“Có thấy vẻ mặt của Ông lão họ Dạ kia không, trông khó coi chưa kìa?”, trên vị trí ngồi, Ngô Tam Pháo bên cạnh Diệp Thành bất giác bật cười.
“Vui vẻ có mà lạ”, Thái Ất Chân Nhân cắn một miếng linh quả, “viên linh tinh vừa rồi, chỉ cần nhìn là thấy bất phàm, nếu không phải ta có nó cũng không có tác dụng gì thì ta đã đấu giá nó từ lâu rồi”.
“Ông không mang đủ tiền phải không?”
“Đúng thế”.
Nói tới đây, cả hai liền quay sang nhìn Diệp Thành với ánh mắt không mấy dễ chịu: “Rõ ràng ngươi biết bên trong có bảo bối, tại sao không đấu giá?”
“Lão tử mà có tiền thì còn phải nghĩ sao?”, Diệp Thành nạt lại.
“Hoá ra là vậy, hiểu rồi”.
Quả thưc, Diệp Thành nói đều là sự thực. Vì sao hắn lại có thể ngồi im ngoan ngoãn sau khi đấu giá xong tảng đá vừa rồi, phải trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta đấu giá mất chẳng phải vì không còn tiền sao? Hiện giờ, đến một linh thạch trong người hắn cũng không có.
“Một trăm nghìn”.
“Lão phu trả một trăm năm mươi nghìn”.
“Hai trăm nghìn”.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, mặc dù giá không cao nhưng lại sôi nổi lạ thường. Thời gian cứ thế dần trôi, sắc trời bên ngoài dần tối, thế nhưng không gian nhỏ hẹp lại lấp lánh ánh sáng như ban ngày.
Trong lúc này, cũng có rất nhiều người quen của Diệp Thành ra tay như ba huynh đệ của Thiên Long Cổ Thành nhà họ Viên, Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và mấy người phía Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.
“Không thể cứ thế mà đợi ở đây được, bao nhiêu bảo bối như vậy, phải nghĩ cách kiếm tiền”, Diệp Thành đang nằm bò trên bàn, hai mắt đảo lia lịa.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên. Hiện giờ cả hai người này cũng chẳng khá hơn hắn là bao, người nào người nấy nằm bò ra bàn, trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta lấy đi.
Vả lại khi thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn mình, cả hai người cũng như thể hiểu ý, dốc túi đựng đồ ra, đừng nói là linh thạch, đến cọng lông cũng không có, bên trong trống huyếch trống hoác.
Hiểu ý đấy!
Diệp Thành ghé đầu lại, tiếp theo đó, biểu cảm của cả ba người hết sức thú vị. Mặc dù buổi đấu giá diễn ra vô cùng sôi nổi nhưng cả ba người bọn họ biết rằng tiếp sau đó chẳng có việc của mình nữa.
“Tảng đá thứ ba nghìn năm trăm mười bảy, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.
Mãi tới khi tảng đá này được Ông lão họ Dạ đẩy lên vân đài thì cả ba mới ngồi thẳng dậy, nhất loạt lấy ra một nhúm bông.
Sau đó, động tác thống nhất tới bất ngờ, đó là dùng bông nhét vào lỗ mũi, người ngoài nhìn thấy, nếu không biết còn tưởng ba kẻ này bị chảy máu mũi nữa.
Danh Sách Chương: