Thấy thế, Thông Huyền Chân Nhân không ngồi yên được nữa, đột nhiên xông tới.
Hừ!
Mấy tiếng hừ lạnh phát ra từ nhiều hướng, Hạo Thiên Huyền Chấn, lão già Gia Cát Vũ, Thái Ất Chân Nhân đều lao ra.
Advertisement
Nhưng có người còn nhanh hơn họ, điều đáng nói là dáng người của lão ta cực kỳ vạm vỡ, hùng tráng, là một người khổng lồ, cánh tay để trần, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn đầy sức bùng nổ.
Người này chẳng phải là Man Sơn sao?
Uỳnh!
“Uỳnh” một tiếng, Man Sơn xách rìu khổng lồ chắn trước mặt Thông Huyền Chân Nhân, giọng nói vừa to vừa vang: “Ông muốn làm gì?”
“Tránh ra”, thấy Man Sơn chặn đường, Thông Huyền Chân Nhân cả giận, tung ra một chưởng.
“Còn dám đánh ta!”, Man Sơn bực mình, nhấc rìu lên chiến đấu.
Ầm!
Tiếng ầm vang lên, Thông Huyền Chân Nhân bị một rìu của Man Sơn chém lùi lại.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, khán giả tứ phương đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả lão già Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Thái Ất Chân Nhân và Ngưu Thập Tam cũng lộ vẻ thán phục.
Đó là ai? Là lão tổ của Hằng Nhạc, thế mà lại bị một rìu của người ta chém cho lảo đảo lùi về sau.
Lại nhìn đến Thông Huyền Chân Nhân, sau khi lùi lại khoảng ba bốn trượng ông ta mới có thể đứng vững, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng u ám, trong mắt còn có tia kiêng kỵ lướt qua.
“Lão tử chạy từ nơi xa đến đây xem chiến, ngươi đừng làm loạn”, giọng Man Sơn vẫn vang dội mạnh mẽ như thế, đôi mắt to như chuông đồng cũng phát ra thần quang sáng chói khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Đây là chuyện riêng của Hằng Nhạc ta, không liên quan đến ngươi, tránh ra”, Thông Huyền Chân Nhân lập tức quát to.
“Ta không quan tâm”, Man Sơn lắc đầu: “Chúng ta đang xem hay, không thể để ngươi làm rối lên được, nếu ngươi còn dám phá đám thì chúng ta sẽ nổi giận đấy”.
“Đúng thế! Ông mà còn phá đám thì chúng ta sẽ nổi giận đấy”, Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương nhảy ra, gào thét rồi lại nấp sau lưng phía Đan Thần.
“Thông Huyền, ngươi là lão tổ một tông, làm như vậy không sợ mất mặt à?”, Đan Thần hừ lạnh.
“Đan Thần đạo hữu nói có lý”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Đừng nói với ta rằng đây là chuyện riêng của Hằng Nhạc các ngươi, lão phu tính rồi, không thích nghe đâu”.
“Làm gì thì làm đi, đừng lằng nhằng ở đây”, lão già Gia Cát Vũ cũng lên tiếng, hơn nữa lời nói còn không chút nào che giấu, lão ta nhìn Thông Huyền Chân Nhân: “Đã mấy trăm tuổi rồi còn không biết xấu hổ à?”
“Ngươi…”, bị một nhóm người dạy dỗ, khuôn mặt già nua của Thông Huyền Chân Nhân đột nhiên nóng bừng lên.
“Thú vị”, nhìn thấy khói thuốc súng dày đặc, Chính Dương Lão Tổ bất giác bật cười thích thú, bọn họ rất thích thấy cảnh tượng thế này, chỉ là không có ý định tham gia.
Vẫn là câu nói đó, dù Doãn Chí Bình hay Diệp Thành chết thì đều có lợi chứ không có hại với bọn họ, bọn họ không cần ngăn cản. Chờ đến khi Doãn Chí Bình bị Diệp Thành giết, bọn họ sẽ đồng loạt nhảy ra tìm Diệp Thành tính sổ, hơn nữa còn tiêu diệt hắn bằng mọi giá.