Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Vốn Nhị Hoàng tử đoán chắc nữ tử mềm yếu như Chung thị tất nhiên không dám lộ ra để tránh tổn hại danh tiết của mình cho nên hắn mới dám làm càn như vậy.
Còn Chung thị lại đoán chắc Nhị Hoàng tử sợ sự tình bị làm lớn lên sẽ bại lộ chuyện hắn đùa giỡn em dâu cho nên mới dám hô to.
Lúc này nếu đổi lại là người khác thì thật sự đã sớm từ bỏ. Rốt cuộc so sánh với nữ sắc, tiền đồ và thanh danh mới là quan trọng với nam nhân nhất.
Nhưng Chung thị cũng không đủ hiểu Nhị Hoàng tử này.
Nàng vốn tưởng rằng sau khi nhìn ra mình không dễ ức hiếp, Nhị Hoàng tử nên thu tay lại mới đúng. Lại không nghĩ người này ham mê dâm dục đến mức đuổi theo, ý đồ che miệng nàng lại, kéo nàng đi.
Chung thị sợ hãi, liều mạng cắn bàn tay Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử đau đến mức hít hà một hơi đồng thời thu tay, phải dùng một tay khác túm lấy tóc Chung thị.
Kết quả ngay lúc này, một nữ tử đột nhiên la lớn: “Dừng tay!”
Nhị Hoàng tử thấy có người tới, chỉ có thể không cam lòng mà thu tay.
Người ngăn cản Nhị Hoàng tử là một phụ nhân trang điểm ăn mặc trẻ trung, thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, không phải ai khác chính là Tề thị Trắc phi của Đại Hoàng tử.
Tề thị là nữ nhi của một võ tướng dưới trướng Đại Hoàng tử, trước khi võ tướng kia tòng quân, hắn là người giang hồ làm việc trong Tào Bang [1]. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Tề thị cũng sinh được lòng hào hiệp trượng nghĩa.
[1] Tào Bang: một bang hội liên hợp bí mật thời nhà Thanh, chuyên hoạt động vận chuyển đường thủy.
Trước hôm nay, Tề thị và Chung thị chỉ mới chạm mặt, cũng không quen biết. Nhưng chuyện Bùi Thanh Thù suất binh chi viện Đại Hoàng tử, Tề thị biết. Cho nên hôm nay thời điểm thấy Uông Gia Ý làm khó dễ Chung thị, Tề thị vốn đã muốn nói đỡ nàng ấy, không nghĩ tới bị Nhị Hoàng tử giành trước một bước.
Chung thị gả vào hoàng gia một thời gian ngắn cho nên cũng chưa có hiểu biết về Nhị hoàng tử, Tề thị lại bất đồng. Thân là Trắc phi của Đại Hoàng tử, Tề thị hiểu vô cùng rõ tính cách của Nhị Hoàng tử.
Cho nên sau khi Chung thị nói muốn đi ra ngoài thay quần áo, Tề thị không yên tâm liền đi theo, không nghĩ tới vừa vặn thấy một màn này.
Nàng thấp giọng sai bảo nha hoàn bên cạnh: “Mau đi đằng trước mời Hằng vương điện hạ lại đây, nói Chung trắc phi đã xảy ra chuyện!”
Chuyện tốt đột nhiên bị người phá vỡ, Nhị hoàng tử không vui mà nhìn Tề thị, nói: “Ngươi là ai? Chuyện không liên quan ngươi quản làm gì?”
Tề thị cười lạnh nói: “Khang Quận vương thật đúng là quý nhân hay quên, hai năm trước ngươi đến Nghị vương phủ uống rượu, ngươi còn gọi ta một tiếng tẩu tẩu đấy.”
“À, thì ra là nữ quyến của đại ca.” Nhị Hoàng tử xoa đầu, làm ra vẻ say rượu: “Thật ngại quá, ta uống nhiều, không nhận ra.”
“Dù là uống nhiều rượu cũng không thể khinh bạc đệ muội chứ.” Tề thị đi đến bên người Chung thị, ôm bả vai Chung thị, phẫn nộ nhìn về phía Nhị hoàng tử.
“Khinh bạc? Đệ muội?” Nhị Hoàng tử không hiểu ra sao nhìn về phía Tề thị, “Ngươi đang nói ai đó? Đây không phải ca nữ Diệp phủ sao?”
Chung thị bị hắn làm cho tức giận, thiếu chút nữa cắn rụng răng. Nước mắt đọng ở vành mắt, cố nén không cho rơi xuống.
Thân là nữ tử, Tề thị đồng cảm như bản thân mình cũng bị ức hiếp, trừng mắt nhìn Nhị Hoàng tử, nổi giận đùng đùng nói: “Khang Quận vương đây là muốn giả say sao? Nhưng vừa rồi lúc ngươi xuất hiện ở phòng khách, đưa ý kiến lấy ca nữ đổi Chung muội muội thì không giống dáng vẻ say đến hồ đồ đâu! Thế nào, chẳng lẽ Khang Quận vương điện hạ thích rượu tới mức này, mới ra cửa liền uống vài bầu rượu sao?”
“Ngươi!” Nhị Hoàng tử không nhịn được bạo phát: “Ta kêu ngươi một tiếng tẩu tẩu, ngươi thật sự cho rằng mình to sao! Chuyện của ta và tiểu nương tử này liên quan thá gì đến ngươi? Bớt con mẹ nó xen vào việc của người khác đi!”
Nhị Hoàng tử nói roof muốn đi, ai ngờ hắn mới vừa xoay người, vừa vặn chạm mặt Bùi Thanh Thù.
Sau khi nhìn thấy Bùi Thanh Thù, thân mình Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ nhưng lập tức khôi phục như thường, cười ha ha mà kêu một câu: “Thập nhị đệ.” Sau đó muốn đi.
Bùi Thanh Thù duỗi tay kéo hắn lại.
Trong ấn tượng của Nhị Hoàng tử, Bùi Thanh Thù chính là một nhóc con dáng vẻ như cục bánh bao, là nhi tử được Hoàng đế sủng ái. Tuy rằng được sủng ái nhưng lại không thể tạo thành uy hiếp gì quá lớn với hắn.
Nhưng đó đều là chuyện quá khứ.
Từ sau khi Bùi Thanh Thù trải qua chiến trường, trong lòng Nhị Hoàng tử có vài phần kiêng kị đối với hắn.
Nhị hoàng tử cảm thấy người dám lên chiến trường hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không muốn sống.
Dù sao hắn cũng không dám lên chiến trường, bảo hắn núp ở phía sau quản lương thảo hắn cũng không dám.
Bởi vì chuyện hôm nay đúng thật là hắn đuối lý, trong nháy mắt bị Bùi Thanh Thù giữ chặt, trong lòng Nhị Hoàng tử đột nhiên cảm thấy đặc biệt khủng hoảng, sợ Bùi Thanh Thù sẽ hung hăng cho hắn một đấm.
Trong giây lát, Nhị Hoàng tử lại sinh ra một ý tưởng —— nếu Bùi Thanh Thù động thủ đánh hắn trước, nói không chừng lại là một chuyện tốt.
Năm đó cũng không phải hắn không động vào nữ nhân của lão Tam, kết quả thế nào? Sau khi đánh hắn, lão Tam đã bị Hoàng đế răn dạy.
Mặc kệ nói thế nào, Nhị Hoàng tử cũng là huynh trưởng của bọn họ. Đệ đệ đánh ca ca, đó chính là đệ đệ không đúng.
Nghĩ như vậy, Nhị Hoàng tử lại hy vọng Bùi Thanh Thù có thể lập tức ra tay.
Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không làm như hắn mong muốn mà là trở tay đẩy Nhị Hoàng tử, đẩy hắn lảo đảo, lui về phía sau vài bước.
