Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Bùi Thanh Thù nói với Chung thị chuyện ngày mai muốn đi Nghị Thân vương phủ để cảm tạ, mặc dù hiện giờ Chung thị không muốn ra ngoài, nhưng vừa nghe nói là muốn đi phủ Nghị Thân vương thì lập tức đáp ứng không chút do dự.
Tề thị có ân cứu mạng với nàng, chỉ cảm tạ bằng miệng chắc chắn là không đủ.
Trừ quà do Bùi Thanh Thù chuẩn bị ra, Chung thị còn chuẩn bị một ít lễ vật nữa. Ngoài một ít dược liệu trân quý ra thì còn có nguyên bộ trang sức trân châu quấn tơ vàng vô cùng quý giá.
Mặc dù Chung gia chỉ là thế gia Thái ý nhưng nhà bọn họ quản lý Thái y viện mấy năm nên của cải cũng sung túc. Hơn nữa thế hệ này của Chung gia không có nhiều con cái, hai vợ chồng Chung Thái y và Tả thị lại vô cùng sủng ái nữ nhi, chuẩn bị cho nàng đồ cưới rất phong phú.
Nhất là Tả thị, vì nàng chỉ có một đứa con gái nên gần như cho Chung thị hơn phân nửa đồ cưới của mình lúc trước mang từ Thừa ân công phủ đến, làm của hồi môn, sợ nữ nhi bị xem thường.
Chung thị có bao nhiêu đồ cưới, Bùi Thanh Thù cũng đều biết. Cho nên thấy nàng lấy ra lễ vật quý như vậy cũng không kinh ngạc, chỉ đề nghị Chung thị bỏ bớt hai gốc nhân sâm ra, đừng đưa lễ quá quý như thế, người ta cũng không dám nhận.
Chung thị cảm thấy cũng có lý lập tức bỏ bớt một vài món.
“Vị Trắc phi này của Đại hoàng huynh thoạt nhìn là một người thẳng thắn. Ngươi cứ đối đãi từ từ với nàng ấy, đừng vội vàng trả hết ân tình luôn, như thế ngược lại giống như chúng ta không thích kết giao cùng bọn họ.”
Chung thị nghe lời gật đầu: “Điện hạ yên tâm, ta hiểu được.”
Từ trên chuyện tặng lễ này Chung thị có thể nhìn ra Bùi Thanh Y là cố ý muốn giao hảo với phủ Nghị Thân vương.
Như thế thì đương nhiên nàng không thể gây trở ngại.
Ngày hôm sau, Bùi Thanh Thù dẫn theo Chung thị lấy danh nghĩa đưa lễ mừng năm mới tới phủ Nghị Thân vương.
Lúc đám người Bùi Thanh Thù tới, Đại hoàng tử đang luyện kiếm ở hậu viện.
Lúc trước khi Đại hoàng tử vẫn còn tay trái, hắn là một trong những cung thủ giỏi nhất của Đại Tề. Bây giờ Đại hoàng tử đã mất tay trái dĩ nhiên là không có cách nào kéo cung bắn tên. Nếu còn muốn lãnh binh đánh trận thì nhất định phải luyện tốt đao pháp và kiếm pháp.
Nghe nói Bùi Thanh Thù dẫn theo Trắc phi đến, Đại hoàng tử hơi ngoài ý muốn mà nhíu mày nhưng vẫn cho người mau chóng mời bọn họ vào, còn mình thì đi tắm rửa đổi y phục rồi mới ra.
Chung thị theo hạ nhân đi hậu viện, lúc Đại hoàng tử đi vào phòng khách thì chỉ có một mình Bùi Thanh Thù đang ngồi ở đó uống trà.
Đại hoàng tử khó hiểu nói: “Thập nhị đệ, sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì à?”
Bùi Thanh Thù nhìn dáng vẻ của hắn thì lập tức biết, Tề thị không nói chuyện Nhị hoàng tử khinh bạc Chung thị cho Đại Hoàng tử.
Cái này với Chung thị mà nói dĩ nhiên là một loại bảo hộ rất tốt.
Nhưng thật sự Bùi Thanh Thù không nghĩ tới, vậy mà Tề thị lại có thể giấu chuyện như thế được.
“Không có việc gì thì không thể đến thăm đại ca à?” Bùi Thanh Thù cười nói: “Sắp hết năm, ta đến đưa một chút lễ mừng năm mới cho đại ca.”
