Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn thi triển một mạch ba loại cấm pháp huyền linh.
Đột nhiên, bầu trời có thần vũ giáng xuống, từng cánh hoa vô hình xuất hiện bay giữa hư không, bay lên chiến đài trông như một thế giới vạn hoa tuyệt đẹp, cuối cùng là cơn gió vô hình hình thành nên vòng xoáy hữu hình, gió và hoa, hoa và mưa cứ thế đan xen lẫn nhau, nhưng thế giới mà ba đại mật pháp tạo ra lại vô cùng choán mắt khiến những kẻ đứng ngoài xem trận chiến cũng phải kinh ngạc.
Rầm! Đùng!
Advertisement
Sức mạnh của ba loại cấm pháp giao nhau vô cùng mạnh mẽ khiến hư không như rung chuyển, không có sấm sét nhưng lại có tiếng sấm sét.
“Uy lực cũng được đấy nhưng cô còn kém xa lắm”, Doãn Chí Bình cười nham hiểm, hắn khẽ giơ tay, năm ngón tay xoè ra, chỉ thấy lòng bàn tay hắn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, nhanh chóng xoay chuyển với tốc độ vô cùng nhanh.
Thế rồi sức mạnh thần bí của ba loại bí pháp mà Cơ Tuyết Băng đánh ra đan xem với nhau bị vòng xoáy màu đen kia đánh tan, cuối cùng thì bị nhấn chìm trong đó.
“Đây là mật pháp gì?”, kẻ quan sát tứ phương kinh ngạc trầm trồ.
“Ba đại mật pháp của Huyền Linh mạnh thế nào, ấy vậy mà lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy sao?”
“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần quả nhiên nghịch thiên”.
“Không phải là Thái Hư Động”, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành còn đang quan sát trận chiến thì nheo mắt lại, “là một loại thần thông thôn tính mạnh mẽ”.
“Đó là Thôn Thiên Ma Công”, trong lúc này, giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.
“Thôn Thiên Ma Công?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Nói tới mật pháp này thì ta phải giảng giải cho ngươi hiểu về ác thú đó đã”.
“Ác thú đó là một loại mãnh thú hồng hoang hung hãn dị thường, nói chúng hung tàn cũng bởi vì chúng rất tham ăn, vả lại thấy gì là ăn nấy, con nào cũng như quỷ chết đói, không có gì là chúng không dám ăn, vì sự lớn mạnh của chúng, cũng vì tính tham hăn của cả tộc mà khiến thời hồng hoang có quá nhiều chủng tộc bị tuyệt diệt, cũng chính vì vậy mà vạn tộc mới hợp sức với nhau tạo thành liên minh, giữa thời kì Hồng Hoang tuyên chiến với tộc của ác thú đó, trận chiến đó kéo dài hàng trăm nghìn năm, vạn tộc liên minh nên dành được chiến thắng nhưng lại vô cùng thê thảm vì mất mát và đau thương, còn tộc ác thú kia cũng vì vậy mà chạy trốn vào vũ trụ biên hoang”.
Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành bất giác gãi đầu: “Vậy thì liên quan gì tới Thôn Thiên Ma Công?”
“Đương nhiên có liên quan rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp lời: “Sự tham ăn của ác thú chính là một loại bí pháp thôn thiên, trong thời kì đại chiến với tộc ác thú, có tu sĩ của vạn tộc đã mô phỏng đặc tính tham ăn của tộc ác thú nên tạo ra một bộ mật pháp vô thượng, còn mật pháp vô thượng đó chính là Thôn thiên Ma Công trong tay ngươi, ngoài ra vị tu sĩ kia cũng chính là người của ma tộc mà sử sách gọi là Thôn Thiên Ma Tôn”.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc.
“Có điều mật pháp này mặc dù rất mạnh nhưng lại tà ác”, Thái Hư Cổ Long không né tránh mà nói: “Từ khi Thôn Thiên Ma Công được tạo ra đã có cực đoan, gọi đó là ma công vì nó chính là một loại mật thuật tà ác hút trọn tinh nguyên và linh hồn của con người, tu luyện loại ma công này sau này sẽ bị oán niệm và lệ khí thôn tính tâm trí, vả lại ngươi thôn tính càng nhiều thì phản phệ càng mạnh, nếu như tâm trí không kiên định sẽ tạo ra linh đài, rất có thể sẽ trở thành một đại ma đầu tàn sát độc tàn”.
“Xem ra ngươi rất am hiểu loại thôn thiên thần thông này?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Thái Hư Cổ Long.