Sau khi trong lòng có chủ ý, Nhị Hoàng tử cũng không sợ, ngược lại chậm rãi nói với Bùi Thanh Thù: “Thập nhị đệ, đệ làm gì vậy?”
Bùi Thanh Thù cũng không để ý tới hắn, mà vươn tay hướng về phía Chung thị, ý bảo nàng đến phía mình. Chung thị thấy vậy đi qua, thấp giọng kể chân tướng sự tình cho Bùi Thanh Thù.
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe xong, sắc mặt xanh mét nhìn về phía Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử bị Bùi Thanh Thù nhìn đến mức chột dạ thế nhưng lại vừa ăn cướp vừa la làng: “Thập nhị đệ, thật sự không thể trách ta, là trắc thất này của ngươi tới câu dẫn ta trước!”
Sắc mặt Chung thị trắng nhợt, lo lắng nhìn về phía Bùi Thanh Thù: “Điện hạ, ta không có…”
Bùi Thanh Thù giơ tay, nói: “Nàng yên tâm, ta tin tưởng nàng.”
Tề thị thấy vậy, lập tức đứng ra nói: “Thập nhị điện hạ, ngươi đừng nghe Khang Quận vương, ta làm chứng cho Chung muội muội! Là Khang Quận vương theo đuôi Chung muội muội, muốn phi lễ nàng ấy…”
“Buồn cười!” Nhị Hoàng tử lộ ra biểu tình vô cùng tức giận, giống như chính mình thật sự bị người vu hại: “Ngươi nói ta phi lễ nàng ta, có chứng cứ không? Không phải nàng ta vẫn ăn mặc chỉnh tề à!”
Tề thị sắp bị sự vô sỉ của hắn làm tức chết rồi: “Đó là bởi vì ta tới kịp thời! Nếu ta đến chậm một bước…”
“Vậy có thể bổn vương đã nữ tử hồ mị này cuốn lấy rồi!” Nhị Hoàng tử làm ra vẻ “may mắn”, khinh thường liếc Chung thị một cái: “Nhìn khuôn mặt hàm chứa xuân tình của nàng ta đi, vừa nhìn đã biết là một người không yên phận rồi, Thập nhị đệ nên chú ý nha…”
“Nhị hoàng huynh nói đủ chưa?” Một tay Bùi Thanh Thù nắm chặt Chung thị, mặt lạnh như sương, nói: “Nếu cảm thấy ấm ức, có cần tiến cung cùng ta, tố khổ với phụ hoàng không?”
Nhị Hoàng tử ngượng ngùng nói: “Vậy, vậy không cần… Chút chuyện nhỏ này ta không so đo. Yến tiệc mà, mọi người khó tránh khỏi uống nhiều mấy chén, Thập nhị đệ cần gì phải tích cực như vậy chứ.”
“Không thể chấp nhận được, sao có thể để Nhị hoàng huynh vô duyên cớ vô cớ bị ức hiếp chứ?” Bùi Thanh Thù cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không chịu nhượng bộ: “Ta cũng muốn xin phụ hoàng làm chủ, hỏi phụ hoàng xem đây là chuyện gì xảy ra. Vì sao Trắc phi lão nhân gia người hạ chỉ ban cho ta lại bỏ ta không màng, ngang nhiên câu dẫn Nhị hoàng huynh chứ?”
Nhị Hoàng tử nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi: “Tứ hôn?”
Hoàng đế nhiều nhi tử, tất nhiên trắc phi, thứ phi của các Hoàng tử cũng nhiều. Trong lúc nhất thời Nhị Hoàng tử cũng không kịp tìm hiểu, rốt cuộc Chung thị là người nào, chỉ biết dung mạo nàng đặc biệt xinh đẹp.
Lúc này nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, Nhị Hoàng tử gấp đến độ kêu lên: “Thập nhị đệ, theo ta thấy chuyện này cho qua đi, khả năng là đệ muội uống nhiều rượu quá, nhầm lẫn hai chúng ta với nhau. Dù sao thì chuyện này đừng nên nói đi ra ngoài, bằng không ta thì không sao nhưng đối với thanh danh của đệ muội cũng không tốt, đệ nói có phải hay không?”
Nhị Hoàng tử thật sự càn quấy không giả nhưng có một vài chuyện hắn nói không sai. Nếu làm lớn chuyện này, có lẽ Nhị Hoàng tử không chiếm được chỗ tốt gì nhưng Chung thị trăm phần trăm sẽ rất xui xẻo.
Thời đại này, đối với nữ tử mà nói, danh tiết yêu cầu quá khắc nghiệt, đối với nam tử lại thoải mái cực kỳ.
Nếu sau khi chuyện Nhị Hoàng tử có ý đồ khinh bạc nàng truyền ra, tất nhiên Nhị Hoàng tử sẽ bị phạt nhưng đời này của Chung thị cũng bị hủy.
Cho nên dù là suy xét vì danh tiết của Chung thị, Bùi Thanh Thù cũng không thể làm lớn chuyện.
Nhưng nếu dễ dàng buông tha Nhị Hoàng tử như vậy, không khỏi cũng quá tiện nghi hắn.
Bùi thanh thù tạm thời buông ra chung thị, đi bước một đi hướng Nhị hoàng tử.
Bùi thanh thù tuy so Nhị hoàng tử nhỏ suốt mười tuổi, nhưng hắn cái đầu lại so với Nhị hoàng tử muốn cao hơn hơn phân nửa cái đầu.
Thấy hắn từng bước ép sát, Nhị hoàng tử không khỏi lộ ra một tia hoảng loạn ánh mắt: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Liền ở Bùi thanh thù thân mình cơ hồ cùng Nhị hoàng tử dán lên thời điểm, hắn bỗng nhiên chuyển qua thân, sóng vai cùng Nhị hoàng tử đứng ở cùng nhau.
Nhị Hoàng tử không hiểu ra sao nhìn về phía Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù lại nhìn về phía trắc phi Tề thị của Đại Hoàng tử, tôn kính hỏi: “Xin hoàng tẩu giúp nhìn một cái xem thân thể dung mạo ta và Nhị hoàng huynh có chỗ nào tương tự?”
Tề thị nhìn trái nhìn phải, trực tiếp lắc đầu.
So sánh với Bùi Thanh Thù cao lớn tuấn mỹ, có lẽ là vì Nhị Hoàng tử dâm dục quá độ, thoạt nhìn hắn ta già hơn Bùi Thanh Thù cả chục tuổi.
Nói hình dáng Nhị Hoàng tử và Bùi Thanh Thù tương tự làm Chung thị nhận sai, đó chỉ chuyện nhảm nhí.
Nhị Hoàng tử thấy vậy, sắc mặt lập tức đen đến cực điểm.
Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, đúng lúc này, bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cong thân mình, cúi đầu nhẹ giọng nói mấy câu với Nhị hoàng tử.
Sau khi nghe xong, Nhị Hoàng tử lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng hành lễ với từng người Chung thị và Bùi Thanh Thù: “Hôm nay là ta uống rượu vào nên thất đức, mạo phạm đệ muội, chuyện không liên quan đến đệ muội. Vừa rồi là ta uống đến hồ đồ, hồ ngôn loạn ngữ thôi, mong chư vị đừng để trong lòng. Ngày khác chờ ta rượu tỉnh, nhất định sẽ tới cửa tạ tội!”
Tề thị và Chung thị thấy thái độ Nhị Hoàng tử chuyển biến lớn như vậy, nhất thời đều có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng đúng là Nhị Hoàng tử uống rượu xong, dù bọn họ làm lớn chuyện, rất có khả năng Nhị Hoàng tử cũng chỉ bị một hình phạt không đau không ngứa mà thôi.
Ngoại trừ tự nhận xui xẻo, dường như cũng không biện pháp gì khác.
Cũng không biết vì sao Chung thị luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc Bùi Thanh Thù đã nói gì với Nhị Hoàng tử?
Danh Sách Chương: