Mục lục
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Edit: Dĩnh Tiệp dư
Beta: Cát Tu dung
 
Tuy nói Hoàng đế đi như vậy có chút vội vàng, nhưng suy cho cùng thì đám người bọn hắn đi chuyến này cũng phải một đến hai tháng, nên không thể cứ tùy tiện như vậy mà đi được. Không biết mấy người bên Thái Bộc tự và Càn Nguyên điện chuẩn bị thế nào, nhưng lúc Bùi Thanh Thù trở về Cảnh Hành hiên thì đám cung nhân giống như đều biến thành con quay cả rồi. Từ sáng đến tối bận bịu thu thập hành lý, chỉ sợ thiếu mất thứ gì, trên đường sẽ không có đồ dùng.
 
Vốn dĩ lúc đầu khi Bùi Thanh Thù biết được mình có tên trong danh sách tùy giá xuất hành [1], không cảm thấy quá hưng phấn, chỉ nghĩ mình sắp được gặp Lệ Phi mà thôi. Nhưng sau khi thấy mấy người Ngọc Lan coi trọng như vậy, Bùi Thanh Thù mới bất tri bất giác nhận ra, hắn không chỉ là muốn xuất cung, mà còn muốn rời kinh nữa!
 
[1] Tùy giá xuất hành: Đi theo vua rời hoàng cung.
 
Tuy nói Kiến Phúc cung cách kinh thành không quá xa, nhưng đi một lần phải mất sáu bảy tiếng, cũng xem là đi du ngoạn một chuyến. Hơn nữa lần du ngoạn này, chẳng những không có mấy tên ca ca đáng ghét kia ở cạnh quấy rối, mà còn có Thất Hoàng tử thân thiết nhất đi cùng, Bùi Thanh Thù có dự cảm, chuyến đi này nhất định sẽ rất thú vị.
 
Từ sau khi Lệ Phi đi Kiến Phúc cung thì mỗi lần Hoàng đế đến hành cung tránh nóng đều không dẫn theo bất cứ phi tử nào, để bớt sinh ra nhiều chuyện, mà Lệ Phi cũng đỡ phải phiền lòng. Loại trường hợp này, lịch sử cổ kim đều vô cùng hiếm thấy. Bởi vì bên người Hoàng đế có khi nào mà không có một hai người hầu hạ đâu?
 
Chẳng qua bây giờ, Thái Hậu đã mất, Hoàng hậu lại bị giam cầm không thể quản sự. Hai vị Quý phi kia tranh thủ lấy lòng Hoàng đế còn không kịp, nói chi đến chuyện phàn nàn. Cho nên hiện tại, Hoàng đế là lớn nhất, bởi vì Hoàng đế lớn nhất, nên hắn muốn thế nào thì chính là thế ấy.
 
Sau khi Thục phi biết được mình phải cách xa Bùi Thanh Thù một thời gian, vô cùng không đành lòng. Lúc Lệ Phi không ở trong cung nàng còn chưa cảm thấy gì, nhưng cứ nghĩ đến Bùi Thanh Thù sẽ cùng Lệ Phi gần gũi, Thục phi liền hoảng sợ. Nàng sợ rằng sau khi Bùi Thanh Thù trở về sẽ trở nên thân thiết với Lệ Phi hơn, không nhìn đến dưỡng mẫu như nàng.
 
Có điều tâm tư nhỏ bé này của Thục Phi không thể nào nói thẳng với Bùi Thanh Thù, bằng không sẽ khiến hắn cảm thấy nàng keo kiệt.
 
Trước khi xuất hành, Bùi Thanh Thù thấy nàng còn do dự, dáng vẻ ấp a ấp úng, cảm thấy buồn cười nói: "Từ trước đến nay mẫu phi là người thẳng thắn, sao lúc này lại giống như một đại cô nương vậy, nếu thương nhớ nhi tử thì cứ nói thẳng ra đi."
 
Bây giờ Bùi Thanh Thù đã hơi lớn, Thục phi không thể nào xem như hắn còn nhỏ mà ôm hắn vào trong ngực hoặc là thân mật ôm hắn, nàng chỉ có thể oan ức mà chẹp chẹp miệng, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Bùi Thanh Thù, liếc một cái oán trách nói: "Tiểu tử thối, nói cái gì đó, sao có thể nói như vậy với mẫu phi chứ?"
 
Bùi Thanh Thù làm mặt xấu, cười nói: "Mẫu phi yên tâm, con hả, xuất cung rồi mỗi ngày đều sẽ viết thư cho người. Mỗi ngày viết một lá, để người có thể biết được tin tức của con, đến khi người cảm thấy phiền mới thôi."
 
"Phá phách!" Thục phi oán trách nói: "Làm gì có chuyện mỗi ngày viết một lá thư? Con không mệt, nhưng người truyền tin của con cũng biết mệt đó."
 
Bùi Thanh Thù cười cực kì thoải mái, Thục phi bất đắc dĩ mà thở dài, tiếp tục dặn dò hắn: "Chờ khi tới được hành cung, viết thư báo bình an cho ta là được. Mấy ngày đầu có thể đi chơi, có điều nghỉ ngơi xong, phải tập trung đọc sách, đừng để con khỉ nhỏ lão Thất kia dạy hư!"
 
Bùi Thanh Thù không chút do dự gật đầu: "Vâng! Mẫu phi yên tâm đi, Tứ ca cũng đã từng dặn dò chúng con, nhất định không thể quên lãng việc học, mỗi ngày đều phải ôn tập bài học, sau khi trở về Tứ ca sẽ kiểm tra!"

 
Thục phi vừa nghe liền cười: "Vẫn là Tứ ca con nghiêm túc. Mẫu phi nói nha, mấy tên ca ca của Tứ ca con không có kẻ nào có thành tựu, nhưng Tứ ca con là đáng tin cậy nhất. Con nghe lời Tứ ca con nhiều một chút, nhất định không sai!"
 
Bùi Thanh Thù gật đầu nói: "Mẫu phi yên tâm đi, con hiểu rõ mà. Tuy nói các vị sư phụ không thể cùng đi, nhưng phụ hoàng cũng đã để vài vị đại thần Nội các và Đại học sĩ Hàn lâm viện đi theo, như vậy cũng có thể giảng bài tập cho chúng con."
 
"Vậy thì tốt rồi!" Thục phi vừa giúp hắn chỉnh lại cổ áo, vừa nói: "Mẫu phi chỉ có một nhi tử là con, không trông cậy con phải kiến công lập nghiệp, chỉ hy vọng con có thể bình bình an an, thành thật kiên định, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách. Tương lai có thể giống như Tứ ca con, nhận một phần trách nhiệm, ra sức vì phụ hoàng. Có điều, việc học tập này, nhàn hạ cũng được vất vả cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng giống như Lục ca của con...."
 
Tuy nói sự việc đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi khi nhắc đến Lục Hoàng tử, trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn dấy lên chút thương cảm.
 
Hắn nhớ rõ lời Cửu Hoàng tử từng nói, không cam tâm để cho người đời quên đi Lục Hoàng tử như vậy. Cho nên hắn muốn mãi mãi ghi tạc Lục Hoàng tử trong lòng.
 
Hắn gật gật đầu nói: "Mẫu phi người yên tâm, con nhất định sẽ tự mình bảo trọng mà."
 
Tuy là nói như vậy, nhưng Bùi Thanh Thù mới lớn đã phải xa nhà, Thục phi nào có thể yên tâm. Ngàn dặn dò, vạn dặn dò, đến tận khi đưa Bùi Thanh Thù lên xe ngựa, Thục phi vẫn còn lo lắng, sợ Bùi Thanh Thù ngồi xe ngựa lâu sẽ khó chịu, sợ khí hậu không tốt sẽ khiến hắn bệnh, sợ Bùi Thanh Thù gặp phải những chuyện nguy hiểm.
 
Bùi Thanh Thù rất cảm động, bỗng nhiên có chút… nhớ đến mẫu thân kiếp trước của hắn.
 
Đến tận bây giờ, Bùi Thanh Thù vẫn luôn tự tẩy não chính mình rằng hắn là Thập nhị Hoàng tử, sau này đều phải dùng thân phận Thập nhị Hoàng tử này sinh hoạt.
 
Chỉ là sâu trong nội tâm, hắn vẫn không khống chế được mà nhớ đến người thân kiếp trước.
 
Không biết… Hiện tại bọn họ sống có tốt hay không.
 
Chẳng qua, khi nghĩ đến lúc này cha mẹ và những người "bạn cùng lứa", Bùi Thanh Thù lại cảm thấy, có lẽ mình không nên quấy rầy cuộc sống yên ổn thỏa đáng của bọn họ.
 
Tính toán tuổi tác, mẫu thân của Lục Thanh Thư chắc cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi rồi, không biết là đã nghị thân hay chưa.
 
Nếu như bà vẫn gả cho phụ thân kiếp trước của Bùi Thanh Thù, vậy rất có khả năng sau khi thành thân mấy năm sẽ sinh ra một Lục Thanh Thư nữa?
 
Chỉ cần tưởng tượng đến việc này, Bùi Thanh Thù không tự chủ cảm thấy sợ hãi.
 
Hẳn là… loại chuyện này sẽ không thể nào xảy ra đâu?
 
Nếu thật sự là có, Bùi Thanh Thù tình nguyện cả đời không gặp phải "Lục Thanh Thư" kia. Cảm giác nhìn thấy dáng vẻ mình trong quá khứ, thật sự là quá kinh dị...
 
"Thập nhị đệ, đệ đang nghĩ cái gì vậy, tới đây chơi với ta đi."
 
Bùi Thanh Thù quay đầu, liếc mắt nhìn Thất Hoàng tử một cái một cái: "Trong xe ngựa thì có thể chơi cái gì được?"
 
"Thì… tâm sự một chút?" Tuy nói Kiến Phúc cung là một nơi rất tốt, nhưng đoạn đường từ kinh thành đến đó đều rất hoang vắng, không có cảnh đẹp gì để thưởng thức.
 
Điều kiện trong xe ngựa cũng có hạn, ngoại trừ chơi đoán số và đánh cờ, thì cũng chỉ có thể tán gẫu giết thời gian.
 
"Tâm sự cái gì cơ?" Trước kia Bùi Thanh Thù không để ý, đến khi ngồi lâu trên xe mới phát hiện bản thân có chút say xe. Tuy rằng không đến nỗi quá khó chịu nhưng vẫn chẳng thể thoải mái.
 
Tuy rằng người ngồi cùng xe ngựa không phải người ngoài, nhưng Thất Hoàng tử vẫn trưng ra vẻ mặt hưng phấn kể: "Đệ đã nghe chưa, người ta nói bởi vì phụ hoàng không phong thưởng cho Đại ca, nên huynh ấy mới trốn khỏi kinh thành tìm nơi thanh tĩnh. Đệ nói xem rốt cuộc Đại ca đã làm sai chuyện gì? Chẳng phải huynh ấy vì việc nước mới bị thương hay sao? Sao có thể chọc phụ hoàng tức giận như vậy?"
 
"Chuyện của phụ hoàng và Đại ca, ta làm sao biết được." Bùi Thanh Thù ngáp một cái, dựa vào đệm mềm trên thành xe: "Chỉ cần chúng ta không chọc giận phụ hoàng là tốt rồi."
 
"Thật ra ta cảm thấy tính tình phụ hoàng khá tốt, khi còn nhỏ ta thích bò lên nóc nhà, một lần làm bể mái ngói, bị phụ hoàng phát hiện, người cũng chưa từng đánh ta, chỉ mắng có hai câu, dặn ta sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Nhưng đệ nhìn xem, phụ hoàng thật sự nghiêm khắc với Đại ca, Tam ca." Thất Hoàng tử đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói: "Đệ nói xem, có phải là phụ hoàng đặc biệt thích ta hay không?"
 
Nếu lúc này trong miệng Bùi Thanh Thù có trà, nhất định sẽ phun hết lên mặt Thất Hoàng tử. Tại sao trước đây hắn không nhìn ra, Thất Hoàng tử lại mắc bệnh tự luyến như vậy?
 
"Là do phụ hoàng đặt kỳ vọng cao đối với Đại ca, Tam ca." Bùi Thanh Thù cùng Thất Hoàng tử đã quá thân thiết, cho nên lúc nói chuyện có hơi thẳng thắn một chút, dù sao Thất Hoàng tử cũng sẽ không để bụng: "Phụ hoàng không có ý định lập huynh làm Thái tử, cho nên không đặt ra yêu cầu quá cao với huynh."
 
"Cũng đúng nha." Thất Hoàng tử điều chỉnh tư thế một chút, chọn một tư thế thoải mái nằm xuống: "Có điều ta cảm thấy, Đại ca và Tam ca đều không thích hợp làm Thái tử. Nghĩ đến bọn họ, chi bằng hãy nghĩ đến Tứ ca, Tứ ca mới tốt nha."
 
Thất Hoàng tử nghĩ như vậy hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Bùi Thanh Thù, rốt cuộc thì Thất Hoàng tử từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Tứ Hoàng tử.
 
Bùi Thanh Thù không tán đồng cũng không phản đối, không tỏ thái độ, nói: "Mặc kệ phụ hoàng chọn ai làm Thái tử, đều không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp. Chúng ta hãy cẩn trọng tuân thủ bổn phận, đừng làm chuyện gì gây thêm phiền toái cho phụ hoàng nữa."
 
Thất Hoàng tử gật gật đầu, chuyển đề tài, không hiểu sao lại chuyển đến chuyện đồ ăn trong Kiến Phúc cung có món nào ngon.

 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nhìn trời.
 
---
 
Xe ngựa xóc nảy suốt một đoạn đường, rốt cuộc cũng đến được Kiến Phúc cung. Bùi Thanh Thù có cảm giác dường như mình bị ốm đi một vòng.
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy, như thế này thì Lệnh Nghi sẽ không thể chê cười hắn là tiểu heo mập nữa.
 
Thật ra từ trước đến nay Bùi Thanh Thù chưa từng quá mập, chỉ vì lúc ra khỏi Hàn Hương điện rất gầy, gầy giống như một con khỉ con mới sinh vậy. Sau khi được Thục phi chăm sóc tốt, thức ăn ở Khánh Ninh cung cũng không tệ, nên Bùi Thanh Thù đầy đặn hơn không ít, nhưng tuyệt đối không thể xem là mập, cùng lắm là có hơi tròn mà thôi.
 
Lớn thêm một chút, ngũ quan hắn ngày càng rõ ràng, gương mặt tròn trịa cũng dần biến đổi, trở nên thon dài hơn. Trước kia khi hắn không ngẩng đầu, chỉ đứng tới eo Lệnh Nghi mà thôi, bây giờ thì đã cao đến bả vai rồi.
 
Kiếp trước Bùi Thanh Thù không cao lắm, sau khi biến thành Thập nhị Hoàng tử có lẽ là do lớn lên trong lãnh cung, nên có hơi đặc biệt lùn.
 
Chẳng qua bây giờ hắn so sánh với những bạn đồng trang lứa thì lại xem như là cao.
 
Cứ theo tốc độ phát triển này, tuy rằng không thể cao giống như Dung nhị công tử, nhưng xấp xỉ Tứ Hoàng tử thì vẫn có thể.
 
