Mục lục
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Thư Tần
 
Phiên dịch thư tịch của Đại Tề sang tiếng nước ngoài rồi mang sang nước đó bán? Chuyện như vậy trước đây chưa từng có, trong quá khứ Tứ Dịch quán chỉ phiên dịch những học thuyết kinh điển của Nho Gia. Bùi Thanh Thù còn chưa nghe nói có phiên dịch tiểu thuyết và thoại bản.
[1]thư tịch: sách và các tài liệu thành văn, thường nói về loại sách và tài liệu cũ, có từ lâu đời
Nhưng nếu chuyện này thành công thì là chuyện chỉ có lợi mà vô hại với Đại Tề. Đầu tiên có thể xúc khiến kinh tế và văn hóa của Đại Tề phát triển, tiếp theo có thể cho các nước phiên bang hiểu rõ hơn về Đại Tề, mở rộng sức ảnh hưởng của Đại Tề trên thế giới, tối thiểu là lực ảnh hưởng tại các nước láng giềng.
“Ta cảm thấy ý kiến của ngài rất tuyệt, nhưng mà chuyện này còn phải bàn bạc lại với người phụ trách của Tứ Dịch quán.”
Bùi Thanh Thù thật sự cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng hắn không thể lập tức đồng ý được, dù sao Nghi Chế tư và Tứ Dịch quán đều thuộc Lễ Bộ nhưng lại là hai bộ môn khác nhau hoàn toàn.  
Nhưng Công Tôn phu nhân nghe Bùi Thanh Thù trả lời như vậy thì vô cùng thỏa mãn, bà vội vàng bưng chén rượu lên kính rượu Bùi Thanh Thù.
Trước khi đi Công Tôn phu nhân còn hứa với Bùi Thanh Thù, chỉ cần chuyện này thành công thì bà dâng lên hai phần lợi nhuận cho Bùi Thanh Thù.
Từ thu nhập của Lệ Phi thì Bùi Thanh Thù có thể đoán ra lợi nhuận của Tấn Giang thư xã rất lớn, cho dù chỉ có hai phần lợi nhuận thì cũng là số tiền khổng lồ.

Bùi Thanh Thù cảm thấy có chút ngượng ngùng khi mình lấy nhiều như vậy, nhưng hắn cũng không có từ chối, vì đột nhiên hắn nhớ đến ngày đầu tiên hắn đi làm ở Lễ Bộ thì Bùi Thanh Lương nói một câu… bây giờ sứ thần các nước láng giềng đến Đại Tề càng ngày càng ít.
Đây là dấu hiệu quốc gia bắt đầu suy vong.
Mặc dù quốc lực hiện tại của Đại Tề đã không đủ hấp dẫn ngoại quốc sứ thần, nhưng nếu văn hóa cường thịnh thì vẫn có thể ảnh hưởng tích cực đến hình tượng của Đại Tề.
Tấn Giang thư xã là thư xã lớn nhất trong dân gian, nếu hoàn toàn do người ngoài khống chế thì Bùi Thanh Thù thật sự không yên tâm. Rất nhiều chuyện, Bùi Thanh Thù vẫn muốn chính hắn tham dự thì mới có thể yên lòng.
Cho nên hắn nói với Công Tôn phu nhân, hắn góp một số vốn để ‘mua’ hai phần lợi nhuận này, sau này nếu thư xã có quyết định quan trọng gì chỉ cần bàn bạc với hắn là được.
Công Tôn phu nhân đang muốn tìm một chỗ dựa to lớn cho thư xã của mình nên Bùi Thanh Thù đưa ra yêu cầu này vô cùng hợp ý bà, hai người ăn nhịp với nhau.
Bùi Thanh Thù đang chuẩn bị rời đi, cuối cùng lại bàn bạc chuyện hợp tác trong tương lai với Công Tôn phu nhân cả đêm.
Đến lúc Bùi Thanh Thù về đến nhà thì Tống thị đã hồi phủ rồi.
Lúc hắn đi vào hậu viện thì Tống thị đang thay quần áo.
Bùi Thanh Thù xin lỗi nói: “Ta định ra cửa thành tiếp nàng nhưng lại bị A Minh mời đến Công Tôn phủ bàn chuyện hợp tác với Công Tôn phu nhân.”
“Hợp tác?” Tống thị tò mò nhìn hắn hỏi lại.
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, giải thích đơn giản với Tống thị chuyện hợp tác.  
Tống thị nghe xong thì lộ ra vẻ mặt không đồng ý: “Ta có thể hiểu tâm tình của điện hạ, nhưng mà tiểu thuyết có thực sự phù hợp không? Chẳng may dịch xong mang bán ra nước láng giềng lại bị chê cười thì phải làm sao?”
Bùi Thanh Thù quy hoạch cả đêm trong lòng có chút vui vẻ nhưng không ngờ lại bị Tống thị nói như vậy, giống như tạt cho hắn một gáo nước lạnh vậy. Nhưng Bùi Thanh Thù biết Tống thị cũng vì tốt cho hắn nên hắn không có tức giận, chỉ là ôn hòa nói: “Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ bàn bạc kỹ hơn với người của Tứ Dịch quán cách phiên dịch hợp với tình huống từng địa phương để được người dân bản xứ yêu thích.”
Tống thị còn muốn nói cái gì nữa thì Bùi Thanh Thù liền nói: “Đã khuya rồi, ngủ đi.”
Đêm nay Bùi Thanh Thù có chút ngoài ý muốn chính là Tống thì từ trước đến giờ luôn bị động thế nhưng hôm nay lại chủ động chui vào ổ chăn của Bùi Thanh Thù.
Hắn còn nghĩ là Tống thị bận rộn cả ngày hôm nay đã rất mệt rồi.
Hắn cười cười, hỏi nữ nhân đang nằm trong lòng ngực mình: “Thật sự rất muốn có hài tử à?”
Hắn nhìn thấy Tống thị đỏ mặt gật đầu thì cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái lên vầng trán trơn bóng của nàng...
—-
Ngày hôm sau đến Lễ Bộ thì Bùi Thanh Thù trước tiên hoàn thành công việc hàng ngày của mình trước rồi mới đi Tứ Dịch quán.  

Giống hệt những gì mà Bùi Thanh Lương đã nói, công việc hiện tại của Tứ Dịch quán vô cùng nhàn nhã. Lúc Bùi Thanh Thù đến thì ở bên trong rất yên tĩnh, mấy vị Tư Dịch viên dùng tay nâng đầu, thỉnh thoảng lại lật một trang sách, trọng điện chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Tiểu Đức Tử hắng giọng, ho khan hai tiếng.
Mấy vị Dịch Tự viên giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng đứng dậy: “Thập, Thập nhị điện hạ!”
Bùi Thanh Thù xua xua tay nói: “Không cần khẩn trương, Quán trưởng của các ngươi đâu?”
Quán trưởng hiện tại của Tứ Dịch quán họ Hướng tên Văn Xương, là một quái nhân nổi tiếng của Lễ Bộ.
Nghe đồn Hướng Văn Xương là người không giỏi ăn nói, không thích giao tiếp nhưng lại tinh thông sáu loại ngôn ngữ. Ngày thường nói chuyện có khi còn nói lắp, nhưng chỉ cần nói bằng ngoại ngữ thì vô cùng lưu loát, không hề có chút nói lắp nào.
Bởi vì mấy năm nay Đại Tề rất ít có cơ hội giao tiếp với sứ thần các nước nên Hướng Văn Xương gần như không có việc để làm, cả ngày lẫn đêm chỉ có một việc - dịch những cuốn sách hắn có hứng thú.
Nhưng đây chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, đối với Hướng Văn Xương thì không hề có cảm giác thành tựu.  
Chính vì nguyên nhân này mà sau khi nghe xong ý tưởng của Bùi Thanh Thù thì hai mắt Hướng Văn Xương tỏa sáng rực rỡ:  “Tốt, thật tốt quá! Nếu là ngài và Công... Công Tôn phu nhân muốn làm chuyện này thì Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý! Ta không có vấn đề gì cả, nhưng… nhưng mà muốn tiêu thụ và mở rộng sách do chúng ta phiên dịch tại nước láng giềng thì cần bàn bạc thêm với Đại sứ của Đúc Ấn cục, phải… phải có sự đồng ý của địa phương mới được.”
Mẹ  đẻ của Hướng Văn Xương mất sớm, phụ thân là một thi nhân thích du lịch khắp nơi nên từ nhỏ Hướng Văn Xương đã đi theo phụ thân vào Nam ra Bắc, học được ngôn ngữ của nhiều quốc gia.
Mặc dù khả năng ngôn ngữ của hắn cao nhưng tuổi còn khá trẻ, hắn chỉ lớn hơn Bùi Thanh Thù khoảng năm sáu tuổi.
Hai người trò chuyện rất hợp, đều có cảm giác hận gặp nhau quá muộn. giữa trưa hai người cùng đi ăn cơm với nhau, buổi chiều thì Hướng Văn Xương giới thiệu Đại sứ của Đúc Ấn cục với  Bùi Thanh Thù.
Mấy người cùng nhau bàn bạc vài ngày, sau đó Bùi Thanh Thù mang theo bản kế hoạch đi tìm Hoàng đế.
Vì để Hoàng đế đồng ý thì Bùi Thanh Thù vô cùng khôn mà chọn mấy tác phẩm kinh điển của Lệ Phi đứng đầu trong danh sách muốn phiên dịch.  
Hoàng đế vừa nghe nói muốn phiên dịch sách của ái phi viết thành ngoại văn thì vô cùng hứng thú.
Hoàng đế không có nghĩ quá nhiều… hắn chỉ cảm thấy Lệ Phi là tác giả nếu nàng ấy biết chuyện này sẽ vô cùng vui vẻ. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Lệ Phi sẽ vui vẻ, Hoàng đế liền rất hưng phấn, cho nên có thể nói là không cần suy xét liền đồng ý.
Bùi Thanh Thù không biết một chút ngoại ngữ nào nên giao toàn bộ công tác phiên dịch cho Tứ Dịch quán, thỉnh thoảng có rảnh hắn cũng sẽ đến Tứ Dịch quán kiểm tra tiến độ, ngoài ra hắn cũng không làm thêm chuyện gì thừa thãi.  
Bùi Thanh Thù trở lại kinh thành một đoạn thời gian, hắn thấy thời điểm đã thích hợp liền trình kế hoạch chỉnh đốn quan học của mình lên.
Mặc dù trước đó Bùi Thanh Thù đã nói với Hoàng đế đề việc này nhưng lúc đó Hoàng đế cũng chưa đồng ý ngay,  Hoàng đế bảo hắn làm kế hoạch cụ thể rồi theo quy định trình lên cho cấp trên của hắn, sau đó từ Lễ Bộ đại diện trình lên cho Hoàng đế.
Bùi Thanh Thù không hề thấy làm vậy có gì sai. dù sao quy củ của Đại Tề là quan viên từ chính ngũ phẩm trở lên mới có quyền trực tiếp trình tấu chương cho Hoàng đế. Tấu chương mà Bùi Thanh Thù trình lên lên trước nếu như hắn không phải Hoàng tử thì Hoàng đế sẽ không thèm xem một cái.
Bản kế hoạch chỉnh đốn quan học lần này do Bùi Thanh Thù, Công Tôn Minh, Phó Húc… cùng nhau bàn bạc mất mấy tháng. Bản kế hoạch vô cùng tỉ mỉ chu đáo, tính khả thi rất cao.
Nhưng mà cấp trên trực tiếp của Bùi Thanh Thù là Bùi Thanh Lương, hắn là người khôn khéo giỏi luồn lách y như cá chạch, chuyện sửa lại quy chế ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người như vậy hắn chắc chắn sẽ không đứng đầu nói ra.

Nhưng Bùi Thanh Lương cũng biết Bùi Thanh Thù là nhi tử của sủng phi nên hắn cũng không thể cố tình không để ý đến Bùi Thanh Thù.
Cho nên Bùi Thanh Lương lựa chọn phương án không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà nói chính mình năng lực có hạn, không dám trực tiếp nộp lên cho Thánh thượng, sau đó nộp kế hoạch của Bùi Thanh Thù hai vị Thị lang, Tam Hoàng tử - Lễ Bộ Tả Thị lang, Tu Hồng Gia - Lễ Bộ Hữu Thị lang.  
Tả Thị lang và Hữu Thị lang đều là quan nhị phẩm, nhưng Đại Tề lấy tả đứng đầu nên Hữu Thị lang Tu Hồng Gia gần như không có thực quyền, hoàn toàn nghe lệnh Trung Thân vương và Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử nhìn tấu chương của Bùi Thanh Thù xong thì cười lạnh, hắn cũng không thèm bàn bạc với Tu Hồng Gia ngồi bên cạnh mà nói thẳng với Bùi Thanh Lương: “Sai người mời Thập nhị đệ đến đi, ta tự mình nói với hắn.”
—-
Lúc Bùi Thanh Thù đi đến chỗ của Tam Hoàng tử thì có dự cảm  không được tốt lắm.
Quả nhiên, Tam Hoàng tử nhìn thấy hắn thì câu nói đầu tiên là chất vấn: “Thập nhị đệ, ta có thể lý giải chuyện tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, nhưng mà đốm lửa của đệ cháy cũng quá lâu rồi đấy!”
Trong lòng Bùi Thanh Thù lộp bộp một tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy Tam Hoàng tử tùy ý làm bậy năm xưa đã trở lại, nhưng lại có chút không giống lắm.
“Lời này của Tam hoàng huynh đệ nghe có chút không hiểu.” Bùi Thanh Thù ổn định tinh thần, nghiêm túc nói: “Lần trước đệ đi Sơn Tây liền phát hiện quan học ở địa phương vô cùng hỗn loạn, nếu như không chỉnh đốn thay đổi sẽ lãng phí rất nhiều tiền bạc và tài nguyên của Đại Tề. Mặc dù đệ mới đến Lễ Bộ, nhưng quan học là do Nghi Chế tư quản lý đúng không? Nếu vậy đệ chỉ đưa ra kiến nghị trong phạm vị chức trách của mình thì có gì sai?”
Chính diện giao phong với huynh trưởng hơn mình mười tuổi, nói thật thì trong lòng Bùi Thanh Thù có một chút sợ hãi.
Đơn giản thôi, hiện tại Tam Hoàng tử là cái quận vương, đồng thời là Từ nhị phẩm Lễ Bộ Thị lang.
Còn hắn thì sao? Hắn thua kém rất nhiều so với Tam Hoàng tử… Có khi ở trong mắt Tam Hoàng tử hắn còn rất ngây thơ non nớt.
Bùi Thanh Thù đoán không sai, không quan tâm ở hậu cung như thế nào, đây là Lễ Bộ - là địa bàn của Tam Hoàng tử chứ không phải của  Bùi Thanh Thù.
Tam Hoàng tử ở Lễ Bộ nhiều năm, hắn đã đứng vững gót chân ở Lễ Bộ, thậm chí là đứng vững trong toàn bộ triều đình. Tam Hoàng tử đã chủ trì nhiều lần thi Hội và thi Đình, kết giao với rất nhiều quân viên có tài năng. Bùi Thanh Thù chỉ là một lục phẩm Chủ sự tép riu, không quan tâm có phải là Hoàng tử hay không thì Tam Hoàng tử cũng không thèm để ở trong mắt.
Cho dù Bùi Thanh Thù là Hoàng tử thì sao, Tam Hoàng tử cũng không tôn trọng hắn nhiều hơn chút nào: “Ha hả, Thập nhị đệ, ta còn chưa nói đệ đâu. Lần trước đệ nói muốn đi Hà Nam, kết quả lại chạy đến Sơn Tây, đệ có muốn giải thích một chút chuyện này không?”

 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK