Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Sau khi từ Chung Linh cung ra, trở về Hằng Thân vương phủ, Bùi Thanh Thù để Nam Kiều ôm Tình tỷ về phòng còn mình thì quay lại thư phòng.
Vừa rồi mới ra khỏi cung, Bùi Thanh Thù nhận được tin nói là Yến Tu ở phương Nam tra được một vài thứ, bây giờ hắn ta đang ở thư phòng cùng Công Tôn Minh chờ gặp hắn.
Vừa vào cửa, Bùi Thanh Thù ngay cả y phục cũng không kịp thay, không chờ đợi mà lập tức hỏi bọn họ: “Thế nào, điều tra ra cái gì rồi?”
Công Tôn Minh ngậm miệng không nói một cách khác thường, Yến Tu thấy hắn không có ý lên tiếng, chỉ có thể nhắm mắt mở miệng nói: “Điện hạ, người của chúng ta phát hiện… Phong thư thứ hai kia là bị người hầu bên cạnh Nhị Công chúa ngăn lại.”
“Nhị Hoàng tỷ?!” Tiềm thức của Bùi Thanh Thù cảm thấy hoang đường: “Chuyện này sao có thể chứ?!”
Thật ra mà nói, lúc trước biết thư của mình bị người trong đội ngũ Nam tuần chặn lại, thậm chí ngay cả Thục Quý phi, Bùi Thanh Thù cũng đã cân nhắc qua, nhưng mà cho đến tận bây giờ, hắn đều không có hoài nghi đến trên đầu Lệnh Nghi.
Hắn thấy, Lệnh Nghi chính là một người được bảo hộ rất tốt, là một tiểu Công chúa được cả nhà sủng ái, tâm tư của nàng ấy đơn giản thẳng thắn, sao có thể giấu diếm hắn tham dự vào cuộc chiến đoạt đích này được?
Hơn nữa còn là không thương lượng qua với Bùi Thanh Thù mà đã làm trái với ý của Bùi Thanh Thù?
Bùi Thanh Thù không thể tin được sự thật này.
“Có khả năng là ai lợi dụng người hầu bên cạnh Hoàng tỷ không? Các ngươi có điều tra sâu về người kia không?”
Yến Tu đã sớm nghĩ đến Bùi Thanh Thù có khả năng hỏi như vậy, cho nên trước đó đã điều tra thật tốt: “Đã điều tra, xuất thân của hắn ta trong sạch, quan hệ không tồi với Phó gia, là Thục Quý phi nương nương tự mình chọn cho Nhị Công chúa, nên không phải là mật thám của người khác. Ta còn cho người theo hắn ta một thời gian, nhưng không phát hiện được chỗ nào khả nghi cả.”
Bùi Thanh Thù vẫn không thể tin được chuyện này là do Lệnh Nghi làm.
Yến Tu là người trong giang hồ, không hiểu nhiều những chuyện lớn cùng âm mưu quỷ kế phức tạp trong triều, chức trách của hắn chỉ là giúp đỡ sưu tập tình báo cho Bùi Thanh Thù mà thôi.
Sau khi bẩm báo những tin tức mà mình điều tra được cho Bùi Thanh Thù, Yến Tu lập tức lui xuống, để lại Công Tôn Minh và Bùi Thanh Thù ở trong thư phòng.
Bùi Thanh Thù nhìn Công Tôn Minh hỏi: “A Minh, ngươi thấy thế nào?”
Công Tôn Minh không trả lời mà hỏi lại: “Trong lòng điện hạ chắc đã có ý tưởng gì rồi chứ?”
Bùi Thanh Thù trầm mặc một chút rồi nói: “Không sai. Ta vẫn không tin Lệnh Nghi tỷ sẽ làm ra loại chuyện này. Nếu như hộ vệ kia thật sự không phải mật thám… Vậy ta chỉ có thể cho rằng là Nhị tỷ phu làm chuyện này.”
Không đợi Công Tôn Minh mở miệng, Bùi Thanh Thù lập tức phân tích tiếp: “Nhưng Nhị tỷ phu là người nhà Dung gia. Hắn ta làm như vậy, rốt cuộc là có chỗ tốt nào với hắn ta? Dù sao thì hắn ta không ngu ngốc đến mức đi gài bẫy Tứ Hoàng huynh là biểu đệ của hắn, lại chạy tới giúp người không thân cũng chẳng quen, thậm chí đứng ở phía đối lập với hắn là Nhị Hoàng huynh?”
Công Tôn Minh cười nhạt nói: “Điện hạ cảm thấy Dung phò mã là người ngốc như vậy à? Hắn ta là một phò mã, lại có thể đảm nhiệm thực chức ở Binh bộ, người như vậy, tuyệt đối không đơn giản.”
Bùi Thanh Thù gật đầu ra vẻ tán thành.
“Về phần tại sao hắn lại làm như vậy, ta nghĩ phần lớn là vì điện hạ đấy.”
“Vì ta?” Bùi Thanh Thù có chút cảm xúc không nói nên lời: “Nhưng mà lúc đó, phụ hoàng còn chưa phong cho ta làm Thân vương, cũng không điều ta đi Binh bộ, Tứ ca còn là An Thân vương chạm tay là có thể bỏng. Bản thân hắn là con trai trưởng của Dung gia, sao lại muốn bỏ Tứ ca mà giúp ta?”
Công Tôn Minh không nhanh không chậm nói: “Như mấy người có tài bên ta nhận xét thì vị Dung phò mã này cũng không phải người thường, đương nhiên chúng ta không thể dùng tư duy của người thường đi đoán ý hắn ta được. Có vài khả năng – Ví dụ như, hắn ta đã sớm nhận ra chuyện Tứ Hoàng tử có một đứa con với Tả Đại cô nương, biết Tứ Hoàng tử không xứng làm quân chủ, cho nên đang âm thầm ủng hộ điện hạ ngài. Tuy ngài không có quan hệ máu mủ với Dung phò mã, nhưng ngài lại vô cùng thân thiết với Lệnh Nghi Công chúa. Nếu ngài trở thành Thái tử, thuận lợi đăng cơ, là một sự giúp ích vô cùng lớn cho hắn ta.”
Công Tôn Minh thấy Bùi Thanh Thù lộ ra vẻ suy nghĩ nên hơi dừng lại rồi mới tiếp tục nói: “Thậm chí, bởi vì hắn ta là con thứ trong nhà, nếu Tứ Hoàng tử thượng vị, tài nguyên của Dung gia vẫn sẽ tập trung trên người Dung Đại công tử. Nhưng nếu đổi lại là ngài kế vị, Dung phò mã có thể lấy công phò trợ vua, để tách ra khỏi Dung gia.”
Công Tôn Minh càng nói, Bùi Thanh Thù càng cảm thấy có lý. Thậm chí hắn còn nghĩ đến chuyện càng xa hơn nữa – “Nếu như tâm tư của Nhị tỷ phu thâm trầm như vậy, thì hắn ta càng không thể để chúng ta dễ dàng tra ra ai làm chuyện này được. Hắn cố ý dùng người của hoàng tỷ đi làm, Cái này không phải là muốn cho chúng ta đoán được ra là hắn à?”
Vẻ mặt Công Tôn Minh nghiêm túc nói: “Rất có khả năng. Điện hạ có muốn tìm hắn nói chuyện không?”
“Không” Bùi Thanh Thù kiên quyết nói: “Nếu như hắn thật sự có ý như vậy… Ta muốn chờ, chờ đến lúc hắn không kìm nén nổi nữa, tự mình đi đến tìm ta mới thôi.”
“Cũng đúng.” Công Tôn Minh tán đồng nói: “Tuy rằng hắn lớn hơn điện hạ mấy tuổi, còn là tỷ phu của điện hạ, nhưng nếu hắn thật lòng muốn làm việc cho điện hạ, điện hạ là quân, hắn là thần, đúng ra là phải do hắn chủ động đến tìm điện hạ nương tựa.”
Vẻ mặt Bùi Thanh Thù nghiêm túc nói: “Không chỉ thế, ta còn muốn để hắn hiểu một việc – Nếu hắn có lòng trù tính cho ta, ta rất cảm kích. Nhưng dám lấy danh nghĩa vì tốt cho ta mà phạm vào ý muốn làm việc của ta, đây là việc ta không thể tha thứ.”
Trong lòng Công Tôn Minh chấn động, hiểu rõ Bùi Thanh Thù nói Dung Dạng, nhưng bản thân hắn cũng giống như được nhắc nhở, không tự chủ mà gật đầu.
…
Công Tôn Minh đi rồi, Bùi Thanh Thù thay đồ rồi đi đến hậu viện.
Trước khi đi Dật Thải hiên, hắn hỏi Phúc Quý một câu trước: “Chung Trắc phi đã về rồi à?”
Phúc Quý là đại quản gia của phủ này, tình hình ra vào của người trong phủ, hắn nắm rõ hơn ai hết.
Sau khi nghe câu hỏi của Bùi Thanh Thù, Phúc Quý lập tức lắc đầu: “Vẫn chưa về, nhưng mà chắc nhanh thôi. Trước khi đi Chung Trắc phi đã nói rồi, nàng ấy sẽ về phủ trước khi trời tối.”
Chuyện Chung thị muốn ra cửa, trước đó nàng đã nói qua với Bùi Thanh Thù và Tống thị. Bên phía Tống thị chắc chắn sẽ không ngăn cản, nàng ấy nhiều nhất cũng chỉ quan tâm Chung thị vài câu, dặn nàng cẩn thận hài tử trong bụng, tránh va chạm gì ở bên ngoài.
Bùi Thanh Thù cũng không ngăn cản nàng đi ra ngoài, chỉ giống Tống thị, có phần lo lắng nàng gặp phải phiền toái gì bên ngoài.
Lúc đó Chung thị nói với hắn như vậy: “Không có đâu, thiếp ngồi trong kiệu đi ra ngoài, ngây người ở Chung phủ một ngày rồi lập tức trở lại, không có việc gì.”
Nhìn bụng nàng đã lộ ra, Bùi Thanh Thù vẫn không khỏi hơi lo lắng: “Nếu nàng nhớ người nhà thì cứ để bọn họ đến đây thăm là được mà? Thân thể của nàng dần nặng nề, cố gắng không đi ra ngoài mới được.”
Chung thị trầm mặc một lúc, mới nói cho hắn biết: “Thật ra… Thiếp là muốn gặp Dao tỷ tỷ. Nhà tỷ ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho tỷ ấy rất lâu rồi không được đi ra ngoài. Lúc này mẫu thân của thiếp thấy việc đã qua một thời gian dài như vậy, cũng không thể để Dao tỷ tỷ các nàng luôn buồn bực trong nhà nên thử mời các nàng đến nhà làm khách. Ta muốn về nhìn tỷ ấy một cái, xem thời gian qua tỷ ấy sống có tốt hay không.”
Chung thị là biểu cô nương của Tả gia, trước đó nghe thấy Tả gia xảy ra chuyện xấu như vậy, trong lòng Chung thị cũng không dễ chịu, huống chi Chung thị vẫn là bạn khuê mật của Tả Tam cô nương.
Bùi Thanh Thù nghe thế thì trong lòng có phần xúc động, hỏi nàng: “Vậy nàng có muốn ta tranh thủ đi cùng nàng không?”
Chung thị lắc đầu từ chối: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng mà mẫu thân thiếp mời toàn nữ quyến, điện hạ đi cũng không tiện, vẫn là mình thiếp về là được rồi, ngài còn bận chuyện chính sự quan trọng hơn.”
Lúc này Bùi Thanh Thù mới đồng ý để Chung thị một mình đi ra ngoài. Đương nhiên chuyện mang thêm nhiều mấy hộ vệ là không tránh khỏi.
Trong Dật Thải hiên, Phó thị thấy Bùi Thanh Thù đến, vui mừng đến không ra dáng vẻ gì, vẻ mặt tươi cười đón Bùi Thanh Thù vào.
Nhưng mới tươi cười được một chút, Phó thị đã dẩu môi ủy khuất nói: “Điện hạ thật sủng ái Chung tỷ tỷ nha, đầu tiên đưa tỷ ấy đi Nam tuần không nói, sau khi về ngài cũng thường đi Đông viện bên đó thăm tỷ ấy. Chỉ có lúc Chung tỷ tỷ không có trong phủ, ngài mới nghĩ đến nơi này của Bảo Chương thôi!”
“Nàng đúng là bình dấm chua nhỏ mà.” Bùi Thanh Thù hơi bất đắc dĩ nhẹ nhàng đụng vào mũi Phó thị.
Tống thị và Chung thị đều rất hiểu chuyện, đều thuộc loại nữ tử hiền lành, Phó thị thì lại khác. Ở chung lâu ngày sẽ phát hiện ra, Phó thị nói chuyện càng thẳng thắn hơn so với Tống thị và Chung thị, cũng là một loại thẳng thắn đáng yêu.
“Vốn là thế mà, bây giờ các nữ quyến khác trong phủ đều đã có hài tử, chỉ có mình thiếp không có. Điện hạ ngài không được bất công nha.” Phó thị nói xong lập tức ôm lấy cánh tay Bùi Thanh Thù, dùng đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Bây giờ đang giữa ban ngày, nàng đây là muốn làm cái gì?”
“Làm gì có giữa ban ngày chứ, trời tối rồi!” Phó thị ôm chặt Bùi Thanh Thù không buông: “Ta muốn điện hạ đó!”
Đối mặt với lời thổ lộ trực tiếp của Phó thị, đột nhiên Bùi Thanh Thù hiểu ra câu kia…
Mỹ nhân thật là khó hầu hạ nhất mà.
…
Ngày kia là ngày Bùi Thanh Thù đi Binh bộ báo danh. Trước khi rời khỏi Hộ bộ, Bùi Thanh Thù theo lệ ăn một bữa rượu với các đồng liêu. Lúc về đến phủ, trên người hắn khó tránh khỏi dính vài phần mùi rượu.
Hắn nghĩ chỗ Tống thị có Đông nhi, chỗ Nam Kiều có Tình tỷ, Chung thị còn đang mang thai, đi nơi nào cũng không quá phù hợp, đúng là chỉ có thể đi Dật Thải hiên rồi.
Bùi Thanh Thù qua bên đó hai tối liên tục, làm Phó thị vui đến hỏng mất, tất nhiên là vô cùng ra sức mà hầu hạ Bùi Thanh Thù.
Chờ tới hôm sau, sau khi Bùi Thanh Thù đi Binh bộ, nha hoàn bên người Phó thị đi ra ngoài, đều có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực ở trong phủ, thẳng lưng mà đi – Trắc phi nhà bọn họ giờ đang là sủng phi của vương gia đấy!
Danh Sách Chương: