Mọi người đều đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào hắn, ai cũng tấm tắc tặc lưỡi.
Nếu trách chỉ trách Diệp Thành gây ra ồn ào quá lớn.
Advertisement
Chính Dương Tông là sự tồn tại thế nào? Là tông môn mạnh nhất trong ba tông ở Nam Sở, chỉ yếu hơn Thị Huyết Điện một chút, là thế lực cực mạnh.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám bắt Thánh nữ của họ, hơn nữa sau khi bắt còn dám ngang nhiên đòi tiền chuộc, mà tiền chuộc còn không phải con số nhỏ, đây là bắt chẹt, cướp giật công khai!
Tần Vũ!
Chẳng mấy chốc, tiếng quát to giận dữ từ đằng xa truyền đến, rung chuyển cả đất trời.
Nhìn ra xa thì thấy hướng đó có những đám mây và sương mù cuồn cuộn, tựa như thiên quân vạn mã đang lao đến, sát khí ngút trời, chính là cao thủ của Chính Dương Tông đang đến, người đi đầu là Ân Trụ, Thành Côn và Chính Dương Lão Tổ.
Có lẽ vì uy thế quá lớn khiến cho rất nhiều người trên hư không ngã rạp, rơi xuống dưới.
“Này này này, ông cẩn thận một chút”, Diệp Thành giật mình nhảy dựng lên: “Ta là phân thân thôi, với lại ta đã sử dụng bí thuật gắn liền với Thánh nữ nhà ông, ta mà chết thì cô ta cũng không sống được”.
“Ngươi…”, Thành Côn đang định lao về phía trước thì bị Ân Trụ giữ lại, bọn họ tin lời Diệp Thành một cách vô điều kiện, bởi vì kẻ mặt dày thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
“Này, chúng ta giải quyết trong hoà bình đi, đưa tiền cho ta thì các ông có thể đưa người về nhà”, Diệp Thành ngoáy tai.
“Tiểu hữu này, Chính Dương Tông không thù không oán với ngươi, ngươi nhằm vào Chính Dương như vậy có phải hơi quá rồi không?”, Chính Dương Lão Tổ nhìn Diệp Thành với vẻ âm trầm, nếu không phải Diệp Thành sử dụng bí pháp gắn liền với Thánh nữ nhà họ thì ông ta sẽ là người đầu tiên xông lên giết hắn.
“Chúng ta không phải không thù không oán đâu”, Diệp Thành lắc đầu, chỉ vào Ân Trụ: “Lần trước ở ngoài hố thần, ông ta đã suýt giết chết ta, ta vẫn còn nhớ món nợ này đấy”.
“Ngươi…”, khuôn mặt già nua của Ân Trụ đột nhiên đỏ bừng, trong lòng cực kỳ hối hận, hối hận ngày đó không nên nhiều lời mà nên giết chết Diệp Thành ngay.
“Đừng nhiều lời nữa, tiền trao cháo múc, nếu không ta sẽ đưa về nhà tuỳ ý làm gì thì làm đấy”, Diệp Thành xoay khớp cổ, nghe tiếng tim đập thình thịch của cao thủ bốn phương, hắn là người đầu tiên dám nói như vậy với người của Chính Dương Tông trong bao nhiêu năm nay.
Lúc này vẻ mặt Chính Dương Lão Tổ đã từ âm trầm chuyển sang lạnh lùng: “Tần Vũ, ngươi có biết việc làm này của ngươi có nghĩa là gì không?”
“Có nghĩa là từ nay về sau ta sẽ bị Chính Dương Tông các ông đuổi giết khắp thiên hạ”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói: “Nhưng cũng chẳng có gì, ta bị đuổi giết suốt, thêm các ông nữda cũng chẳng sao”.
“Còn Thanh Vân Tông ta nữa”, Diệp Thành vừa dứt lời, Thanh Vân Lão Tổ đã dẫn một nhóm người rất đông tới, tuy khí thế không thể so với Chính Dương Tông nhưng thế trận cũng rất lớn.
Nhất là Thanh Vân Lão Tổ, ông ta còn nhớ rõ ngày hôm đó mình đã dùng hai cấm pháp khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bị thương nặng, lại phái Triệu Thanh cảnh giới Chuẩn Thiên đuổi giết, ai ngờ không bắt được bọn hắn mà Triệu Thanh còn bị giết.
“Thánh tử nhà ta đâu?”, một lão già áo tím nổi giận đùng đùng hét lên.