Có lẽ chỉ khi ở trước mặt sư tôn bà mới lộ ra vẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, sự cố chấp này đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, không còn người đó thì nụ cười xinh đẹp cũng không còn.
“Được rồi, sư muội đã trở lại trạng thái đỉnh phong, mọi chuyện lại dễ rồi”, Chung Giang thở phào nhẹ nhõm.
“Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sát khí trong đôi mắt đã không còn khống chế được nữa.
“Ta cảm thấy đại quân của Viêm Hoàng sắp tới rồi”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Tổng hợp sức mạnh của Nhân Hoàng, cộng thêm Viêm Hoàng của ta thì tiêu diệt đám người của Thị Huyết Điện ở bên ngoài hẳn là không thành vấn đề”.
“Người mặc huyết bào kia giao cho ta”, Chung Giang chỉ vào cảnh giới Chuẩn Thiên mặc áo huyết bào của Thị Huyết Điện bên ngoài.
“Ta sẽ đối phó bà lão lưng gù”.
“Vậy nữ nhân còn lại giao cho ta”, Diệp Thành nhìn chằm chằm thanh niên gian ác kia.
Hắn vừa nói xong, không chỉ Chung Giang mà ngay cả Hồng Trần Tuyết cũng liếc hắn: “Đó là một nam nhân”.
Nghe vậy Diệp Thành cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, mắt ta không tốt lắm, nhưng tại hắn còn tô son trát phấn lên mặt nên ta cứ tưởng là nữ nhân chứ!”
“Mặc dù sức chiến đấu của ngươi không kém, nhưng ngươi vẫn còn kém xa hắn”, Hồng Trần Tuyết không hề vì sự nhầm lẫn quái dị của Diệp Thành mà nở nụ cười, ý bà là không mong Diệp Thành chọn tên thanh niên kia làm đối thủ.
“Nếu tiền bối đã nói vậy thì người có thể đánh cược cùng vãn bối không?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết đầy hứng thú.
“Cược gì?”
“Nếu vãn bối không giết được hắn thì Viêm Hoàng gia nhập Nhân Hoàng, nhưng nếu ta may mắn giết được hắn thì Nhân Hoàng gia nhập Viêm Hoàng. Tiền bối thấy thế nào?”
“Ta cược với ngươi”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói.
Nghe vậy, Diệp Thành nháy mắt với Chung Giang, trong mắt viết rõ một câu: Đối phó với sư muội xinh đẹp của người phải dùng đến chiêu trò.
Chung Giang mỉm cười, thầm nói lần này sư muội đã định sẵn sẽ vào tay Diệp Thành rồi.
Thấy Diệp Thành và Chung Giang trao đổi qua ánh mắt, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết hơi kỳ lạ, bà cứ có cảm giác mình đã mắc bẫy.
“Tiền bối nói lời phải giữ lời nhé!”, Diệp Thành cười để lộ hai hàm răng trắng, sau đó hắn quay đầu nhìn thanh niên gian ác bên ngoài kết giới.
Lúc này không chỉ Hồng Trần Tuyết mà Chung Giang cũng quay lại nhìn, họ cũng muốn xem Diệp Thành giết gã thanh niên đó như thế nào.
Nhưng họ lại thấy Diệp Thành cười nhạt, khẽ nhắm mắt trái lại.
Tiên Luân Nhãn, mở!
Danh Sách Chương: