“Huynh nhìn mà xem, lại đánh giá thấp ta rồi”, Diệp Thành gãi đầu, “năng lực của đệ không phải vừa đâu, không chỉ mình hắn mà Hoắc Đằng, Tạ Vân cũng đã mở được đan hải rồi, cũng được tôi luyện cơ thể và tu luyện nhiều mật pháp cho nên so với chúng đệ thì huynh yếu nhất”.
“Không được”, Tư Đồ Nam vội kéo Diệp Thành lại: “Đệ cũng phải mở đan hải cho ta, còn nữa, phải tôi luyện cơ thể và linh hồn cho ta, những mật pháp kia ta cũng cần, ta không muốn tới đó sẽ bị ăn một trận đâu”.
“Được thôi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn lập tức tế gọi ra tiên hoả, cứ thế len lỏi vào trong vùng đan điền của Tư Đồ Nam.
Advertisement
A…!
Tư Đồ Nam lập tức gào thét thảm thiết, vang vọng khắp nhà Tư Đồ, tiếng thét của hắn đột nhiên vang lên khiến nhóm người phía Tư Đồ Long Sơn giật mình kích động.
“Tiểu hữu, đây…”, thấy sắc mặt đau đớn của Tư Đồ Nam, nhóm Tư Đồ Long Sơn lần lượt tiến lên trước.
“Hắn là huynh đệ của con, con sẽ không hại hắn đâu”, Diệp Thành lập tức phất tay mỉm cười.
“Vậy tiểu hữu đang…”, mọi người hoài nghi nhìn Diệp Thành nhưng trông thấy vẻ mặt đau đớn của Tư Đồ Nam bọn họ lại hỏi thăm dò.
“Con đang mở vùng đan hải cho huynh ấy”.
“Trên lý thuyết thì không thể nhưng có con thì lại khác”, Diệp Thành mỉm cười.
Tất cả mọi người đều gãi đầu nhìn Tư Đồ Nam rồi lại nhìn sang Diệp Thành, bọn họ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Tư Đồ Nam, sau khi nhìn một lượt, nhóm lão bối lại đưa mắt nhìn nhau.
“Không có gì là không thể”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu từ từ bước tới: “Yên tâm, ông sẽ không cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền đâu, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh với Ngô Trường Thanh đều đã ở dưới đó chờ ông rồi”.
“Không… Không…”, Vương Nguyên Hoá hoảng sợ lùi lại, trong mắt ông ta, Diệp Thành đang chậm rãi đi đến thật sự giống sát thần.
“Đã làm thì phải chịu thôi”, giọng Diệp Thành lạnh lùng, sát khí vô hạn: “Ngày đó khi các người âm mưu giết ta thì nên nghĩ đến ngày hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu”.
Nói xong Diệp Thành đã nâng kiếm Xích Tiêu lên.
“Không… Không”, thấy kiếm Xích Tiêu từ trên cao hạ xuống, Vương Nguyên Hoá chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, giống như đã bị kéo vào địa ngục.
Cũng giống như Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên và Triệu Thanh, trước khi chết ông ta mới thực sự hiểu được thế nào là hối hận.
Ngày đó bọn họ cùng Doãn Chí Bình âm mưu giết Diệp Thành bằng lý do trừ ma, bây giờ tất cả đều là báo ứng, nếu được làm lại lần nữa, ông ta sẽ không bao giờ động đến sát thần Diệp Thành này.
Đương nhiên trên đời không có thuốc hối hận, đã sai là không thể làm lại.
Phập!
Sát kiếm hạ xuống, đầu Vương Nguyên Hoá rơi xuống, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế mà mất mạng.
“Tiếp theo chính là Linh Chân rồi”, Diệp Thành cười lạnh lùng, cầm đầu Vương Nguyên Hoá đi về phía Tư Đồ Nam.