Lại nhìn sang Đan Thần, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi giống như thể ông ta cũng rất kiêng dè Cửu Châu Huyền Thiên Đồ vậy.
“Sư tôn…”, một bên, Lạc Hi lo lắng kéo lấy vạt áo Đan Thần.
Advertisement
“Còn chưa đại chiến xong, thắng bại chưa biết, vả lại cứ xem đã rối tính”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bên trong cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ ngưng tụ, ông ta đang chuẩn bị ra tay.
“Phụ thân…”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Vào lúc cần thiết ta sẽ ra tay”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu, trong ánh mắt có thần quang le lói, đã biết đó là con mình thì ông ta cũng đã có sự chuẩn bị che chắn cho hắn bất cứ lúc nào.
“Tỷ, muội rất sợ…”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, khuôn mặt tuyệt sắc lúc này trở nên tái nhợt.
“Phải tin vào hắn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt an ủi nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn rõ cái nhìn đầy lo âu vì đến cả cô cũng không biết Diệp Thành có thể địch lại nổi tấm địa đồ này không.
“Sao ta lại thấy sắp đại chiến rồi nhỉ?”, trong đám người, Gia Cát Vũ vặn cổ, bên cạnh ông ta, Độc Cô Ngạo, Phục Linh cũng ngưng tụ sức mạnh mạnh mẽ.
“Sau này ngươi đừng mang họ Ngưu nữa”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lớn tiếng mắng chửi.
“Chiến, chiến với chúng”, Ngưu Thập Tam giây phút trước còn chuẩn bị chuồn đi thì giây phút này đã quay phắt lại gằn lên kinh động đất trời.
“Chỉ một mình huynh, có trụ nổi không?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng lo lắng nhìn Diệp Thành trong hư không.
Lần trước khi quyết đấu với Doãn Chí Bình bọn họ cùng hợp lực tế gọi ra binh khí mới có thể chặn lại được uy lực kinh thiên động địa của Doãn Chí Bình, hiện giờ chỉ có một mình Diệp Thành, kể cả là cô ta cũng không biết được Diệp Thành có thể trụ nổi hay không.
Rầm!
Trong làn sóng bàn tán, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ rung lên, uy lực mạnh mẽ hiển hiện, hư không như sụp đổ, chín đạo Hàng Long Thần Ảnh của Diệp Thành lập tức bị đánh tan.
Phụt…!
Diệp Thành bị đè nén đến mức phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào giữa hư không.
Vù!
Không lâu sau đó, tiếng động này vang lên, giữa trán hắn có kim quang chói lọi, một cái đỉnh nhỏ bay ra lơ lửng trên đầu.
Vù!
Sau tiếng động đó, Đại La Thần Đỉnh biến lên to cả hàng trăm trượng phát ra thần huy, nó vừa dày vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, xung quanh còn có luồng khí huyền diệu, ngưng tụ thành sắc vàng kim, mỗi một luồng khí đều rất nặng, bên trên còn có độn giáp thiên tự xoay chuyển, trong lúc này cũng có thiên âm đại đạo vang vọng.