Đại Hoàng tử hơi ngượng ngùng nói: “Thập nhị đệ thật có tâm, đợi tới lúc người ở trang tử của ta đưa thịt rừng tới, ta cũng gọi người đưa qua cho ngươi một ít nếm thử.”
Bùi Thanh Thù cũng không từ chối: “Vậy thì đa tạ đại ca.”
Cùng người kết giao, cho dù là không ngừng trả giá, hay là không ngừng đòi lấy thì đều khó mà lâu dài. Chỉ có qua có lại mới có thể thật sự kết giao.
“Thập nhị đệ, ngươi thật sự là không có chuyện gì à?” Sau khi ngồi đối diện với Bùi Thanh Thù, Đại Hoàng tử buồn bực nói: “Lễ mừng năm mới mấy năm trước cũng có nghe thấy ngươi đưa lễ mừng năm mới cho ai đâu?”
Bùi Thanh Thù bị Đại Hoàng tử nói trắng ra lập tức bị nghẹn ho khan hai cái: “Khụ khụ, không phải ta mới được phong Quận vương à?”
Ngụ ý là trước kia hắn cũng không có dư dả lắm.
Đương nhiên đây chỉ là nói nhảm, thân là nhi tử của Lệ phi được sủng ái và Thục Quý phi xuất thân từ đại gia tộc, vốn liếng của Bùi Thanh Thù phong phú hơn Hoàng tử bình thường nhiều.
Chẳng qua tâm tư của Đại Hoàng tử đơn thuần, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nên vừa nghe thế thì lập tức gật đầu không chút nghi ngờ.
Bùi Thanh Thù nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói chuyện Tề thị ra: “Hôm nay ta dẫn theo Trắc phi đi cùng là vì mấy hôm trước lúc ở Kính Bình bá phủ. Thiếu phu nhân nhà Kính Bình bá khinh miệt Trắc phi của ta trước mặt mọi người, nhờ có Trắc phi Tề thị của đại ca giải vây cho nàng.”
“Tề thị à?” Nhắc tới Trắc phi này của hắn, Đại hoàng tử cười nói: “Nàng ấy là một người tốt, từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài giang hồ với phụ thân mình, lá gan rất lớn.”
Đại hoàng tử nghiêng đầu nhìn tay áo trái trống rỗng của mình nói: “Từ lúc mất cánh tay này, thê thiếp trong phủ ít nhiều gì cũng có chút sợ ta. Chỉ có nàng ấy lớn gan, còn dám tắm rửa cho ta nữa đấy, ha ha ha ha ha...”
Nghe Đại Hoàng tử kể “Chuyện trong phòng” của mình, Bùi Thanh Thù có chút không được tự nhiên nâng chén trà lên, uống hai hớp che giấu sự xấu hổ của mình.
Rốt cuộc Đại hoàng tử cũng ý thức được cái gì, ngượng ngùng cười nói: “Ngượng ngùng rồi Thập nhị đệ, ngươi cũng biết mà, ta là một người lỗ mãng, nói chuyện không văn nhã như bọn lão Tứ được, ngươi thứ lỗi nhé!”
Bùi Thanh Thù nâng chén trà trong tay, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, đại ca là một người thành thật, ta hiểu mà.”
“Đúng rồi Thập nhị đệ.” Dường như Đại hoàng tử chợt nhớ ra cái gì: “Ngươi vừa nói Thiếu phu nhân phủ Kính Bình bá là chỉ đích nữ phủ Anh Quốc công à?”
Bùi Thanh Thù gật đầu nói: “Sao thế, Đại ca cũng biết nàng ta à?”
“Đương nhiên biết rồi, trong kinh thành ai mà không biết trong nhà Anh Quốc công có ‘Nữ bá vương’ chứ. Hơn nữa Anh Quốc công lại yêu thương nàng ta nhất, nói nàng giống mình nhất, nuông chiều nàng ta đến mức không biết mình họ gì. Ta nghe nữ quyến trong nhà nói, nàng ta kéo dài hôn kỳ tới ba lần mới bằng lòng lập gia đình, quả thực khó hầu hạ hơn cả Công chúa đấy.”
Khi nhắc tới hai chữ Công chúa, Bùi Thanh Thù đột nhiên nghĩ tới Tam công chúa.
Sau khi Tăng gia tạo phản, Tam công chúa đã bị Hoàng đế đưa vào trong cung. Nói là bảo hộ, thật ra là giam cầm.
Sau khi Tăng gia thua, Hoàng đến hạ lệnh chém đầu cả nhà Tăng gia. Trừ nữ nhi của Tam công chúa Tăng Vân có thể miễn chết ra, những người khác ở Tăng gia một người cũng không giữ lại.
Bao gồm cả thứ tử nuôi dưỡng dưới gối Tam công chúa.
Hài tử kia rất vô tội, nhưng dù sao hắn cũng là con nối dòng của nghịch tặc, là tuyệt đối không thể giữ lại được. Bằng không sau này khi hắn lớn lên, nếu tụ tập dư đảng Tăng gia báo thù cho người nhà, còn không biết sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu như thế nào nữa.
Lúc ấy Tam công chúa nhiều lần cam đoan với Hoàng đế, nói mẹ đẻ của Tăng Hàm bị Tăng Tuấn đánh chết, Tăng Tuấn chính là kẻ thù của Tăng Hàm, cho nên Tăng Hàm tuyệt đối sẽ không báo thù cho hắn.
Trong lòng Hoàng đế đã có chút do dự.
Lúc này, nếu như có người giúp Tăng Hàm năn nỉ, có lẽ Hoàng đế sẽ mềm lòng mà tha cho hắn một mạng.
Thế nhưng trừ Tam công chúa ra, không có bất kỳ một ai nguyện ý cầu xin cho Tăng Hàm, bao gồm cả người từng âm thầm giúp đỡ Tam công chúa là Thục Quý phi và mẹ con Lệnh Nghi.
Không có cách nào cả, các nàng trợ giúp Tam công chúa thì còn có thể thông cảm được. Dù sao Tam công chúa là thành viên của hoàng thất, các nàng trợ giúp Tam Công chúa cũng là vì giữ gìn tôn nghiêm của hoàng gia.
Thế nhưng giữ mạng cho nhi tử của nghịch tặc, nhỡ đâu chọc ra họa gì đó, trọng trách này quá lớn, ở đây không có ai có thể phụ trách được.
Cho nên cuối cùng Tăng Hàm vẫn phải chết. Chỉ là may mắn hơn so với tổ phụ của hắn bị lăng trì xử tử thì hắn chỉ phải uống rượu độc thôi.
Sau khi Tăng Hàm chết, Tam công chúa trở nên yên lặng dị thường.
Lúc đầu Hoàng đế cho người đưa nàng về phủ công chúa, nghĩ là có thể sau khi có được tự do thì Tam công chúa sẽ tốt hơn. Kết quả sau này nghe quan viên ở phủ Công chúa nói, sau khi Tam công chúa trở về thì không ăn không uống, dường như trạng thái tinh thần có chút dị thường, đã không có năng lực chăm sóc mình và chăm sóc nữ nhi.
Hoàng đế không còn cách nào chỉ có thể để cho người trông coi kỹ Tam công chúa, đồng thời đón nữ nhi Tăng Vân của Tam công chúa tiến cung.
Tăng Vân mới ba bốn tuổi, đối với chuyện xảy ra bên ngoài có thể nói là gần như không biết gì cả.
Hoàng đế thương hại ngoại tôn nữ đáng thương này, muốn tìm một phi tử đáng tin cậy giúp hắn nuôi dạy Tăng Vân. Nhưng sau khi nhìn một vòng hậu cung, Hoàng đế cảm giác không có ai thích hợp cả.
Lẽ ra nếu như còn Hoàng hậu ở đây thì để ngoại tổ mẫu là Hoàng hậu nuôi dưỡng Tăng Vân là thích hợp nhất. Nhưng Chu gia tham dự vào án gian lận, đã nhà tan cửa nát, Hoàng hậu cũng sợ tội tự sát rồi.
Trong các phi tử thì Hoàng Quý phi và hai Quý phi đều bề bộn nhiều việc cung vụ, mà tuổi tác cũng lớn, Hoàng đế cảm thấy không thích hợp.
Ba vị trí Phi thì, Thành Phi tính tình trung thực nhưng mà trung thực đến mức quá đáng, Hoàng đế sợ Tăng Vân đi theo Thành Phi sẽ bị khi dễ.
Định Phi tuổi còn trẻ còn tinh lực nhưng Hoàng đế nghe nói Định phi có tranh chấp với Lệ phi nên Lệ Phi vẫn không thích Định Phi cho lắm. Hoàng đế sợ mình tín nhiệm Định Phi như thế sẽ làm cho Lệ Phi không vui.
Về phần Lệ Phi thì cũng không cần nói, nàng vốn đã không thích trẻ con, dưới gối còn có một nữ nhi còn nhỏ, chắc chắn là không chiếu cố được Tăng Vân.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hoàng đế đưa Tăng Vân đến Hoa Dương cung, để cho Ninh Quý tần năm đó mất con nuôi nấng.
Ninh Quý tần có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn hòa, lại ẩn mình trốn tránh, chính xác là một lựa chọn thích hợp.
Vì phòng ngừa sẽ có người coi thường Tăng Vân, sau khi Hoàng đế đưa Tăng Vân đến cung Hoa Dương, lập tức phong Ninh Quý tần làm Ninh phi, để cho ngươi trong hậu cung biết mình có bao nhiêu đau lòng ngoại tôn nữ này.
Dù chi phi ăn mặc của Tăng Vân kém Công chúa, nhưng cũng đều dựa theo phân lệ của Quận chúa mà làm. Lại nói, vậy mà cuộc sống của nàng còn tốt hơn so với khi còn ở Tăng gia.
Dường như Đại hoàng tử cũng nghĩ tới hai mẹ con Tam công chúa cùng Tăng Vân.
Nói thật thì bây giờ tình cảm của Đại hoàng tử với hai mẹ con nàng vô cùng phức tạp. Ở một mặt nào đó mà nói thì hắn chém giết Tăng Tuấn, ít nhiều gì cũng xả giận cho Tam công chúa. Nhưng ở một mặt khác thì hắn cũng làm Tăng Vân mất đi phụ thân.
Hoặc là đau lòng hài tử, hoặc là vì lấy lòng Hoàng đế, cho nên rất nhiều Hoàng tử kể cả Tứ hoàng tử và Bùi Thanh Thù đều từng đi thăm Tăng Vân.
Chỉ có Đại hoàng tử là không đi. Bởi vì hắn không biết mình nên đối mặt thế nào với Tăng Vân.
Đại hoàng tử khẽ nhếch môi, cười châm chọc, nói với Bùi Thanh Thù: “Đôi khi là nữ nhi của Hoàng gia còn không bằng tiểu thư của phủ Quốc công vui vẻ tự tại đâu.”
“Cái này cũng chưa hẳn.” Có người cũng có thể tự tay đập nát một con bài tốt, ví dụ như Uông gia. Từ đầu đến cuối Bùi Thanh Thù đều cảm thấy với tính tình của vị tiểu thư này, sớm muộn gì cũng gặp nạn: “Không tới lúc chết thì có ai có thể nói trước được đâu.”
Đại hoàng tử nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
“Thập nhị đệ nói cũng có lý. Ở tuổi này của ngươi, có thể có kiến thức và thành tựu như vậy, thật đúng là không tầm thường. Lúc ta tầm tuổi ngươi vẫn còn chưa biết cái gì đâu.” Nhớ tới lúc ở Tứ Xuyên, Bùi Thanh Thù đâu vào đấy tổ chức cứu tế sau động đất, Đại hoàng tử thấy hơi hổ thẹn nói: “Không, kể cả bây giờ, ta cũng xa xa không bằng tài trí của Thập nhị đệ.”
“Đại ca quá khiêm tốn rồi.”
Bùi Thanh Thù cũng rất bội phục sự anh dũng của Đại hoàng tử ở trên chiến trường, nhưng bây giờ Đại hoàng tử đã mất một cánh tay trái, đối với đề tài chiến trường này tương đối mẫn cảm, Bùi Thanh Thù không nói thêm gì nữa.
Sau đó hai huynh đệ lại hàn huyên thêm vài câu, thoạt nhìn dáng vẻ Đại hoàng tử vô cùng vui vẻ, muốn giữ Bùi Thanh Thù ở lại Nghị Thân vương phủ dùng cơm. Mặc dù Bùi Thanh Thù có lòng muốn rút ngắn quan hệ với Đại Hoàng tử nhưng lại không muốn thân cận với hắn quá nhanh, cho nên lập tức uyển chuyển từ chối, nói lần sau lại tụ họp.
Đại Hoàng tử cũng không ép hắn ở lại, Bùi Thanh Thù liền dẫn Chung thị về phủ.
Danh Sách Chương: