“Đây không phải hang ổ của Chính Dương Tông đấy chứ?”, Diệp Thành thầm nói trong lòng.
“Mua gì?”, khi Diệp Thành đang quan sát thì giọng nói hờ hững của Dương Viêm vọng lại. . truyện kiếm hiệp hay
Thái độ này hiển nhiên không phải thái độ mà một người chủ quầy kinh doanh nên có, Dương Viêm không quan tâm đ ến việc có bán được đồ hay không, bởi vì mục đích của bọn chúng không phải là kiếm tiền, cửa hàng này nói thẳng ra chỉ là một vỏ bọc nguỵ trang.
“Ta xem đã”, Diệp Thành thản nhiên đáp lại, sau đó bắt đầu lựa đồ trong cửa hàng.
Trong cửa hàng này ngoài Dương Viêm thì không còn ai nữa, Nam Cung Thương mà Diệp Thành theo dõi cũng không thấy xuất hiện lại.
“Chắc chắn trong này còn có huyền cơ”, Diệp Thành thầm nghĩ: “Khả năng cao là còn có thế giới nhỏ trong không gian bí mật”.
Diệp Thành không nghiên cứu tiếp nữa, hắn vừa nhìn vừa ra khỏi Thương Long Cổ Các.
Hắn cũng không định ra tay ở đây, nếu đã chắc chắn đây là hang ổ của Chính Dương Tông, vậy chờ đến khi tiêu diệt tà vật giúp Cổ Tam Thông xong, hắn quay về xử lý bọn chúng cũng chưa muộn.
Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn trong tay Nam Cung Thương và Dương Viêm có linh hồn tơ ngọc, nhưng hắn cũng rất chắc chắn rằng linh hồn ti ngọc mà bọn họ thu thập được cuối cùng sẽ vào túi đựng đồ của hắn.
“Tìm đi! Tìm nhiều thêm một chút, đến khi lão tử ra tay sẽ cướp hết của các ngươi”, Diệp Thành cười khẩy, đi về phía trung tâm thành cổ.
Khi Diệp Thành đến trung tâm thành cổ thì thấy Cổ Tam Thông đã vắt chân ngồi đó chờ.
Hơn nữa ông ta còn đang giẫm lên một người, người đó nằm dang chân dạng tay trên đất như lợn chết, có vẻ vừa bị Cổ Tam Thông đánh cho một trận.
Diệp Thành bước về phía trước, tặc lưỡi nhìn ông ta: “Không phải người nói khiêm tốn một chút sao? Con vừa mới đi một lát mà người đã đánh rồi”.
“Có thể trách ta sao? Lão tử đang đi đường bình thường, tự nhiên tên này nhảy ra muốn đánh ta, đúng là tạo phản mà”, Cổ Tam Thông mở miệng là chửi mắng.
Diệp Thành nghe xong thì thấy hơi đồng tình với tên đang bị Cổ Tam Thông giẫm lên, ở đây đông người như thế mà lại chọn Cổ Tam Thông để ra tay, không bị đánh mới là lạ.
“Đi thôi!”
Cổ Tam Thông bước vào truyền tống trận.
Diệp Thành cũng bước vào theo.
“Cần khoảng một khắc đấy”, sau khi vào truyền tống trận, Cát Thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ xoa tay hằm hè như muốn tìm người nào để đánh nhau, có vẻ ông ta đã không kìm được lòng muốn tự tay tiêu diệt tà vật lắm rồi.
Diệp Thành buồn chán nên cũng ngồi xuống, hắn lại lấy linh châu sáng bóng của mình ra lau để giết thời gian.
Danh Sách Chương: