Hai người chạy đi khắp nơi, đến nỗi một số tu sĩ đang tu luyện trong núi sâu rừng già cũng bị quấy rầy.
Sát thần Tần Vũ bị Huyền Linh Chi Thể đuổi giết!
Chẳng bao lâu sau, tin tức này như mọc cánh, truyền từ Đông Nhạc đến Tây Thục, từ Tây Thục đến Nam Cương, từ Nam Cương đến Bắc Nguyên, trong vòng chưa đầy một khắc nó đã lan khắp Nam Sở, sau đó từ Nam Sở lan ra khắp Đại Sở.
Advertisement
“Sao lại thế? Với thực lực của hắn chắc chắn có thể đấu lại Cơ Tuyết Băng mà!”, lão tổ nhà Tư Đồ nghe thấy tin này không khỏi giật mình.
“Cô ta cũng không phải đối thủ của Diệp Thành mới đúng”, Cổ Tam Thông vẫn đang khắc trận văn cũng cáu kỉnh chửi bới.
“Chắc chắn tiểu tử này đang có âm mưu gì đó”, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh vuốt râu, nói một câu đầy ẩn ý.
Phụt phụt phụt!
Ở đây, trên lưng Diệp Thành lần lượt xuất hiện ba vết máu.
Nhưng với hắn mà nói đây đều là những vết thương nhỏ, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, cơ thể vốn đã bá đạo, khả năng hồi phục còn đáng kinh ngạc hơn, vết thương lành lại chỉ là vấn đề thời gian.
Ngược lại, Cơ Tuyết Băng phía sau hắn lại khá nóng ruột, thi triển thần thông cái thế liên tục, các bí pháp cấm kỵ nhiều vô kể.
Cô ta biết rõ khuyết điểm của bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh, với tu vi hiện tại của cô ta khó mà kéo dài được một canh giờ, cô ta cần tận dung thời gian này để đuổi kịp Diệp Thành.
Tuy nhiên điều khiến cô ta bất lực là, với tốc độ của cô ta không ngờ lại không đuổi kịp.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cô ta đã vung mạnh tay áo.
Sau đó, một tấm linh phù màu vàng tím bắn lên không trung như một đạo thần mang.
Cấm Thiên!
Cô ta hô lên một tiếng, linh phù toả ra ánh sáng rực rỡ, sau đó trở nên to hơn, mà nó không chỉ to bình thường, thực sự có thể che được cả bầu trời và mặt trời, lực lượng mạnh mẽ vây cấm một khoảng hư không hình vuông rộng ba nghìn trượng.
Chết tiệt!
Diệp Thành đang chạy trốn phía trước chợt khựng lại, cảm giác như bước vào vũng bùn lầy, trên lưng mang theo cả ngọn núi khổng lồ, suýt thì khuỵu xuống.
“Mẹ kiếp, còn có chiêu này nữa”, Diệp Thành cắn răng, vô thức nhìn linh phù màu vàng tím lơ lửng trên bầu trời cao, tấm linh phù mang sức mạnh phong ấn, ngay cả khí huyết của hắn cũng bị ép trở về đan hải.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Cửu Thiên Huyền Linh Ấn!
Vào lúc này, hai đạo thân của Cơ Tuyết Băng nhào tới, nhất chỉ chọc vào cơ thể Diệp Thành, một chưởng hất văng hắn đi.
“Cửu Thiên Huyền Linh, cấm”.
“Cửu Thiên Huyền Linh, trấn áp”.
“Cửu Thiên Huyền Linh, diệt”.
Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị ba Cơ Tuyết Băng bao vây, ba giọng nói lãnh đạm mà dễ nghe vang lên, lại ba loại bí pháp khác được thi triển.
Lập tức, dưới chân Diệp Thành xuất hiện một đại trận kỳ dị, giam cầm lấy hắn, tiếp đó một bông hoa sen khổng lồ tầm năm trượng xuất hiện, còn hắn ở ngay chính giữa bông sen.