“Tên nào cũng lợi hại! Chậc chậc chậc…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai cảm thán nhìn vào màn nước trước mặt: “Bọn hắn đánh với nhau chắc mười ngày nửa tháng cũng không xong mất!”
“Thế nào rồi cũng có ngày kết thúc”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa tỉa móng tay vừa thản nhiên nói.
Rầm! Bịch! Rầm!
Advertisement
Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành và Doãn Chí Bình đã đại chiến vô cùng hung hãn giữa đất trời, đúng như những người quan sát nhận xét, linh lực của bọn họ dường như vô hạn, cả hai cứ thế tung ra đại chiêu chí mạng.
Có điều bọn họ cũng chưa hiểu hết được tình hình, thay vì nói linh lực của hai người này vô hạn thì chi bằng nói bọn họ đang trong trạng thái hăng nhất.
Về điểm này thì Diệp Thành rõ hơn ai hết, hắn có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa lại có sức mạnh của các vì sao và khí huyết mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể đủ để vượt qua những đại chiêu mạnh mẽ.
Còn về Doãn Chí Bình, trong cơ thể của hắn vốn có Thái Hư Cổ Long Chú, chú ấn này lấy tinh nguyên trên những cơ thể người mang chú mà hắn hại trước đó, có trời mới biết có bao nhiêu người bị tạo chú ấn, có điều từ tình hình hiện tại có thể thấy số lượng nhất định không hề ít, nếu không thì hắn cũng không thể liều mạng với Diệp Thành lâu như vậy.
Rầm! Rầm!
Sau từng tiếng động mạnh vang lên, cả hai người bị đánh bay đi.
Đợi tới khi mây và sương tản đi, nhìn hình thái của cả hai người, tất cả mọi người xung quanh đều bất giác hít vào một hơi khí lạnh.
Đó là hai cơ thể đẫm máu.
Một bên, Doãn Chí Bình đầu tóc rối bời, toàn thân vô số vết thương.
Một bên, Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, lớp áo giáp Hỗn Thiên Chiến Giáp cũng nhuốm máu, dù có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ nhưng hắn cũng mang theo không ít vết thương, và đáng sợ nhất chính là phần lưng, trúng một đao để lộ ra cả xương cốt.
Đại chiến tới lúc này, cả hai người từ khi khai chiến tới bây giờ đã chiến không dưới năm nghìn chiêu nhưng cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm như vậy, nếu đổi thành tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bình thường khác thì e rằng đã cạn kiệt linh lực mà bỏ mạng lâu rồi.
Đương nhiên điều đó cũng nói lên một vấn đề đó chính là khả năng chiến đấu của cả hai người này không chênh lệch nhau là bao cho nên mới có màn huyết chiến kịch liệt như vậy.
“Ta đã đánh giá thấp Thái Hư Cổ Long Hồn rồi”, Diệp Thành khẽ xoa đi vết máu nơi khoé miệng, trong lòng bất giác cảm thấy kinh ngạc.
Cũng vì một mình chiến đấu với Doãn Chí Bình nên hắn mới biết được đối thủ của mình mạnh đến thế nào, hắn tự nhận có thể đánh bại được Doãn Chí Bình nhưng muốn giết chết hắn thì kể cả là hắn cũng phải trả cái giá vô cùng thảm hại.
So với hắn mà nói thì nội tâm bên trong cơ thể ác ma của Doãn Chí Bình lại vô cùng ngạc nhiên.
Hắn là kí chủ, hắn thừa hiểu sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn, có điều dù cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ như vậy nhưng hắn lại không thể đánh bại được Diệp Thành nên cơn phẫn nộ trong lòng hắn càng sục sôi hơn bao giờ hết.
“Mới chỉ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể sao lại có sức mạnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Thành ở phía đối diện, kể cả là nó thì cũng không khỏi bất ngờ với đối thủ của mình.
“Ngươi không đánh bại hắn được đâu”, cuối cùng, Thái Hư Cổ Long lên tiếng u ám: “Dùng tới sức mạnh ma đạo của ngươi đi”.
“Giết, giết, giết”, sau khi nghe lời nói này, Doãn Chí Bình hiện lên với vẻ mặt tôi độc, luồng sát khí ngút trời cứ thế cuộn trào trong thần hải của hắn khiến đôi mắt đỏ ngầu của hắn gần như mất đi lí trí.
Hừ!
Sau tiếng gằn phẫn nộ, cơ thể của hắn run rẩy, tiếp đó, một luồng khí huyết ngút trời cứ thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, đan xen vào nhau và hình thành một mảng màu đỏ như máu.
Gừ! Hú…!
Sau đó là tiếng lệ quỷ gào thét, bên trong lớp màu đỏ như máu kia là từng bóng người huyết sắc đang vùng vẫy, có lão nhân, có trẻ nhỏ, có phụ nữ, bọn họ rất đau khổ muốn thoát ra khỏi biển máu.