Ngay sau đó tiếng kiếm rung nối nhau vang lên, trong tay mấy trăm phân thân đều xuất hiện một thanh sát kiếm, tiếng kiếm chói tai không ngớt.
Giết!
Diệp Thành hừ lạnh, mấy trăm phân thân bắt đầu lao vào Doãn Chí Bình đang bị giam cầm, tốc độ tên nào cũng cực nhanh, thân hình như gió, gần như không thấy bóng, tất cả đều thi triển Phong Thần Quyết.
Advertisement
Không biết tự lượng sức mình!
Doãn Chí Bình chế nhạo, hắn ta có Thái Hư Long Giáp nên chẳng thèm quan tâm những đòn tấn công của những phân thân này, bởi vì hắn ta biết chúng không thể phá vỡ phòng thủ của mình.
Quả nhiên, phân thân đầu tiên chém tới, mặc dù một kiếm Phong Thần Quyết rất mạnh nhưng vì thực lực của phân thân và bản tôn chênh lệch quá lớn, nhất kiếm tuyệt sát chỉ tạo ra tia lửa trên áo giáp của Doãn Chí Bình, không hề ảnh hưởng đến hắn ta.
Nhưng phân thân của Diệp Thành vẫn liên tục tấn công, nối đuôi nhau đánh về phía Doãn Chí Bình.
Hừ!
Doãn Chí Bình lại cười giễu, tung ra một chưởng, hơn mười phân thân của Diệp Thành lập tức bị nghiền nát thành hư vô.
“Chỉ dựa vào các ngươi!”, Doãn Chí Bình giết chóc sảng khoái, từng chưởng liên tiếp tung ra, cứ phân thân nào của Diệp Thành lao tới đều bị hắn ta quét bay, cuối cùng mấy trăm phân thân của Diệp Thành đa phần còn chưa tới gần hắn ta đã bị giết chết.
Keng!
Lại một kiếm nữa lao tới, xuyên qua hư không.
Doãn Chí Bình nâng tay lên định giết chết phân thân này.
Nhưng khi hắn ta sắp hạ tay xuống thì chợt biến sắc: “Là bản tôn”.
Phong Thần Quyết!
Sau tiếng hô của hắn, Thái Hư Long Giáp của Doãn Chí Bình lập tức bị đâm thủng tại chỗ.
Đúng vậy, những phân thân lúc trước của hắn chỉ là nguỵ trang, mục đích để thu hút sự chú ý của Doãn Chí Bình, tạo cơ hội cho hắn ra tay, không cần nhiều thời gian, một giây là đủ.
Sự thật chứng minh, chiến lược của hắn rất thành công, Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại đã bị chuyển hướng sự chú ý, chính một thoáng không tập trung đó đã cho hắn cơ hội để ra tay.
Mọi việc diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, ngay cả những người xem trận chiến cũng không phản ứng kịp, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình muốn nhắc nhở nhưng lời vừa đến miệng thì nhất kiếm Phong Thần của Diệp Thành đã tới.
“Ngươi…”, miệng Doãn Chí Bình đầy máu, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, hắn ta tung ngay một chưởng đáp trả.
Phụt! Phụt!
Hai búng máu đồng thời bắn ra, một chưởng này của Doãn Chí Bình đánh trúng tay trái của Diệp Thành, mà tay Diệp Thành cũng xuyên qua ngực Doãn Chí Bình, còn moi ra quả tim đen đang đập trong cơ thể hắn ta, nói chính xác hơn là trái tim ác ma.
Thịch! Thịch! Thịch!
Lúc này, dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, trái tim ác ma của Doãn Chí Bình bị móc ra, chính hắn ta cũng sững sờ.
A!
Một giây sau, tiếng gào phẫn nộ và tiếng hét thảm thiết của Doãn Chí Bình vang vọng khắp trời, hắn ta loạng choạng lùi về sau, trước ngực hổng một lỗ, trái tim ác ma cội nguồn của sức mạnh ác ma bị Diệp Thành cướp mất, hắn ta thoáng chốc thoát ra khỏi trạng thái ma đạo, khí thế trên người lập tức giảm xuống một cấp.