối cùng giới thiệu xong thì cho bọn hắn đi ăn cơm. Mọi người đi rồi, chỉ còn vị Thư lại có ánh mắt lung lay lúc nãy ở lại, hắn nói là sợ Bùi Thanh Thù không biết đường nên hắn ở lại dẫn đường cho Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù sao cũng được nên đồng ý, vị Thư lại này lùi lại một bước đi bên cạnh Bùi Thanh Thù, mỗi khi đến chỗ rẽ thì vươn cánh tay chỉ đường cho Bùi Thanh Thù.
Đi cùng một đường Bùi Thanh Thù liền biết đến người này họ Dư, tên Văn Hoa là một vị tú tài. Mấy năm trước quê quán mất mùa, trong nhà chỉ còn có một người là lão mẫu thân của hắn. Dư Văn Hoa liền từ bỏ con đường khoa khảo, cõng mẫu thân vào kinh mưu sinh.
Đến chỗ ăn cơm trưa thì Dư Văn Hoa cười nói: “Điện hạ, sáng hôm nay hạ quan đã đã báo với tư vụ để lại một phần những món ngon nhất cho ngài, mời ngài vào bên trong.”
Bùi Thanh Thù biết Dư Văn Hoa muốn lấy lòng chính mình, nhưng tiếc là hắn không yên tâm ăn đồ vật ở bên ngoài nên giữa trưa Hoàng tử phủ sẽ có người đưa cơm đến cho hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của cấp dưới nên Bùi Thanh Thù vẫn nhận lấy. sau khi tiến vào sương phòng riêng của mình thì Bùi Thanh Thù sai mấy người Phúc Quý thử độc rồi ăn đồ ăn do Lễ Bộ chuẩn bị, còn hắn thì ăn cơm do Hoàng tử phủ chuẩn bị.
Buổi chiều, bởi vì Bùi Thanh Thù vừa đến cũng chưa có việc gì nên sai thuộc hạ chuẩn bị trước, ngày mai mỗi người sẽ báo cáo riêng với hắn công việc mình đang làm, và một chút ý tưởng đối với công vụ của Nghi Chế tư.
Còn Bùi Thanh Thù thì nhìn công văn cả buổi, đến lúc thấy không còn việc gì để làm thì hắn định nói với Bùi Thanh Lương một tiếng rồi về sớm. Không ngờ đến chỗ của Bùi Thanh Lương hắn mới biết, nguyên lai Bùi Thanh Lương đã về từ buổi chiều rồi.
Xem ra … Lễ Bộ thật là một cái thanh nhàn nha môn. Ngay cả Nghi Chế tư là nơi phụ trách nhiều hạng mục nhất đều nhàn thành như vậy, những chỗ khác của Lễ Bộ thì không cần phải nói nữa.
---
Về đến Hoàng tử phủ của mình thì Bùi Thanh Thù đột nhiên cảm thấy ngày đầu đi làm của mình rất buồn bực. Thay quần áo xong hắn liền hỏi Đông Sứ: “Hoàng tử phi đâu?”
Đông Sứ không cần nghĩ ngợi nói: “Hoàng tử phi chắc là đang ở hậu viện, đang bàn bạc với Ngọc Tụ cô nương về hôn sự của Ngọc Tụ cô nương.”
Bởi vì biết Bùi Thanh Thù có khả năng muốn hỏi nên Đông Sứ đã sai người hỏi rõ từ trước rồi: “Hoàng tử phi còn làm nô tỳ hỏi ngài, bữa tối ngài muốn ăn ở đâu?”
“Ăn ở hậu viện đi.” Bầy giờ Bùi Thanh Thù rất muốn tìm một người trò chuyện với mình, tiếc là ba vị thư đồng của hắn đều không ở trong phủ, hắn chỉ có thể đi tìm Tống thị.
Lúc Bùi Thanh Thù đến hậu viện thì vừa lúc gặp Ngọc Tụ đi về.
Từ lúc hắn gần năm tuổi thì Ngọc Tụ đã hầu hạ hắn rồi nên hai người rất quen thuộc. Nhìn thấy Ngọc Tụ hắn liền trêu đùa một chút: “Làm gì có nhiều chuyện để bàn bạc như vậy, ngươi nhanh chóng gả chồng là được. Chả nhẽ ngươi hơn ta mười tuổi mà nhi tử còn nhỏ tuổi hơn cả ta.”
Ngọc Tụ bị hắn nói tức giận đến trừng mắt, trong miệng thì kêu la “Không gả, không gả”. Tống thị và mấy người Lả Lướt thì đứng đằng sau che miệng cười trộm.
Nghe thấy tiếng cười của mấy nữ nhân xung quanh mình thì tâm tình buồn bực của Bùi Thanh Thù bỗng nhiên nhẹ nhàng một ít.
Sau khi Ngọc Tụ cáo lui thì Bùi Thanh Thù lôi kéo Tống thị đang nghênh người hành lễ với hắn lại, hai người ngồi trên giường đất chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ.
“Hôm nay ở trong phủ làm những gì?” Bùi Thanh Thù biết Tống thị khẳng định sẽ hỏi hắn chuyện ở Lễ Bộ, nhưng tạm thời hắn không muốn nhắc đến nên chủ động hỏi chuyện trong phủ trước, hắn muốn thư giãn đầu óc của mình một chút.
Danh Sách Chương: