Mục lục
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
 
*cảm ngộ: trong lòng có xúc động mà tỉnh ngộ.
 
Mặc dù bọn Phúc Quý và Tiểu Đức Tử không biết có chuyện gì đã xảy ra với Tứ Hoàng tử, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ Bùi Thanh Thù sốt ruột tìm Tứ Hoàng tử thì mơ hồ đoán được chuyện sáng nay tuyệt đối không chỉ là Vinh Quý phi và Tứ Hoàng tử nói mấy câu đơn giản.
 
Nhưng hai người họ thân là nô tài thì phải dựa theo tâm ý của chủ tử mà làm việc. Nói cách khác Bùi Thanh Thù muốn bọn họ nghĩ thế nào, thì bọn họ phải nghĩ như vậy, nhất định không được trực tiếp vạch mặt chủ tử nói dối làm cho chủ tử khó xử.
 
Vì thế nên sau khi Phúc Quý thăm dò được tin tức của Tứ Hoàng tử, hắn ta chỉ báo lại hành tung của Tứ Hoàng tử cho Bùi Thanh Thù, sau đó cũng không nhiều lời nói gì nữa.
 
Sau khi nghe xong, Bùi Thanh Thù lập tức tán thưởng nhìn Phúc Quý, rồi lại bắt đầu trầm tư.
 
Sau khi yến hội kết thúc, Tứ Hoàng tử đi Bảo Từ cung trước, ngay sau đó lại đến Càn Nguyên điện. Nhưng Hoàng đế lại đang nghỉ ngơi nên Tứ Hoàng tử bị ăn canh bế môn, đành phải quay về trong Khánh Ninh cung.
 
Bùi Thanh Thù lập tức mẫn cảm nghĩ, Vinh Quý phi nóng lòng gọi Tứ Hoàng tử đến như vậy, khẳng định tám phần là do chuyện của huynh ấy cùng Tả Đại cô nương đã bị Vinh Quý phi phát hiện.
 
Với tình tình của Vinh Quý phi, chắc chắn sẽ không đồng ý cho nhi tử của mình và cô nương Tả gia ở bên nhau. Tứ Hoàng tử không còn cách nào khác mới nghĩ đến việc cầu xin Hoàng đế giúp đỡ.
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy với tính tình của Tứ Hoàng tử, bây giờ chắc chắn huynh ấy không có tâm tư nghỉ ngơi. Hắn lập tức mặc quần áo, đi Tu Trúc quán.
 
Thật ra hắn cũng không biết phải nói chuyện gì với Tứ Hoàng tử. Tứ Hoàng tử người ta căn bản không định giãi bày tâm sự gì với tên nhóc con là hắn, hắn lại không thể nói ra việc mình đã nghe trộm được, chỉ có thể giả làm dáng vẻ người không có việc gì đến nói chuyện phiếm cùng Tứ Hoàng tử.
 

Đúng là Tứ Hoàng tử không nghỉ ngơi, lúc Bùi Thanh Thù đến, huynh ấy đang ở trong thư phòng vẽ tranh, là vẽ mặc trúc huynh ấy thích nhất.
 
Trình độ vẽ tranh của Tứ Hoàng tử khá tốt, ngày thường tùy tiện vẽ một bức đều là cảnh đẹp ý vui. Hôm nay trong lòng huynh ấy rõ ràng có chuyện, nên bức tranh vẽ ra cũng lộn xộn lung tung, tới người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được, tâm tư của Tứ Hoàng tử không đặt ở trên tranh vẽ.
 
“Tứ ca.” Thật ra ở thời điểm này Tứ Hoàng tử còn có thể gặp mình, Bùi Thanh Thù thấy rất ngạc nhiên. Dù sao bây giờ chắc Tứ Hoàng tử rất phiền não, là lúc đang mờ mịt nhất. Có lẽ huynh ấy muốn một mình yên tĩnh một chút mới phải.
 
Tứ Hoàng tử nhìn hắn một cái, giống như bình thường lạnh nhạt hỏi: “Làm sao đệ lại đột nhiên đến đây vậy?”
 
Bùi Thanh Thù nhìn bức vẽ của hắn ta, nhỏ giọng nói: “Đệ có cảm giác hôm nay Tứ ca không được vui vẻ cho lắm.”
 
Tứ Hoàng tử sửng sốt, nhìn về phía Bùi Thanh Thù, trong ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn một chút.
 
Hắn ta đưa tay sờ sờ đầu Bùi Thanh Thù, ôn hòa nói: “Mẫu phi luôn khen đệ thông minh, xem ra bà ấy nói không sai.” Nhắc đến Vinh Quý phi, Tứ Hoàng tử miễn cưỡng cười nói: “Nghĩ tới những điều này, bà ấy luôn luôn đúng.”
 
“Tứ ca...” Bùi Thanh Thù không biết phải nói cái gì, chỉ có thể yên lặng ngẩng đầu nhìn ca ca.
 
Từ góc độ lý trí mà nói, Bùi Thanh Thù đương nhiên biết loại chuyện này là không đúng. Nhưng ở góc độ tình cảm, hắn lại cảm thấy hơi đau lòng cho Tứ Hoàng tử, người có tình mà lại không thể ở bên nhau.
 
Hắn không thể nói ra quá rõ ràng, chỉ có thể thật cẩn thận hỏi: “Tứ ca giận dỗi với Vinh nương nương à?”
 
Tứ Hoàng tử cười gượng nói: “Xem như là thế đi. Tứ ca rất thích...” Hắn muốn nói là rất thích một cô nương, nhưng lại sợ Bùi Thanh Thù tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đi ra ngoài nói lung tung, cho nên hắn chỉ có thể sửa lại lời nói: “Tứ ca rất muốn làm một chuyện, nhưng mẫu phi không đồng ý.”
 
Bùi Thanh Thù nhớ tới chuyện Tứ Hoàng tử đi đến Càn Nguyên điện, lập tức hỏi: “Vậy Tứ ca muốn đi cầu xin phụ hoàng sao?”
 
Tứ Hoàng tử thở dài, một lúc lâu sau mới nói: “Lúc ấy ta đã nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì không dự định làm thế nữa.”
 
“Hả?”Bùi Thanh Thù có chút bất ngờ.
 
Hắn còn tưởng rằng Tứ Hoàng tử cảm thấy Hoàng đế dễ mềm lòng, dễ nói chuyện hơn thì sẽ đi cầu Hoàng đế tứ hôn cho cơ.
 
Tứ Hoàng tử lầm bầm nhỏ giọng nói: “Việc đã tới nước này, sao ta lại đi làm phụ hoàng khó xử, khiến việc này ồn ào cho mọi người cùng biết sao được? Không nói tới chuyện phụ hoàng rất khó vì một Hoàng tử không được sủng như ta mà vi phạm tổ huấn, cho dù phụ hoàng có miễn cưỡng đồng ý, thì mẫu phi ta sẽ đối xử với nàng ấy như thế nào, tương lai nàng ấy phải làm thế nào bây giờ...”
 
Bùi Thanh Thù không hỏi “Nàng ấy” trong lời nói của Tứ Hoàng tử là ai, mà nhẹ giọng hỏi: “Vậy Tứ ca, trong lòng huynh còn muốn làm chuyện này không?”
 
“Muốn chứ, đương nhiên là ta muốn rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”Tứ Hoàng tử đột nhiên cười cười, nụ cười như vậy không làm cho Bùi Thanh Thù cảm thấy an tâm, mà lại càng thêm lo lắng cho huynh ấy.
 
Lời này của Tứ Hoàng tử... rốt cuộc là có ý gì nhỉ?
 
Tại sao Bùi Thanh Thù lại có cảm giác không được tốt cho lắm?
 
Ngoài mặt Tứ Hoàng tử biểu hiện đã nghĩ thông rồi, từ bỏ, nhưng Bùi Thanh Thù lại luôn cảm thấy với tính cách bướng bỉnh của Tứ Hoàng tử, không giống với loại người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
 
Sau khi về tới Cảnh Hành hiên, trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn nghiền ngẫm từng câu từng chữ Tứ Hoàng tử đã nói, muốn đoán được ý tứ của Tứ Hoàng tử.
 
Huynh ấy nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”, chẳng lẽ huynh ấy muốn đợi đến lúc mình có đủ năng lực, thì sẽ cướp Tả đại cô nương về à?

 
Nếu thật sự là như thế, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp rồi.
 
Tới lúc có năng lực, là lúc nào đây? Trong thiên hạ, chỉ có Hoàng đế mới có thể thay đổi được quy định của hoàng thất.
 
Chẳng lẽ đây là Tứ Hoàng tử muốn vì Tả đại cô nương mà tham gia vào việc tranh vị trí Thái tử?
 
Bùi Thanh Thù chợt cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
 
Trước kia hắn và Tứ Hoàng tử quan hệ khá tốt, lại cảm thấy thái độ làm người của Tứ Hoàng tử không tồi, một mực là xem Tứ Hoàng tử như người mà hắn muốn phụ tá nhất.
 
Nhưng bây giờ, tất cả mọi chuyện đều không như vậy được nữa rồi.
 
Cẩn thận mà nghĩ lại, mẹ đẻ của Tứ Hoàng tử là Quý phi, rất có khả năng trở thành người được chọn.
 
Nói như vậy, khả năng là quân vương mất nước của của Tứ Hoàng tử cũng khá cao.
 
Lúc đầu Bùi Thanh Thù dự định, sau vài năm mà Tứ Hoàng tử không có ý định đoạt vị trí Thái tử thì chờ hắn trưởng thành, lời nói có trọng lượng sẽ cố gắng khuyên nhủ Tứ Hoàng tử, khiến cho huynh ấy vì quốc gia mà lo lắng, cố gắng đi tranh cái vị trí kia.
 
Bây giờ vì an toàn của bản thân... Bùi Thanh Thù không thể ngây ngốc đứng về phe của Tứ Hoàng tử được.
 
Sau khi dùng qua loa bữa tối, Bùi Thanh Thù định luyện chữ như thường ngày để tĩnh tâm. Nhưng vừa nhìn thấy giấy và bút mực trên mặt bàn thì hắn lại không tự giác nhớ đến Tứ Hoàng tử, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
 
Dù nói thế nào, Tứ Hoàng tử đối xử với hắn rất tốt, là người đầu tiên ở kiếp này cầm tay dạy hắn viết chữ. Theo tình cảm mà nói, tạm thời Bùi Thanh Thù cảm thấy rất khó tiếp nhận chuyện mình phải đề phòng Tứ Hoàng tử.
 
Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì được cơ chứ? Ai có thể nghĩ được người luôn luôn lý trí bình tĩnh như Tứ Hoàng tử lại vấp ngã bởi chuyện nam nữ tình trường?
 
Nếu chuyện này phát sinh trên người Nhị Hoàng tử, Bùi Thanh Thù chắc chắn không cảm thấy kỳ quái gì hết. Thế nhưng lại phát sinh trên người Tứ Hoàng tử nên Bùi Thanh Thù cảm thấy mình phải từ từ tiếp nhận mới được.
 
Bùi Thanh Thù mặc áo khoác vào, định đi ra ngoài một chút để giải sầu.
 
Nếu là trước kia, gặp phải chuyện gì buồn phiền, Bùi Thanh Thù sẽ đi tới chỗ Thục phi ngồi một chút. Nhưng mà bây giờ, cứ nghĩ đến việc Thục phi cố tình tạo cơ hội để cho hắn làm quen với Phó cô nương, Bùi Thanh Thù cảm thấy không được tự nhiên.
 
Đột nhiên, Bùi Thanh Thù cảm thấy tâm tình mình càng hỏng bét, trong ngực như có một đốm lửa không tên đang cháy âm ỉ.
 
Hắn cứ đi không có mục đích, không có phương hướng cả nửa ngày, bỗng nhiên Phúc Quý lên tiếng nhắc nhở nói: “Điện hạ, đi thêm về phía trước một đoạn là tới Quan Tinh đài.”
 
“Quan Tinh đài à?” Bùi Thanh Thù đã ở trong cung gần một năm, vẫn còn không biết trong cung có cái này: “Ta có thể đi lên xem không?”
 
Phúc Quý gật đầu nói: “Lúc trước khi Công Tôn đại nhân còn ở bên trong kinh thành, nghe nói đã đặt một ít dụng cụ quan trọng ở Quan Tinh đài, người ngoài không được tùy ý ra vào. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, bên trong chắc cũng không có gì cả. Nếu điện hạ muốn đi lên, nô tài sẽ cõng ngài lên.”
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu, đưa tay ra nói: “Ngươi dắt ta lên, ta muốn tự mình lên.”
 
Phúc Quý biết Bùi Thanh Thù là một tiểu chủ tử có chủ ý riêng nên cũng không miễn cưỡng, dắt tay Bùi Thanh Thù đi từng bước một lên Quan Tinh đài.
 
Quan Tinh đài rất cao, lúc đầu Bùi Thanh Thù còn đếm xem có bao nhiêu bậc thang, đếm được một lúc thì bị loạn số không đếm được nữa rồi.

 
Chờ tới lúc Bùi Thanh Thù bò lên tới nơi, hắn đã mệt tới nỗi thở hồng hộc, không thể không dựa vào người Phúc Quý nghỉ mệt một chút. Chờ tới lúc không còn thở mệt nữa, Bùi Thanh Thù mới có sức lực đi đến đằng trước xem một chút.
 
Hắn ngẩng đầu lên, không kìm được cảm khái nói: “Oa, ngắm sao ở đây đúng là nhìn rõ hơn nhiều so với chỗ khác!”
 
Phúc Quý nghe những lời này thì hơi ngạc nhiên nhìn về phía tiểu chủ tử của mình.
 
Bùi Thanh Thù nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn ta, buồn cười nói: “Làm sao vậy?” Chẳng lẽ hắn nói sai chỗ nào à?
 
Phúc Quý mang vẻ mặt phức tạp nói: “Nô tài từng nghe người ta nói qua là Công Tôn đại nhân đã từng nói, Quan Tinh đài này là nơi cao nhất trong hoàng cung, người bình thường khi lần đầu tiên lên đây đều nhìn toàn cảnh hoàng cung. Người có thể ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trước tiên, nhất định không phải người bình thường.”
 
Bùi Thanh Thù nghe xong, biết rõ đây chỉ là việc nhỏ cũng không hẳn là thật, nhưng trong lòng vẫn có một chút mừng thầm nho nhỏ: “Vậy à? Chỉ tiếc ta không hiểu tinh tượng, nếu Công Tôn đại nhân đang ở đây, có thể chỉ dạy cho ta một chút thì tốt.”
 
Nhắc tới vị Công Tôn đại nhân chưa từng gặp mặt kia, Bùi Thanh Thù đột nhiên sững sờ.
 
Đúng vậy, hắn chỉ lo lắng chuyện Tứ Hoàng tử, thiếu chút nữa quên mất chuyện người Công Tôn gia tìm ra bệnh đậu mùa.
 
Lúc sau có sự thay đổi lớn như vậy, nói không chừng bánh xe lịch sử đã đi theo một hướng hoàn toàn khác so với trước đây.
 
Có lẽ tất cả những lo lắng hiện giờ của hắn cũng chỉ là lo sợ không đâu. So với kiếp trước, không phải tất cả bây giờ đều phát triển theo phương hướng tốt hơn sao?
 
Nói không chừng mặc kệ là ai kế vị thì Đại Tề cũng chưa chắc sẽ bị diệt vong đâu...
 
Sau một lúc tự an ủi chính mình, trong lòng Bùi Thanh Thù đã cảm thấy dễ chịu hơn.
 
Nhưng ý tưởng trong đầu hắn lại càng thêm kiên định, chính là không cần đứng về phe của bất kỳ hoàng huynh nào quá sớm, cũng không được quá mức ỷ lại vào bất kỳ ai trong hoàng cung này.
 
Chỉ có chính bản thân mình mới là đáng tin cậy nhất.
 
Vừa nghĩ như vậy, Bùi Thanh Thù có cảm giác bản thân đã trưởng thành hơn.
 
Thật ra mà nói, kiếp trước hắn là một nữ tử bình dân không có kiến thức gì, cho dù đã sống mười mấy năm, nhưng sự hiểu biết chưa chắc đã bằng đứa nhỏ vài tuổi trong cung đâu.
 
Những chuyện mà hắn cần phải học hỏi, kỳ thật còn rất nhiều.
 
Lúc Bùi Thanh Thù cảm ngộ sự đời ở Quan Tinh đài, cùng lúc đó ở phủ Thừa Ân Công, mấy người Tả gia cũng tập trung một chỗ, bàn về chuyện lớn đời người của Tả đại cô nương.
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK