Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Vy Phi
Tuy nói bây giờ Uông Gia Ý đã là thê tử của người khác, nhưng phụ thân của nàng lại là lãnh đạo trực tiếp của công công nàng. Ở Diệp phủ, ngay cả bà bà nàng cũng không dám tùy tiện đắc tội với Uông Ý Gia Ý, cho nên gần như Uông Gia Ý tung hoành trong nhà.
Nàng muốn đi ra ngoài, Diệp phu nhân cũng rất ít khi nói nàng, hoàn toàn là để nàng lên bàn thờ mà đối xử.
Điều này lại càng tiện cho Uông Gia Ý ra ngoài gặp riêng Vô Khuyết.
Hiện tại Uông Gia Ý vừa hòa hợp với Vô Khuyết, đang vào lúc mặn nồng, kích thích nhất, cho nên sau lần đầu tiên thành sự không quá vài ngày, Uông Gia Ý đã không kiềm chế được lại đi tới Thiên Hương lâu lần nữa.
Lần này, nàng cũng không tìm bất kỳ bạn gái nào, mà sau khi thay sang nam trang, tự mình mang theo hai nữ nha hoàn tâm phúc cũng giả nam trang, vụng trộm đến.
Mặc dù ngày thường Vô Khuyết vừa đẹp, lại có danh tiếng, nhưng rốt cuộc hắn là con hát. Không giống những quý công tử có xuất thân cao quý như Dung Dạng, Bùi Thanh Thù, Vô Khuyết vô cùng biết hầu hạ người khác, hầu hạ Uông Gia Ý đến gần như quên mình là ai, ở đâu, chỉ muốn chết ở trên người nam nhân trước mắt này.
Ai ngờ ngay vào lúc Uông Gia Ý đang hưởng thụ nhất, thì một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra.
Không biết là ai đột nhiên hô lớn: “Cháy rồi!”
Hai người giật nảy mình, nhanh chóng từ trên giường đứng lên mặc quần áo.
Ai ngờ ngay vào lúc này, cửa phòng rõ ràng đã được Vô Khuyết khóa lại bị người ta đá văng ra, mấy người ăn mặc như gã sai vặt vọt vào, để bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài nói là lửa đã cháy đến đây rồi.
Vô Khuyết là nam nhân, không để ý chút nào ánh mắt của mấy gã sai vặt kia, đứng dậy vội vàng mặc quần áo.
Nhưng Uông Gia Ý lại không thể, nàng chán ghét trừng mấy nam nhân kia một cái, hét to: “Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta, ta muốn thay quần áo!”
Mấy người kia đều do Nhị Hoàng tử sắp xếp, sao có thể chịu di chuyển chứ?
Uông Gia Ý tức giận muốn chết, mà trên người lại trần trụi, chỉ có thể dùng chăn che người, căn bản là không có cách nào bắt bẻ bọn họ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền từ cửa vào: “Lửa đã dập rồi, tất cả giải tán đi.”
Sau khi Uông Gia Ý nghe được giọng nói này, trong lòng căng thẳng, vội vàng vùi đầu vào trong chăn, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Nhị Hoàng tử đã thấy nàng: “Ồ, đây không phải là tức phụ của biểu đệ à, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Trong đầu Uông Gia Ý đã loạn như hồ, một chữ cũng không nói ra nổi.
Nhị Hoàng tử chậm rãi đến gần nàng, nhìn Uông Gia Ý, lại nhìn Vô Khuyết ở một bên, dường như hiểu ra gì đó.
Hắn đầy chính nghĩa nói: “Gia Ý, có đúng ngươi vụng trộm với người khác ở sau lưng a Hàm không? Ngươi… Sao ngươi có thể làm loại chuyện này chứ?!”
Uông Gia Ý đã sợ đến choáng váng, hoàn toàn không nghĩ ra việc hỏi sao Nhị Hoàng tử lại xuất hiện ở đây.