Vì có thể giúp bản thân sau này lớn lên cao ráo, Bùi Thanh Thù luôn chú trọng đến việc kết hợp món ăn, cũng chăm rèn luyện thân thể. Có điều buổi sáng hắn vẫn cảm thấy giống như ngủ không đủ, cho nên không dậy nổi. Nếu như buổi sáng có thể thức dậy sớm rèn luyện thân thể, Bùi Thanh Thù chắc chắn sau này sẽ càng có thể cao nhanh hơn.
 
Sau khi đi vào Kiến Phúc cung, Bùi Thanh Thù đã bị xe ngựa hành hạ đến xương cốt rã rời. Cho nên hắn cũng không lập tức đi bái kiến Lệ Phi.
 
Sau khi vào trong giường ở Ngưng Hòa điện, Bùi Thanh Thù còn chưa tắm đã nằm xuống giường, kết quả bị Tôn ma ma và Ngọc Tụ kéo dậy, lột hết đồ rồi ném tới bồn tắm, trong ngoài lau rửa một lần, sau đó mới cho hắn lên giường.
 
Bùi Thanh Thù đến nơi lúc trưa, sau khi đánh một giấc, khi tỉnh lại sắc trời đã tối đen.
 
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ thắp một ngọn nến nhỏ, Tôn ma ma đang ngồi bên cạnh nến may quần áo cho Bùi Thanh Thù.
 
Bùi Thanh Thù ở trên giường lười biếng vươn vai, sau đó lèm bèm mở miệng: "Tại sao không gọi ta dậy?"
 
Tôn ma ma nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu lên, cười với hắn: "Thấy điện hạ ngủ ngon quá, không đành lòng gọi người."
 
Trong lòng Bùi Thanh Thù mềm nhũn, ôn hòa nói: "Kêu Ngọc Lan và Ngọc Tụ ngồi với ta là được, sao người lại không nghỉ ngơi đi."
 
Tôn ma ma vội vàng nói: Ta không mệt, ta không mệt."
 
"Hình như Hổ tử ca cũng có chút khó chịu, người đi xem hắn đi, để Ngọc Lan vào đây hầu hạ là được rồi."
 
"Chuyện này không được." Tôn ma ma buông kim chỉ xuống, giúp Bùi Thanh Thù rót ly nước ấm, ngồi ở mép giường đút cho hắn: "Điện hạ đặc biệt cho Hổ nhi cùng theo ngài ra bên ngoài đã là ân huệ lớn nhất với mẹ con nô tì rồi. Nô tì không thể quên đi bổn phận, tóm lại vẫn nên hầu hạ điện hạ trước."
 
Bùi Thanh Thù uống nước xong, cổ họng thoải mái hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn chút. Không biết vì cái gì mà xúc động, hắn nhịn không được ôm lấy cánh tay Tôn ma ma, dựa đầu lên người bà : "Ma ma đối với ta tốt như vậy, ngay cả Hổ tử ca cũng không thèm thiên vị, khó ai mà bằng được."
 
Tôn ma ma cúi đầu nhìn hắn, từ ái nói: "Điện hạ là do nô tì cho bú từng chút một, nô tì không đối tốt với người thì đối tốt với ai đây."
 
Đột nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy tham luyến khoảnh khắc an nhàn này, không muốn động đậy, không muốn dậy, không muốn ra khỏi căn phòng này, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện phiền lòng nào.
 
Nhưng giấc mộng đẹp cách mấy, vẫn phải có lúc nên tỉnh lại.
 
Hắn mới lười biếng một chút, Tôn ma ma đã mỉm cười nói: "Được rồi được rồi, điện hạ đã lớn như vậy, sao có thể làm nũng như đứa trẻ được? Mau đứng dậy, để nô tỳ giúp ngài mang giày, còn phải truyền thiện."
 
Bùi Thanh Thù "Ừm" một tiếng, miễn cưỡng ngồi thẳng người, nâng chân lên, để Tôn ma ma giúp hắn mang giày.
 
Nhớ năm đó khi vừa mới vào cung, hắn còn không có thói quen để cho người khác hầu hạ mặc áo xỏ giày, bây giờ thì đã cảm thấy rất bình thường rồi.
 
Cuối cùng thì Bùi Thanh Thù cũng đã quen được nếp sống trong cung -- là chủ tử, khi hạ nhân đang ở bên cạnh mà lại tự mình khom lưng mang giày, về lý là không phù hợp.
 
Sau khi dùng cơm, Bùi Thanh Thù không có việc làm, lại tò mò cảnh vật trong Kiến Phúc cung, liền gọi Thất Hoàng tử tùy ý cùng nhau ra ngoài dạo một chút.
 
Có lẽ bởi vì người hầu hạ trong hành cung không nhiều lắm, nên Bùi Thanh Thù cảm thấy tâm tình rất nhẹ nhàng, giống như ở nhà của chính mình vậy. Khi ở trong cung luôn phải nơm nớp lo sợ, hứng thú lập tức bị mất hơn phân nửa.
 

Những chủ tử ở trong Kiến Phúc cung không nhiều lắm, nhưng có lẽ vì Hoàng thượng đang ở đây, nên toàn bộ hành cung đều giăng kín các loại đèn đủ mọi kiểu dáng, khiến cho Kiến Phúc cung được chiếu sáng trưng, không khác lắm so với ban ngày.
 
Hai người đi dọc bên Yến Xuân hồ nhàn nhã từng bước, cũng không cần người dẫn đường, cứ như vậy lang thang không có mục tiêu mà đi tới, cảm giác trên mặt hồ nổi lên mấy cơn gió lạnh, quả thật rất dễ chịu, làm tăng thêm vui vẻ.
 
"Nơi này đúng là tốt thật, khó trách mỗi năm Hoàng tổ mẫu đều tới đây, lần gần nhất ở lại đến mấy tháng." Thất Hoàng tử nhìn trái phải, càng nhìn càng cảm thấy thích: "Nếu tương lai ta có thể ở lại đây thì tốt rồi."
 
Bùi Thanh Thù tỏ vẻ không tin: "Bây giờ thì nói vậy, ta còn không biết tính huynh hay sao? Tuy rằng cảnh sắc trong Kiến Phúc cung này rất đẹp, nhưng không có người cùng huynh đi dạo, không được mấy ngày chắc chắn huynh sẽ cảm thấy chán."
 
Thất Hoàng tử gãi gãi đầu cười nói: "Cũng đúng."
 
Khác với những hồ nước kiên cố trong cung, Yến Xuân hồ của Kiến Phúc cung chính là từ dòng suối tự nhiên điêu khắc mà thành.
 
Trong hồ có làm đê, trên đê lại xây một đường dẫn vào hồ thủy tạ. Hồ thủy tạ có đình, gọi là Hạc Trang đình. Thất Hoàng tử đề nghị lên đó ngồi, nên hai huynh đệ muốn tìm một con thuyền nhỏ ra đó.
 
Ai ngờ vừa mới đến được nơi đậu thuyền, thì gặp phải thái giám bên cạnh Hoàng đế - Lương Đức.
 
Tuổi của Lương Đức không chênh lệch lắm với Phúc Qúy bên cạnh Bùi Thanh Thù, nhưng địa vị của hắn ở Càn Nguyên điện so với Phúc Quý thì cao hơn nhiều.
 
Hắn là một trong số những đại đệ tử của Lộc Khang An, người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế. Người trong cung đều nói, chờ tương lai Lộc Khang An già rồi, không làm nữa, nên cần một người khác đảm đương trọng trách đại tổng quản trong cung. Cho nên phần lớn người trong cung đều coi trọng hắn, vì vậy khi Bùi Thanh Thù gặp hắn, cũng sẽ khách khí mà gọi hắn một tiếng Lương công công.
 
"Lương công công, phụ hoàng ở trên đó sao?" Bùi Thanh Thù cảm thấy rất kỳ lạ, tối thế này rồi, Hoàng đế còn một mình đến đình giữa hồ làm gì, suy nghĩ sự đời sao?
 
Lương Đức thấy là hắn, liền cười nói: "Hồi Thập nhị điện hạ, Hoàng thượng ở trên đó cùng Lệ Phi nương nương nói chuyện."
 
"Mẫu phi?" Bùi Thanh Thù không khỏi lắp bắp kinh hãi.
 
Lương Đức cười nói: "Đúng vậy, Hoàng thượng và nương nương đã lâu không gặp, đương nhiên là phải gặp nhau nói chuyện một chút. Thật ra nói đến Hoàng thượng, người luôn đặt Lệ Phi nương nương ở trong lòng. Nếu không, sao vừa xuống xe ngựa không bao lâu liền gấp không đợi nổi mà muốn gặp Lệ Phi nương nương."
 
Bùi Thanh Thù cười gượng hai tiếng, cảm thấy mọi chuyện đều trở nên kỳ lạ.
 
Từ khi nào mà quan hệ của Hoàng đế và Lệ Phi lại trở nên tốt như vậy?
 
Chẳng qua nếu quan hệ giữa phụ mẫu hòa thuận, đối với Bùi Thanh Thù mà nói, là một chuyện tốt.
 
Nếu Hoàng đế ở trên đó rồi, hai người Bùi Thanh Thù cũng không nên tự tìm mất mặt, đi dọc theo hai bên hồ một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Sáng sớm hôm sau, Bùi Thanh Thù chuẩn bị xong xuôi, liền cầm theo lễ vật từ kinh thành, đi Di Thanh điện thỉnh an Lệ Phi.
 
Trong Kiến Phúc cung có tất cả ba đại chủ điện, phân ra thành điện Kiến Phúc, điện Nhụy Châu cùng điện Hội Ninh. Hoàng đế ở điện Kiến Phúc, điều đó không cần phải nói. Còn điện Nhụy Châu và điện Hội Ninh, là chuẩn bị cho Hoàng hậu và Thái hậu.
 
Hiện giờ Thái hậu không còn, tình hình Hoàng hậu lại như vậy, điện Nhụy Châu và điện Hội Ninh e là sẽ vắng chủ rất lâu.
 
Trước khi Lệ Phi chuyển đến Kiến Phúc cung, Hoàng đế đã từng nói qua, muốn Lệ Phi trực tiếp đến điện Nhụy Châu ở, bởi vì điều kiện bên đó tốt, nhưng Lệ Phi nhất quyết từ chối.
 
Hoàng đế không miễn cưỡng nàng, để Lệ Phi tùy ý chọn tẩm cung nào nàng muốn. Chờ ở chán rồi, có thể tùy ý dọn qua chỗ khác.
 
Lúc trước Lệ Phi nghĩ, Kiến Phúc cung lớn như vậy nhưng chẳng có mấy người, khi rảnh rỗi có thể tùy ý thay đổi cũng xem là một loại vui vẻ. Nhưng khi dọn đến điện Di Thanh ở rồi, Lệ Phi cảm thấy thoải mái, thành ra cũng lười dọn đi.
 
Sớm biết hôm nay Bùi Thanh Thù sẽ tới, Lệ Phi không ăn mặc tùy tiện như ngày thường, mà là thay một bộ váy trắng thêu cỏ xanh mây nước phía trên, phía dưới vạt váy xanh biếc dệt họa tiết lấp lánh. Mái tóc đen nhánh vấn kiểu song đao kế, ngoại trừ trâm hoa ngọc bích cài trên búi tóc thì chỉ có một cây trâm chuỗi hạt hình giọt nước. Vừa nhìn qua một lần liền cảm thấy vạn phần thanh lệ, tú sắc vô song.
 
Nếu như người đứng trước mặt không phải là mẫu thân ruột thịt, Bùi Thanh Thù tuyệt đối không thể tin một người như Lệ Phi lại có đứa con trai lớn như hắn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK