“Đương nhiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Chúng ta mong có thể giải quyết hoà bình hơn ai hết, nhưng nếu các sư huynh của ông vẫn kiên quyết trở thành kẻ thù của chúng ta, vậy đừng trách chúng ta ra tay độc ác”.
“Đã hiểu”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi.
Advertisement
Tuy ông ta rất tự tin có thể thuyết phục được mấy lão tổ của Hằng Nhạc, nhưng ông ta biết có một người dù mình thuyết phục thế nào cũng không được, người đó chính là Thông Huyền, làm huynh đệ mấy trăm năm, ông ta rất hiểu vị sư huynh này.
“Sư thúc, mọi việc đều do con người”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, bình thản: “Chúng ta cướp lại bằng vũ lực chắc chắn sẽ đổ máu và có người chết, nhưng con nghĩ tất cả đều đáng giá”.
“Đỉnh Thiên, lần này về con đã thay đổi rất nhiều”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Bởi vì con đã bắt đầu thật sự hiểu được quy luật tàn khốc của thế giới này”, giọng Dương Đỉnh Thiên hơi khàn: “Sống lâu thấy nhiều người chết, trái tim sẽ dần nguội lạnh, những vị sư huynh sư đệ chết thảm nhất định phải có người đền mạng cho họ, con sẽ không nhân từ khi đối mặt với họ nữa, chỉ có sát kiếm dính máu mà thôi”.
Đêm khuya, những vì sao như những hạt cát bụi trên bầu trời.
Lúc này, toàn thân hắn không có bất cứ vết thương nào, phần cánh tay đã gãy trước đó cũng phục hồi về nguyên trạng, nhờ có tinh nguyên đại địa, sức mạnh của sao và đan dược mà vùng đan hải của Diệp Thành lại lần nữa dồi dào, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy cả biển linh lực lấp lánh, bên trên còn có rất nhiều dị tượng giao nhau.
Vả lại vì thương thế của hắn không ngừng hồi phục nên tu vi cũng đột phá lên hai tầng, cứ thế lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ ba.
Nơi này là một bầu không khí trầm tĩnh, Diệp Thành không mang theo thứ gì ngoài thân, hắn vẫn đang phục hồi thương thế.
Thế nhưng Thái Hư Cổ Long trong lòng đất của Chính Dương Tông lại nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể và nói chính xác hơn là đang nhìn vào thần hải của Diệp Thành.
Lúc này, nó nheo mắt lại quan sát kĩ càng một bóng hình đang từ từ ngưng tụ trong thần hải của Diệp Thành.
Đó chính là một người đang khoanh chân ngồi, là người hư ảo, toàn thân có phật quang phổ chiếu, nhìn không rõ chân dung, chỉ biết đó là phật Thích Ca Mâu Ni, trên trán còn có phù văn chữ Vạn.
“Đại Nhật Như Lai”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, vẻ mặt nó cũng trở nên khó coi sau khi nói ra bốn từ này.
“Mẹ kiếp, đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào”, Thái Hư Cổ Long âm thầm mắng chửi: “Lão tử hối hận rồi, thật sự hối hận rồi”.
Gừ! Gừ! Gừ!
Khi Thái Hư Cổ Long âm thầm mắng chửi thì bên trong thần hải của Diệp Thành phát ra tiếng kêu của Đan Tổ Long Hồn, mặc dù nó không thể nói nhưng lại liên tục xoay quanh phật Thích Ca và cất tiếng kêu.
A, ma, ni, đà….
Trong chốc lát, bên trong thần hải của Diệp Thành vang vọng lên phật âm khiến Đan Tổ Long Hồn chìm vào trạng thái mơ màng.