Nàng chỉ có thể rụt đầu vào trong chăn, run rẩy nói: “Khang Quận vương điện hạ, ta… Ta cũng là nhất thời hồ đồ, ngài đừng nói chuyện này cho người khác biết được không? Ta cầu xin ngài…”
Nhớ tới chuyện Nhị Hoàng tử trêu ghẹo nàng ở hoa viên Diệp phủ lần trước, trong lòng Uông Gia Ý có phần ổn định lại.
Nàng nghĩ nếu như Nhị Hoàng tử thật sự thích nàng thì hẳn là sẽ giữ bí mật cho nàng.
Quả nhiên, sau khi Nhị Hoàng tử thở dài một tiếng thì cởi áo choàng trên người mình xuống rồi phủ thêm cho Uông Gia Ý.
Không chỉ như thế, hắn còn cực kỳ dịu dàng nói: “Cô nương ngốc, sau này ngươi phải cẩn thận một chút đấy, đừng có lại để cho người khác phát hiện ra. Cũng là bản vương đau lòng cho ngươi mới chịu đồng ý giữ bí mật cho ngươi, nếu đổi thành người khác… Thì nàng thảm rồi.”
Ngày thường Uông Gia Ý là người kiêu ngạo như vậy, bây giờ thân thể dưới áo choàng hoàn toàn là trống trơn, cũng không quan tâm tới cái gì là kiêu ngạo hay không kiêu ngạo nữa, Nhị Hoàng tử nói cái gì thì là cái đấy: “Đa tạ Khang Quận vương điện hạ! Đại ân đại đức của ngài, Uông Gia Ý ta suốt đời không quên!”
Nhị Hoàng tử cười nhẹ, đang giơ tay lên định chỉnh lại sợi tóc rối cho Uông Gia Ý, thì thấy cửa vừa rồi được Vô Khuyết đóng lại lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, mười nam tử cao lớn mặc đồ quan binh vọt vào, cùng Nhị Hoàng tử đang đờ ra hai mặt nhìn nhau.
Cái này… Là xảy ra chuyện gì?!
Uông Gia Ý hoàn toàn sợ đến choáng váng, Vô Khuyết cũng vô cùng kinh ngạc. Dựa theo hắn với Nhị Hoàng tử đã bàn, rõ ràng chỉ có người của Nhị Hoàng tử xông vào “Cứu hỏa”, đó cũng là người một nhà, nhưng mà bây giờ những quan binh này là sao?
Hắn ý thức được tình hình không ổn, nhanh chân muốn chạy trốn nhưng lập tức bị quan binh cản lại.
Quan binh dẫn đầu thấy thế lập tức nói: “Bắt lấy thích khách!”
Vô Khuyết không biết võ công, hai quan binh cao lớn thô kệch vừa xông lên đã lập tức làm Vô Khuyết sợ đến mức chân đều mềm nhũn, sao còn dám chạy nữa.
Nhị Hoàng tử đứng dậy, cau mày nói: “Các ngươi là ai? Có biết bản vương là ai không hả?! Ai bảo các ngươi vào đây?!”
Quan binh cầm đầu thi lễ với Nhị Hoàng tử, vô cùng quan tâm hỏi thăm: “Khang Quận vương điện hạ, ngài không sao chứ? Kinh Triệu Doãn đại nhân mới nhận được báo án, nói là có người phóng hỏa ở trong Thiên Hương lâu, ý đồ mưu sát điện hạ. Chúng ta phụng mệnh Kinh Triệu Doãn đại nhân lập tức đến đây tìm cách cứu viện, lửa hiện tại đã được dập rồi!”
Nhị Hoàng tử nổi giận đùng đùng nói: “Ai cho các ngươi xen vào việc của người khác! Con mẹ nó đều cút ra ngoài cho bản vương!”
Mấy người quan binh hai mặt nhìn nhau, đúng lúc đang không hiểu ra sao thì Mạnh Tam thiếu gia phủ Vĩnh Xương bá, Trình Tứ công tử phủ Kính An bá cùng một đám thiếu gia nổi danh ăn chơi trác táng trong kinh thành đi ngang qua, nhìn thấy bên này ồn ào như vậy cũng đi sang xem.
“Khang Quận vương điện hạ? Vô Khuyết?” Mạnh Tam thiếu gia gan lớn, còn đi vào tận giường nhìn: “Ôi, sao còn có nữ nhân ở đây?”
Nhị Hoàng tử lập tức ý thức được chỉ sợ là mình đã trúng kế của người khác rồi.
Khác với những quan binh hèn mọn kia ở chỗ, Mạnh Tam thiếu gia bọn họ là công tử bá phủ, là người có thân phận và địa vị.
Tuy nói bọn họ chỉ là dạng quần là áo lượt không có quyền lực gì, thế nhưng không phải nói mắng là có thể mắng, nói đuổi là có thể đuổi.
Nhị Hoàng tử muốn thoát thân thì phải nghĩ cách khác.
Cũng may lúc này quần áo không chỉnh tề là Vô Khuyết, với Uông Gia Ý ở trên giường, Nhị Hoàng tử lại ăn mặc chỉnh tề.
Cho nên hắn cũng không bối rối, nhanh chóng điều chỉnh tốt nét mặt của mình, vô cùng bình tĩnh nói với Mạnh Tam công tử: “Có lẽ đây là khách của Vô Khuyết. Bản vương cũng nghe nói ở đây bị cháy nên đến trợ giúp cứu hỏa. Bây giờ lửa đã được dập, chúng ta vẫn nên nhanh ra ngoài đi thôi.”
“Từ từ,” Đột nhiên Mạnh Tam thiếu gia giống như phát hiện ra một đại lục mới, vô cùng kinh ngạc mà nói: “Ta nhớ ra rồi! Cái này, nữ tử trên giường này… Không phải là nữ nhi của Anh Quốc công à?”
“Ngươi nói bậy!” Lúc đầu Uông Gia Ý thấy người khác đi vào thì vẫn chôn đầu ở trong chăn, lúc này nghe thấy có người nói ra thân phận của nàng thì lập tức cãi lại theo bản năng.
Vừa cãi một cái thì lại ngẩng đầu lên, ngược lại lần nữa chứng thực cho lời Mạnh Tam công tử vừa nói.
Lần này không chỉ Mạnh Tam công tử mà một đám quần là áo lượt ở phía sau hắn cũng đều thấy được mặt Uông Gia Ý.
Trong lòng Nhị Hoàng tử mắng to một câu “Ngu xuẩn”, lại không thể phát tác ngay tại chỗ, chỉ có thể làm ra vẻ giật mình giống với Mạnh Tam công tử, làm bộ làm tịch mình không biết gì cả: “Thật à? Vừa rồi bản vương lo cứu người, vẫn không chú ý đến…”
Trình Tứ công tử lại gần nói: “Ta nhớ rõ vị Uông tiểu thư này đã gả đến phủ Kính Bình bá rồi mà? Lại nói, nàng kia cũng là tức phụ của biểu đệ Nhị Hoàng tử điện hạ, điện hạ lại không nhận ra nàng à?”
Bây giờ Nhị Hoàng tử cơ bản là không lo được sự sống chết của Uông Gia Ý, hắn chỉ có thể cố gắng phủi sạch quan hệ của mình: “Bản vương nói không có chính là không có. Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi! Đây là chuyện nhà của Diệp gia, cũng không nhọc lòng các vị quan tâm!”
Mạnh Tam công tử liếc mắt nhìn thấy áo choàng trên người Uông Gia Ý, lại liếc mắt nhìn Nhị Hoàng tử, nghi ngờ nói: “Nhìn áo choàng trên người Diệp phu nhân, hình như là cùng một bộ với đồ Khang Quận vương điện hạ… Chẳng lẽ người cùng nàng tư tình không phải là Vô Khuyết, mà là điện hạ ngài!”
“Ngươi bớt ở đây nói hươu nói vượn đi!” Vốn Nhị Hoàng tử còn muốn cho mấy tên cậu ấm này chút mặt mũi, ai biết Tam công tử phủ Vĩnh Xương bá này lại là cái dạng cao da chó không cho người ta bậc thang mà hạ xuống tí nào, xem ra là hôm này định dây dưa đến cùng với hắn.
“Bản vương chỉ vừa mới đi ngang qua đây có lòng tốt cứu hỏa mà thôi, gia đinh của bản vương và mọi người trong Thiên Hương lâu có thể làm chứng cho bản vương! Nếu ngươi còn dám nói bậy nói bạ thì đừng trách bản vương không khách khí!”
Mạnh Tam công tử thấy đủ thì ngừng, làm ra vẻ sợ hãi lùi về phía sau một bước: “Được được được, không phải ta chỉ mới nói thế thôi sao, điện hạ đừng nóng giận, chúng ta đi là được.”
“Chậm đã!” Nhị Hoàng tử trầm giọng nói: “Việc này liên quan đến danh tiếng của Kính Bình bá phủ với Anh Quốc công phủ, các ngươi… Không được đi nói linh tinh.”
Mấy người Mạnh Tam công tử đều đồng ý ngay, nhưng cho dù là Nhị Hoàng tử hay là Uông Gia Ý đều biết rõ trong lòng, chuyện đã ầm ĩ thành như vậy là tuyệt đối không giấu diếm được.
Chờ sau khi đám quần là áo lượt đều đi hết, những quan binh kia cũng phải rút lui, nhưng mà đám người đó còn muốn dắt đi “Thích khách” Vô Khuyết.
Vô Khuyết biết không ít chuyện của Nhị Hoàng tử, đương nhiên Nhị Hoàng tử không chịu để hắn bị người ta mang đi.
Không còn cách nào khác, Nhị Hoàng tử chỉ có thể nói: “Các ngươi nhận được tin sai rồi, bản vương với vị Vô Khuyết công tử này là bằng hữu, hắn cũng không phải là thích khách gì cả. Nếu sau khi trở về mà các ngươi không thể báo cáo thì để Kinh Triệu Doãn tự mình đến Khang Quận vương phủ tìm bản vương!”
Lúc này Vô Khuyết mới được thả ra.
Chờ sau khi những người không có nhiệm vụ đều lui ra ngoài, Uông Gia Ý đã khóc đến khô cả nước mắt rồi.
Nàng không hiểu nổi, nữ tử vụng trộm trong kinh thành nhiều lắm, sao hết lần này tới lần khác nàng lại xui xẻo như vậy chứ, mới gặp riêng tình lang vài lần đã bị nhiều người như vậy phát hiện rồi?
Uông Gia Ý không khỏi ném ánh mắt hoài nghi lên người Nhị Hoàng tử.
“Khang Quận vương điện hạ, ngài nói thật với ta xem, cái lửa gì kia, có phải ngài đốt hay không?” Uông Gia Ý khóc đến khàn cả tiếng, trong mắt tràn đầy oán hận: “Sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ, Thiên Hương lâu vừa mới có lửa, ngài đã đi ngang qua đến cứu hỏa rồi?”
Lửa kia đúng là do Nhị Hoàng tử sai người đốt, nhưng mà ý định ban đầu của hắn cũng không phải là làm ra chuyện ầm ĩ như vậy.
Nhưng hắn lại không có cách nào giải thích với Uông Gia Ý, dù sao động cơ của hắn vốn không trong sáng gì.
Nhưng mà bây giờ Nhị Hoàng tử cũng lười giải thích.
Hắn nghĩ rồi, sau khi chuyện Uông Gia Ý vụng trộm bị nhiều người biết như vậy, thanh danh của nữ nhân này chắc chắn là hỏng rồi.
Hắn cũng không cần… Dỗ ngon dỗ ngọt nàng ta nữa.
Trái lại vừa lúc, hắn cho rằng bây giờ Uông Gia Ý hắn nên tiếp tục khóc lóc cầu xin hắn, để hắn thay Uông Gia Ý cầu tình với trưởng bối Diệp gia mới đúng.
Nhưng Uông Gia Ý vẫn còn không biết thời thế mà chất vấn hắn như thế, làm Nhị Hoàng tử cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Ngươi vẫn nhanh mặc y phục lên đi, nghĩ lại xem sau này mình nên làm thế nào.” Nhị Hoàng tử cười lạnh, sau khi liếc mắt khinh bỉ nhìn Uông Gia Ý giống như nhìn rác rưởi thì lập tức xoay người rời đi.
Danh Sách Chương: