Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Hoàng hậu nghe vậy trầm mặc nhắm hai mắt lại giống như hoàn toàn không muốn nhớ tới chuyện này.
Nhưng An Phi hết lần này tới lần khác lại nói tất cả cho nàng biết, tàn nhẫn buộc nàng phải đối mặt với chân tướng.
Hoàng đế thấy nàng như thế lập tức hiểu ra: “Có lẽ An Phi cũng đã nói với nàng hả? Nàng yên tâm, các nàng là hậu phi của trẫm, chuyện Chu gia trẫm sẽ không liên lụy đến trên người các nàng.”
Nhưng mà ngôi vị Hoàng hậu này... Cuối cùng cũng giữ không được.
Tổ chim bị hủy, trứng có an toàn?
Huống chi vị trí Hoàng hậu vốn đã tràn ngập nguy hiểm, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ Hoàng hậu bây giờ giống như lá cây khô héo vậy, tựa như gió thổi qua thì sẽ tiêu tán thành tro tàn.
Hắn thực sự không đành lòng vào lúc này nói cho nàng chuyện mình quyết định phế hậu.
Nhưng mà trong lòng Hoàng hậu, nhà mẹ đẻ bị diệt môn, nhi tử phạm phải đại tội mất đầu... Nàng còn sống hay chết, có còn là Hoàng hậu hay không đã không có gì khác nhau rồi.
“Hoàng thượng, người xử trí ta thế nào cũng không quan trọng.” Mặc dù Hoàng hậu đã vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn bỏ hết tất cả phiền não trong cuộc sống này, nhưng mà nàng vẫn không thể không giữ vững tinh thần hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình: “Thiếp thân chỉ hi vọng người đồng ý với ta một điều thỉnh cầu cuối cùng.”
Hoàng đế vốn còn có vài phần đồng tình với Hoàng hậu, nhưng mà sau khi nghe thấy Hoàng hậu muốn cầu cạnh mình, hắn lập tức cảnh giác: “Thỉnh cầu gì?”
Nếu như đặt ở trước kia, Hoàng hậu tám phần sẽ muốn châm chọc Hoàng đế một phen, nhưng mà bây giờ, người ở dưới mái hiên nàng không thể không cúi đầu: “Từ trước đến nay người là người thiện tâm, có thể cho phép thiếp thân gặp mặt Duệ nhi một lần không?”
Hoàng hậu không cầu xin Hoàng đế tha cho Tam hoàng tử, mà thân là mẫu thân muốn gặp mặt nhi tử một lần, cũng là lẽ thường của con người.
Hoàng đế không đành lòng từ chối, liền gật đầu đáp ứng.
“Đạ tạ Hoàng thượng.”
Hoàng đế thấy Hoàng hậu nói xong câu đó thì nhắm hai mắt lại, không khỏi hỏi: “Xương Nghi đã từ Nam Cương trở về, nàng không muốn gặp nó à?”
Nhắc tới nữ nhi lấy chồng xa của mình, trong lòng Hoàng hậu đau xót: “Không cần. Có mẫu hậu như ta sẽ chỉ làm liên lụy đến nó thôi...” Hoàng hậu nói xong, chậm rãi đứng lên dập đầu với Hoàng đế một cái: “Tuy Duệ nhi phạm vào tội lớn tày đình nhưng Xương Nghi vô tội. Xin Hoàng thượng đối xử tốt với Xương Nghi.”
“Đó là đương nhiên.” Hoàng đế trả lời.
...
Sau khi thi đình chấm dứt, Phó Húc xếp hạng mười nhị giáp, Chung Duyệt xếp hạng mười một nhị giáp, đều xếp ở hạng cao.
Mặt khác trong mười mấy thí sinh nghèo khó mà Bùi Thanh Thù giúp đỡ cũng có bốn người thi đậu. Một người trong đó còn đậu Bảng Nhãn, có thể nói là một bước lên mây.
Năm nay khoa khảo thay đổi bất ngờ, cho nên khi mọi thứ đã kết thúc thì tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Phó phủ mở yến hội chúc mừng nhi tử nhỏ nhất của Phó gia thi đỗ Tiến sĩ.
Bùi Thanh Thù cũng bày mấy bàn ở trong phủ, chúc mừng bọn hắn đỗ đạt.
Ở bàn nữ quyến, Tống thị không khỏi hâm mộ nói với Chung thị: “Diệu Châu muội muội, a Duyệt nhà các ngươi thật đúng là có tiền đồ, tuổi còn nhỏ đã đỗ Tiến sĩ. Không giống ca ca ta, thi hai lần cũng chưa trúng.”
Chung thị vội nói: “Tống gia có tiếng là học thức uyên thâm, Tống đại nhân lại tài trí hơn người, Tống công tử thi đậu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, tỷ tỷ cũng đừng quá vội vàng.”
Đúng lúc này, tiểu nữ nhi của Thất hoàng tử và Lâm thị chạy qua trước mặt Tống thị. Lâm thị đuổi theo sau nữ nhi, xin lỗi nhìn Tống thị một chút.
Tống thị cúi đầu nhìn bụng mình, có chút buồn bực không vui: “Đúng vậy, có nhiều chuyện có vội cũng không vội được.”
Dù trên miệng nàng nói vậy nhưng rõ ràng trong lòng đang nóng vội.
Chung thị thấy thế cũng không biết nên an ủi nàng thế nào cho tốt.
Tống thị chớp chớp mắt miễn cưỡng cười nói: “Xem kìa, ta nói với muội cái này làm gì chứ, thật là. Hôm nay là ngày vui, ta hẳn là nên cao hứng một chút...”
“Trong lòng tỷ tỷ có nỗi khổ ta có thể hiểu được. Nhưng mà người sống trên đời này có mấy người có thể cả đời xuôi chèo mát mái, mọi chuyện như ý chứ.”
Tống thị rất muốn có đứa nhỏ, khắp nơi cầu thầy hỏi thuốc. Chung thị đừng nói là phải có đứa nhỏ, cho dù ngày thường không có chuyện gì cũng phải ăn dược dưỡng thân mình.
Tống thị nghĩ tới chuyện này, tâm tình phức tạp nhìn Chung thị: “Muội muội cũng không dễ dàng. Vì ta mà còn phải ăn nhiều dược hơn nữa.”
Nhắc tới chuyện canh tránh thai, Chung thị không khỏi đỏ mặt: “Tỷ tỷ nói cái gì đó, tổng cộng cũng không ăn mấy lần, không có gì đáng ngại.”
Từ sau khi Chung thị vào phủ, Bùi Thanh Thù cũng bề bộn nhiều việc... Công vụ, rất ít bước chân đến hậu viện. Cho dù có đi nghỉ tạm ở hậu viện cũng đa số là đi chỗ Tống thị, cho nên cơ hội đến dùng canh tránh thai của Chung thị không nhiều.
Tống thị lập gia đình thời gian dài hơn nên khi nói đến những vấn đề này không giống tức phụ mới vẫn còn thẹn thùng.
Nhưng mà lúc Chung thị đỏ mặt, da thịt trong trắng lộ hồng, có thể nói vừa thấy đã yêu, Tống thị nhìn cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Tống thị vốn còn tưởng rằng lấy nhan sắc như vậy của Chung thị thì sau khi vào phủ khó tránh khỏi được Bùi Thanh Thù chuyên sủng một đoạn thời gian.
Nàng cũng đã chuẩn bị tốt việc bị vắng vẻ cũng không nghĩ người bị vắng vẻ ngược lại là Chung thị.
“May là muội muội xuất thân từ thế gia Thái y, Chung Thái y, y thuật cao minh có thể giúp muội điều dưỡng thân thể, nếu không trong lòng ta càng thêm áy náy.” Tống thị dừng một chút ám chỉ nói: “Không gạt muội có đôi khi ta thật hâm mộ muội muội. Đầu năm nay nha, tìm một thầy thuốc tin cậy được thật không dễ dàng...”
Chung thị mím môi cười, nàng biết Tống thị vẫn chưa nói hết ý.
Quả nhiên, Tống thị hơi do dự giật giật bờ môi, sau khi chọn lọc từ ngữ một phen thấp giọng nói: “Thật ra, ta vẫn rất muốn mời Chung thái y xem mạch cho ta một lần, cũng không biết có tiện hay không...”
Thần sắc Chung thị khẽ động: “Phụ thân bên này hẳn là không có vấn đề gì, nhưng mà... Chúng ta cùng hầu hạ một chồng, tỷ tỷ có thể tin tưởng ta à?”
“Nếu ta không tin muội thì sao có thể đưa ra thỉnh cầu như vậy chứ.” Tống thị ôn hòa cười nói: “Chúng ta quen biết cũng vài năm, ta tin tưởng vào nhân phẩm của Diệu Châu muội muội.”
Trong lòng Chung thị hơi chát, có loại tư vị không nói ra được: “Tỷ tỷ yên tâm, chuyện này trở về ta sẽ nói với phụ thân.”
Thật ra giống như Chung thị đã từng nói qua với Bùi Thanh Thù, nàng biết rõ thân phận của mình là gì, cũng chuẩn bị tốt cả đời này thấp hơn Tống thị một cái đầu.
Nhưng trong lòng Chung thị là không có khả năng coi Tống thị trở thành tỷ muội tốt của mình được.
Trong rất nhiều đêm cô độc, trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy một chút chua xót, ghen tị thậm chí là ghen ghét.
Từ đáy lòng nàng ghen tị Tống thị có một xuất thân tốt như vậy, có thể làm chính phi của Bùi Thanh Thù.
Nhưng bây giờ, Chung thị dần dần hiểu được, lúc trước Bùi Thanh Thù chọn Tống thị làm Chính phi không chỉ đơn giản bởi vì Tống thị xuất thân thanh quý.
Tính cách, khí độ còn có nhân phẩm của Tống thị đều vô cùng thích hợp với vị trí chính phi này.
Chung thị tự nhận, nếu như đổi lại là nàng, nàng không làm được như Tống thị.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Chung thị ngược lại cũng thấy cân bằng hơn.
Chuyện Chung Thái y bắt mạch cho Tống thị, sau khi Bùi Thanh Thù biết cũng không nói gì.
Hắn tin tưởng Chung Thái y sẽ không vì nữ nhi mà hại Tống thị, không có lá gan này cũng không cần thiết phải như vậy.
Mà coi như Tống thị có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thật, Bùi Thanh Thù cũng sẽ tục huyền[1] cưới người khác, cũng không nâng Chung thị lên làm Hoàng tử phi.
[1] Tục huyền: Tái giá/ Cưới vợ kế.
Dù sao lúc trước khi hắn chọn Hoàng tử phi cũng không chọn Chung thị thì hiện tại lại càng không thể.
Sau khi thi đình chấm dứt, Bùi Thanh Thù cũng nhàn hơn so với đoạn thời gian trước. Lúc rảnh rỗi, hắn trừ việc ở trong phủ bồi Tống thị các nàng thì chính là đi tám chuyện ở chỗ Cửu hoàng tử hoặc Ngũ hoàng tử.
Từ sau lần mời Cửu hoàng tử ăn cơm phát hiện chính kiến của hai người hợp nhau, Bùi Thanh Thù cũng thân hơn với Cửu hoàng tử rất nhiều.
Liên quan đến án gian lận qua đi, việc xử trí quan viên như thế nào Bùi Thanh Thù không tiện quang minh chính đại nhúng tay vào được, thuận tiện bí mật trao đổi rất nhiều ý kiến với Cửu hoàng tử.
Đối với ý tưởng của Bùi Thanh Thù, Cửu hoàng tử rất tán đồng: “Mượn cơ hội này cải cách chế độ quan lại ở địa phương thật sự là một ý nghĩ không tệ. Không chỉ có thể làm giảm bớt vấn đề nhân thủ không đủ do một số lớn tham quan thất thế, còn có thể nhân cơ hội tiết kiệm một khoản chi lớn cho triều đình, về sau cũng không cần nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy.”
Hai huynh đệ lại ghé vào cùng nhau thảo luận một số vấn đề có thể xuất hiện. Cụ thể chấp hành như thế nào thì đều là chuyện của Cửu hoàng tử bọn họ, Bùi Thanh Thù là một người ở Lễ bộ không tiện hỏi nhiều lắm.
Bởi vì có kinh nghiệm lúc trước chỉnh đốn quan học nên Bùi Thanh Thù biết lúc này tất nhiên Cửu hoàng tử sẽ gặp không ít trở ngại.
Nhưng mà cải cách từ xưa tới nay không có lần nào mà không phải gánh lấy áp lực mà thực hành cả. Bọn hắn không thể bởi vì khó khăn trùng điệp trước mặt mà từ bỏ hi vọng.
...
Trong Khôn Nghi cung, Hoàng đế dựa theo ước định để người Hình bộ áp giải Tam hoàng tử đi gặp Hoàng hậu.
Tam hoàng tử vừa thấy Hoàng hậu, lập tức vô cùng kích động nói: “Mẫu hậu! Người nhanh nhanh cầu tình với phụ hoàng cho ta đi! Ta đều là vì cứu ngươi mới có thể làm ra nhiều chuyện mất đầu như vậy!”
Mặc dù Hoàng hậu đau lòng con trai độc nhất nhưng vừa nghe thấy Tam Hoàng tử nói như vậy, nàng liền tức mà không có chỗ phát tiết: “Đừng có làm cái dáng vẻ này, tất cả mọi chuyện ngươi làm ra căn bản cũng không phải vì cứu ta, ngươi chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của ngươi mà thôi! Vì quyền lực và địa vị, ngươi hại cả đời của muội muội ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết à?! Ta không có dạng nhi tử lòng dạ độc ác, dối trá đến cực điểm này!”
“Mẫu hậu!” Từ nhỏ đến lớn, Hoàng hậu luôn yêu thương Tam hoàng tử, Tam hoàng tử muốn cái gì thì Hoàng hậu sẽ cố gắng đi tranh thủ cái đó.
Tam hoàng tử không nghĩ tới, bây giờ Hoàng hậu lại nghĩ hắn như vậy.
“Sao người lại nói ta như vậy? Nếu lúc trước không phải người phạm phải sai lầm, bị giam ở Khôn Nghi cung này, ta có thể bị khuất nhục lớn thế sao? Vậy mà người chẳng những không đau lòng ta, còn trách ngược lại ta...”
Tam Hoàng tử ủy khuất nói: “Ta cũng vì người, vì tốt cho Xương Nghi! Chỉ có ta lên làm Hoàng đế, người và Xương Nghi mới có thể chân chính có cuộc sống tốt!”
“Ta chỉ hi vọng ngươi không cần lại làm chuyện mơ mộng không thực tế.” Hoàng hậu lạnh giọng nói: “An phi đã an bài tốt rồi, ngươi mau từ phía sau đi đi, không cần quay lại nữa!”
“Mẫu hậu, người hãy bảo trọng.” Tam hoàng tử cũng biết, bây giờ không phải lúc nói chuyện, cãi cọ phân đúng sai với Hoàng hậu không có... Chút ý nghĩa nào: “Chờ sau khi nhi tử trở về, nhi tử sẽ kính người làm Thái hậu!”
Hoàng hậu dùng hết sức của mình, hung hăng đẩy hắn: “Đi mau, đừng trở lại nữa!”
Tam hoàng tử đi rồi, Hoàng hậu giống như cá sắp chết, vô lực ngã trên mặt đất.
Danh Sách Chương: