Tại thời điểm hiện tại thì hệ thống kết cấu của chiến đội đã được xây dựng tương đối hoàn thiện, không giống với giai đoạn những năm mới bắt đầu, chỉ cần một hai thành viên chủ lực gặp vấn đề liền gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến cả đội, thậm chí có trường hợp khiến chiến đội phải giải tán—— năm đó vì Tiếu đội bệnh nặng một hồi mà khiến Thất Tinh Thảo mất vé vào giải chính thức có thể xem như ví dụ điển hình.
Tuy bây giờ Lưu Xuyên vẫn còn chưa thể xây dựng được một đội ngũ hoàn chỉnh như vậy, nhưng nếu đã đặt mục tiêu là Liên minh, vậy ít nhất phải lập được một đội hình tổng hợp cả hai hình thức "Lôi đài chiến" cùng "Đoàn đội chiến".
Thành viên lôi đài chiến nhất định phải mạnh về khả năng đấu đơn, Minh Giáo ngày hôm nay gặp được chính là điển hình tuyển thủ thích hợp với lôi đài chiến: đấu pháp vô cùng sắc bén, cá tính tranh cường lại háo thắng, không cần suy xét quá nhiều thứ, chỉ cần dùng mọi biện pháp xử lý đối thủ của mình là được. Thành viên của đoàn đội chiến thì ngược lại, phải biết đúng lúc hạn chế những điểm mạnh cá nhân để phối hợp hỗ trợ đội hữu, hơn nữa cần có khả năng quan sát cục diện, như Giang Thiếu Khuynh, Lý Tưởng chính là kiểu tuyển thủ thích hợp đoàn chiến, mỗi thành viên đều sẽ có vị trí riêng, phân công hợp tác một cách nhịp nhàng, mới có thể cùng nhau đương đầu với các trận chiến khốc liệt đoạt lấy các thanh kỳ lệnh, tích luỹ điểm số dần dần, tranh đoạt tư cách tiến vào mùa giải chính thức, cuối cùng là hướng về cúp quán quân mà phấn đấu.
Mục tiêu lúc này của Lưu Xuyên là thành lập một đội với đầy đủ cốt lõi trước, sau đó thông qua giải tranh bá toàn quốc giật lấy tấm vé bước vào con đường thi đấu chuyên nghiệp.
Vậy nên hôm nay có thể gặp được Minh Giáo này, xem như là chuyện đáng mừng ngoài ý muốn nhất trong giai đoạn thành lập chiến đội.
Trương Thư Binh đánh chữ nói trên kênh phụ cận "Tên Minh Giáo này quả thực là một cao thủ nghiệp dư hiếm có, trình độ của người này gần như ngang ngửa với Thiệu đội."
Thiệu Trạch Hàng, đội trưởng chiến đội Đồng Tước, được tôn xưng là Minh Giáo số một toàn Liên minh, nhưng mà Thiệu đội theo lưu phái song đao, có chút khác biệt so với lưu phái huyết tế của Từ Sách, Trương Thư Bình đặt Thiệu đội ngang với Từ Sách để so sánh như vậy rõ ràng là cực kỳ coi trọng năng lực của người này.
"Có điều người này quá mức ngạo mạn, giống như một con ngựa hoang vậy, rất khó phục tùng." Trương Thư Bình cảm thán "Nếu muốn chào mời người này có lẽ phải mất nhiều công sức lắm đấy, Lưu Xuyên."
Tần Dạ có chút lo lắng "Thực sự quyết định mời người này? Tôi sợ anh ta sẽ biến thành Dương Kiếm thứ hai..."
Dương Kiếm tính cách cũng giống như vậy, chẳng coi ai ra gì. Tuy rằng khả năng đấu đơn rất cường, nhưng thái độ tự đại cao ngạo của Dương Kiếm khiến cho nội chiến đội Trường An mất đi phối hợp cùng ăn ý, mâu thuẫn với Tần Dạ cũng mỗi lúc một gay gắt hơn. Tuyển thủ như vậy mặc dù năng lực cá nhân xuất sắc, nhưng mời về đội chưa hẳn lại là chuyện tốt—— giả như tương lai Minh Giáo này thật sự biến thành Dương Kiếm thứ hai, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết của cả đội.
Tần Dạ biết rất rõ cảm giác một đoàn đội mất đi đoàn kết như thế nào, cho nên mới lo lắng đội ngũ của Lưu Xuyên cũng sẽ xuất hiện vết nứt từ bên trong như vậy.
Dù cho đối thủ mạnh cỡ nào, chỉ cần đội ngũ nhất trí một lòng cũng sẽ có hi vọng thắng lợi, nhưng một khi trong đội ngũ phát sinh vết nứt thì rất khó chữa lành lại như ban đầu, chẳng phải có câu "Ngàn dặm đê dài sụp vì ổ mối" đấy thôi, cũng như chiến đội Trường An hiện giờ, biến thành năm bè bảy mảng... Tần Dạ không muốn thấy chiến đội của Lưu Xuyên cũng phát sinh bất hoà nội bộ đáng xấu hổ như vậy.
Minh Giáo này nói dễ nghe một chút, chính là một vị độc hành hiệp lợi hại, lưỡi đao trong tay một khi giơ lên liền có thể lấy mạng đối thủ, giết người vô cùng dứt khoát gọn gàng... Nói khó nghe một chút thì giống như lời Trương Thư Bình nhận xét, là một con ngựa hoang khó thuần hoá, bảo một con ngựa hoang nghe ai đó chỉ huy cơ hồ là chuyện không tưởng. Tần Dạ sợ nhất là người này sẽ không chịu hoà hợp với Lưu Xuyên, khiến cho Lưu Xuyên là đội trưởng mà không trấn được đội viên của mình.
Lưu Xuyên nhìn nhận xét của hai người bạn mình, ngẫm nghĩ một lúc mới nói "Hai người lo lắng cũng có đạo lý... Nhưng mà tôi tin chắc anh ta sẽ không biến thành một Dương Kiếm thứ hai, bởi vì trong đội của tôi có "Thiếu Khuynh" tồn tại."
Tần Dạ nghi hoặc "Giang Thiếu Khuynh? Thanh Phong Đạo Trưởng?"
"Ừ, Minh Giáo là bạn của đạo trưởng." Lưu Xuyên giải thích "Bọn họ quen nhau ngoài đời, quan hệ chắc là khá tốt. Có lẽ Thiếu Khuynh sẽ giúp đỡ mài bớt nhuệ khí sắc nhọn của anh ta."
Trương Thư Bình hỏi "Cậu quen thân với Giang Thiếu Khuynh kia không?"
Lưu Xuyên nói "Thiếu Khuynh tính cách ổn trọng, mạnh về cái nhìn đại cuộc, tôi tin chắc Minh Giáo kia ít nhất cũng sẽ vì nể mặt Thiếu Khuynh mà không công khai đối chọi với cả đội."
Tần Dạ nghe vậy mới yên lòng, nói "Nếu trong lòng cậu đã có nắm chắc vậy là được rồi."
"Đợi anh ta chịu gia nhập rồi mới tính đi, bây giờ nói cái gì cũng còn quá sớm." Lưu Xuyên tạm dừng một lát, thuận tay gửi mời luận bàn qua cho Trương Thư Bình "Lão Trương lâu rồi không gặp, làm vài trận?"
"Thôi đi." Trương Thư Bình lập tức từ chối "Tôi cũng không muốn bị cậu cho ăn hành."
Lưu Xuyên cười nói "Đệ tử anh đang đứng sau lưng tôi này, làm sư phụ không làm mẫu đệ tử xem sao?"
Dứt lời liền quay đầu lại nhìn Ngô Trạch Văn bảo "Trạch Văn, tôi mở một acc Ngũ Độc cho cậu chơi ha, cùng sư phụ đánh thử vài ván."
Lý Tưởng hoảng sợ hỏi "Sư phụ? Trạch Văn ông bái sư phụ hồi nào vậy?"
Ngô Trạch Văn thành thật trả lời "Mới hồi chiều này."
Lưu Xuyên giải thích thêm "Là do tôi giới thiệu, cựu đội phó của Hoa Hạ."
Lý Tưởng kinh ngạc một lát mới gãi đầu cười nói "Không sai na, Trương đội phó hồi trước là cao thủ Ngũ Độc nổi tiếng đó, Trạch Văn ông cố gắng học ha!"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Tôi biết."
Lưu Xuyên rời khỏi lôi đài, lại đăng nhập vào một tài khoản Ngũ Độc hồi trước chơi, sau đó mới đứng dậy nhường ghế cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn ngồi xuống, phát hiện Ngũ Độc trên màn hình mang theo cái tên "Đây là cờ lôn Ngũ Độc"
"Anh cũng đủ lười." Ngô Trạch Văn ngoái đầu nhìn ai đó một cái nói "Đặt tên acc phụ kiểu này..."
Lưu Xuyên cười sờ sờ mũi "Clone nhiều lắm nhớ sao xuể, đặt vậy mới dễ nhớ."
Ngô Trạch Văn quay đầu lại nhìn màn hình, mở ra xem xét tỉ mỉ trang bị cùng chỉ số của Ngũ Độc cổ sư, cũng thầm ghi nhớ lại.
Lại nhìn thoáng qua các loại kỹ năng triệu hồi pet, ngoại trừ độc thiềm với độc xà ra thì các loại pet còn lại như độc ngô công, độc tri chu cùng độc điệp đều là kỹ năng triệu hồi cao cấp, acc Ngũ Độc của cậu vẫn chưa học được. Ngô Trạch Văn nhìn thuyết minh kỹ năng, cảm thấy mới mẻ thú vị vô cùng.
Cậu điều khiển nhân vật đến trước mặt Bạch Mã Đan Thư, đánh chữ nói "Chào sư phụ."
Trương Thư Bình kinh n gạc "Đổi người nhanh vậy, đệ tử ở cạnh Lưu Xuyên à?"
Ngô Trạch Văn nói "Ừm, đang đứng sau lưng."
Trương Thư Bình "..."
Người nào đó đứng sau lưng lên tiếng "Mấy kỹ năng về sau cậu chưa học nên có lẽ không quen dùng, trước đánh với sư phụ cậu vài ván để học đấu pháp cơ bản đi."
Ngô Trạch Văn gật đầu, gửi mời Trương Thư Bình luận bàn.
Trương Thư Bình biết acc này là do đệ tử mình cầm cho nên cũng không toàn lực đánh nhau, ngược lại càng theo kiểu chỉ dạy nhiều hơn, vừa khinh công chạy vừa gọi pet, mỗi động tác đều cố ý làm thật chậm để Ngô Trạch Văn có thể quan sát rõ ràng, mặc dù vậy Ngô Trạch Văn vẫn có chút theo không kịp tốc độ của sư phụ mình, dù sao còn nhiều kỹ năng cậu chưa quen thuộc lắm.
Trương Thư Bình đánh chữ giải thích "Đệ tử có thể dùng tơ nhện lôi kéo kẻ địch của mình đến vị trí chỉ định."
Ngô Trạch Văn lập tức gọi pet nhện ra, nhắm ngay hướng sư phụ bắn tơ nhện qua, đúng là có thể lập tức kéo đối phương đến nơi chỉ định, liền hưng phấn nói "Đây là loại kỹ năng khống chế di chuyển vị trí theo tính chất cưỡng chế đúng không? Giống với Tử Mẫu Phi Trảo của Đường Môn, Tịch Vân Tiên của Ngũ Độc tiên với Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm?"
"Không sai." Đồ đệ ngộ tính rất cao, Trương Thư Bình vô cùng hài lòng "Kỹ năng khống chế di chuyển vị trí trong game cũng chỉ có vài loại như vậy, những khi cần thiết có thể dùng pet nhện cưỡng chế lôi địch nhân đi cứu viện đồng đội của mình, cũng có thể kéo địch nhân về phía vòng vây bên ta để đánh hội đồng. Tương tự, nếu như bản thân mình là người bị kéo thì trước lúc đối phương kéo mình chỉ cần khinh công nhảy về phía sau là có thể tránh né, muốn làm như vậy cần phải có khả năng dự phán trước..."
Trương Thư Bình vừa dạy học vừa thực hành, phương pháp này quả nhiên có hiệu quả hơn so với việc chỉ đơn thuần xem các bản hướng dẫn cùng tâm đắc nhiều.
Lại thêm Ngô Trạch Văn rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, cả hai sư đồ kẻ dạy người học vô cùng hoà thuận vui vẻ.
Lý Tưởng đứng bên cạnh xem một lát, cũng thấy ngứa ngáy trong lòng liền quay sang hỏi Lưu Xuyên "Có acc Thiếu Lâm hông? Cho tui cái đi, tui đánh với Dạ Dạ mấy ván!"
"Có." Lưu Xuyên mở memo trong di động lấy ra một tài khoản đưa cho Lý Tưởng "Acc này có thêm hảo hữu với Tần Dạ, cậu onl rồi mời Tần Dạ đi, hai người tự ra ngoài mướn phòng làm gì làm."
Lý Tưởng "..."
Gì mà "Ra ngoài mướn phong" chứ! Nói vậy dễ làm người khác hiểu lầm đó biết không cha!?
Đương nhiên ý của Lưu Xuyên rất đơn thuần, chỉ là "Cậu với Tần Dạ tự ra ngoài mở một phòng lôi đài khác đi" mà thôi, rõ ràng là do Lý Tưởng suy nghĩ nhiều lắm, nên mới cảm thấy hồi hộp tim đập nhanh kèm theo chút... hưng phấn.
Dù biết mướn phòng riêng "pk" với Tần Dạ sẽ bị hành thành "tró" cũng cảm thấy vui vẻ muốn chết làm sao giờ?
Chẳng lẽ đây chính là... sức mạnh của thần tượng?
Lý Tưởng gãi đầu cười hề hề ghi nhớ tài khoản cùng mật mã của Lưu Xuyên sau đó trở lại chỗ ngồi đăng nhập, cũng mời Tần Dạ sang phòng mình đã "mướn" sẵn.
Acc phụ Thiếu Lâm của Lưu Xuyên quả nhiên cũng tên "Đây là cờ lôn Thiếu Lâm", lười đến mức đặt tên theo một mẫu thống nhất vậy cũng xem như lười có đẳng cấp.
Tần Dạ bị mời vào phòng lạ, nghi hoặc hỏi "Lưu Xuyên? Kéo tôi ra đây làm gì?"
Lý Tưởng hưng phấn nói "Dạ Dạ tui nè, Lý Tưởng nè! Tui mượn acc Lưu Xuyên đó!"
"..." Nhìn đại sư nhảy loi choi trước mặt, Tần Dạ bất giác phì cười "Thấy rồi."
Bình thường những người chơi đại sư Thiếu Lâm tính cách đều nghiêng về trầm ổn, đại sư hoạt bát như Lý Tưởng khá là hiếm thấy...
"Tui muốn đánh với Dạ Dạ mấy ván!" Lý Tưởng nôn nóng nhảy đến trước mặt Tần Dạ, mở bảng thuộc tính nhân vật ra nhìn vài lượt, nói "Acc max cấp có khác, quá trời kỹ năng luôn, sao có mấy cái lạ hoắc vậy ta... Kỹ năng này là Thiếu Lâm quyền thì phải?"
"Ừm," Tần Dạ nói "Quyền Thiếu Lâm thích hợp với đấu đơn, cậu làm quen kỹ năng trước đi, sau đó chúng ta đánh mấy ván."
Lý Tưởng nghe vậy liền vùi đầu chăm chú đọc giới thiệu kỹ năng.
Thấy Trương Thư Bình tận tâm tận lực dạy dỗ đệ tử như vậy, Tần Dạ cũng ngứa tay muốn dạy một ai đó thử... Đám tân nhân của Trường An bây giờ ai nấy đều không buồn nghe lời anh, chức đội phó của Tần Dạ gần như chỉ còn là danh nghĩa, nghĩ kỹ lại thì đúng là lâu lắm rồi anh không tự tay chỉ đạo tân nhân...
Cậu chàng Lý Tưởng này tính cách tuy có chút dài dòng thích lải nhải, được cái là ngộ tính không tệ, Tần Dạ pk với người này trong game vài lượt, phát hiện cậu chàng vẫn luôn tiến bộ một cách thần tốc.
Tính ra thì ban đầu Lý Tưởng bị cho ăn hành đến khóc ròng, thề bỏ Đường Môn chuyển sang Thiếu Lâm cũng là kiệt tác do một tay Tần Dạ gây nên, nếu không phải khi đó Tần Dạ không muốn nhận đệ tử, Lý Tưởng cũng sẽ không chạy đi bái Lưu Xuyên làm sư phụ, nghiêm khắc mà nói Tần Dạ có thể xem như nửa sư phụ của Lý Tưởng... Dù sao bây giờ cũng đang rảnh, chỉ dẫn cậu ta một chút cũng không mất cái gì.
Thế là bên này Tần Dạ cũng bắt đầu mở khoá chỉ đạo ngắn hạn, vừa đánh vừa hướng dẫn, Lý Tưởng đương nhiên là cao hứng đến suýt nữa là mọc cánh phe phẩy...
Trong ấn tượng của cậu thì Tần Dạ lúc nào cũng mang vẻ mặt lãnh đạm hờ hững với mọi thứ, thật không ngờ Tần Dạ cũng có lúc kiên nhẫn đến vậy! Một đội phó tốt như anh ấy mà phải ở chiến đội Trường An chịu đủ bài xích, thật sự là lãng phí nhân tài!
Lý Tưởng lại nhịn không được bắt đầu thay Tần Dạ bất bình.
Còn Lưu Xuyên...
Vị này giao Ngô Trạch Văn với Lý Tưởng lại cho Trương Thư Bình với Tần Dạ "chỉ điểm" rồi liền phủi tay nhẹ nhõm, cầm khăn chạy đi tắm rửa một phát cho mát người.
***
Bên đây Ngô Trạch Văn với Lý Tưởng chuyên tâm cùng hai đại thần học kỹ thuật pk cơ bản, bên này Giang Thiếu Khuynh lại ngồi nhìn màn hình phát sầu.
Mới nãy Xuyên đội giao cho anh trọng trách phải bằng bất cứ giá nào cũng phải lôi kéo Từ Sách vào chiến đội, nói là nói vậy nhưng Giang Thiếu Khuynh thật sự không biết phải mở miệng khuyên như thế nào..
Đang do dự không biết làm sao thìTừ Sách chủ động gọi tới. Giang Thiếu Khuynh đón nghe điện thoại, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân "Là tôi, Từ Sách."
Từ Sách khụ một tiếng, mới hỏi "Cậu thật sự quyết định gia nhập đội của Hải Nạp Bách Xuyên?"
Giang Thiếu Khuynh vội nói "Đúng vậy, tôi đã hẹn với Xuyên đội rồi, tới lễ Quốc Khánh tôi sẽ đi Quảng Châu gặp anh ấy, lúc đó mọi người sẽ cùng nhau thương lượng về chuyện thành lập chiến đội." Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp "Còn cậu? Cậu có định gia nhập chiến đội của chúng tôi không?"
"..." Từ Sách trầm mặc.
Giang Thiếu Khuynh nói "Xuyên đội là người tốt, anh ấy đối với đội hữu cũng rất tốt..."
"Được rồi, đừng có luôn mồm khen đội trưởng của cậu hoài như vậy." Từ Sách trong lòng tràn ngập mùi chua, lập tức nhăn mặt ngắt lời.
"..." Giang Thiếu Khuynh đành phải ngậm miệng lại, suy nghĩ một lát mới đổi sang lời khác "Xuyên đội mời cậu vào tức là anh ấy thừa nhận trình độ của cậu. Hôm nay anh ấy mời cả Trương đội phó cùng Tần đội phó đến quan sát như vậy rõ ràng là rất coi trọng cậu. Có thể đánh ngang với Xuyên đội suốt mười mấy phút như vậy cậu thực sự rất lợi hại, mạnh hơn tôi nhiều lắm. Cậu giỏi như vậy mà không nghĩ đến chuyện tham gia thi đấu chuyên nghiệp sao?"
Mấy lời khen này tính ra cũng có tí tác dụng, người nào đó nghe xong tâm trạng liền tí tởn hẳn lên...
—— cậu khen tôi mới đúng, khen tên đội trưởng kia làm quái gì!
Từ Sách căm giận mắng thầm vài câu, mới chịu mở miệng nói "Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện có nên tham gia hay không, nhưng hiện tại của công ty khá bận rộn, tạm thời không dứt ra được."
Giang Thiếu Khuynh nghe vậy đáy lòng vui sướng, vội nói "Không sao, tháng ba sang năm mới báo dánh, nhưng tận cuối tháng sáu mới chính thức bắt đầu thi đấu, vẫn còn nửa năm để chuẩn bị."
Hiện tại đang là tháng chín, về mặt thời gian mà nói bọn họ vẫn còn sung túc dư dả, trước hết cần phải xác định về thành viên đã, tới tháng ba báo danh xong liền bắt đầu tập huấn. Có Xuyên đội thì cả đám tập trung huấn luyện cỡ ba tháng xem như là vừa đủ rồi, thời gian diễn ra giải toàn quốc khá dài, bọn họ còn cần phải trải qua các trận đấu để hoàn thiện chiến thuật cũng như học cách phối hợp với nhau...
Nghe thanh âm tràn đầy hưng phấn của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng, cũng không dám nói lời đả kích, đành đồng ý phụ hoạ "Còn nửa năm đúng không? Ừm, nhiêu đó thời gian có lẽ đủ để an bài chuyện của công ty rồi."
Giang Thiếu Khuynh nói "Ừ! Tôi chờ cậu!"
Tâm tình vui sướng của nam nhân cơ hồ xuyên qua điện thoại truyền đến sang, liên tưởng đến biểu tình lúc này của người nọ, Từ Sách bất giác cong cong khoé môi, nhẹ giọng nói "Vậy đi, cứ trở về nói với đội trưởng của cậu, tôi đồng ý gia nhập, khi nào lập đội thì để lại một vị trí cho tôi."
Giang Thiếu Khuynh hỏi "Quyết định chắc chắn đúng không?"
Từ Sách gật đầu "Ừ."
Giang Thiếu Khuynh cao hứng đến không biết dùng lời nào để diễn tả tả tâm tình của mình, Từ Sách quyết định gia nhập chiến đội khiến anh cảm thấy bất ngờ vô cùng! Lúc nãy trước khi rời mạng Từ Sách có bảo sẽ suy nghĩ lại, anh cứ tưởng người này chỉ nói như vậy cho có lệ mà thôi, không ngờ Từ Sách lại thật sự chịu gia nhập...
Về sau có thể trở thành đội hữu của cậu ấy, tốt quá rồi...
Từ Sách im lặng một lát, đột nhiên nói "Thiếu Khuynh, có thể thi đấu cùng với cậu, thật tốt."
"..." Không ngờ đối phương lại nói ra ý tưởng trong lòng mình, Giang Thiếu Khuynh cảm giác gò má có hơi nóng lên, cũng nhẹ giọng trả lời "Ừm."
Nghe được một chữ "Ừm" của đối phương, Từ Sách hưng phấn đến ngón tay phát run, khàn giọng hỏi "Cậu, cậu cũng nghĩ như vậy sao? Cậu cảm thấy vui khi tôi gia nhập chiến đội cùng cậu?"
Hai vành tai của Giang Thiếu Khuynh đỏ ửng lên, nói "Ừ..."
Từ Sách đột ngột đứng phắt dậy, vì quá dùng sức nên làm ngã luôn tách cafe trong tay, cả tách cafe nóng đổ ập xuống ướt nhẹp cả đôi dép lê dưới chân, nhưng Từ Sách lại không rảnh để ý tới, chỉ lo kích động hỏi "Thật, thật sao? Cậu đối với tôi cũng như vậy..."
Giang Thiếu Khuynh liền nhân cơ hội chen ngang "Chúng ta làm bạn ngồi chung bàn nhiều năm như vậy, hiện tại có thể gia nhập cùng một chiến đội thật sự rất có duyên với nhau!"
"..." Tâm tình vui sướng nháy mắt liền không cánh mà bay, Từ Sách thất vọng nói "Cậu vui vẻ... chỉ vì hai chúng ta là bạn ngồi cùng bàn?"
Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc "Không phải sao?"
"..." Từ Sách hai mắt trợn trắng, lạnh giọng nói "Không có gì! Tôi cũng thấy chúng ta rất có duyên với nhau, bạn cùng bàn!" Cố gắng hít một hơi thật sâu, đè xuống xúc động muốn lao qua dây điện thoại đè người nào đó "pk" một trận, Từ Sách nghiêm mặt hùng hổ nghiến răng nói "Vậy đi bạn cùng bàn, tôi cúp trước!"
Dứt lời, điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, bị cúp...
Giang Thiếu Khuynh khó hiểu.
Nam nhân này... hở một tí là xù lông, làm bạn cùng bàn nhiều năm với nhau như vậy Giang Thiếu Khuynh cũng đã sớm quen với cái tính sớm nắng chiều mưa của người này, nhưng bị cúp điện thoại ngang xương như vậy anh vẫn là cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc mình nói sai cái gì? Sao tự dưng lại nổi giận như vậy?
Thiệt là khó ở mà...
Nuôi con mèo vuốt lông sờ đầu nó liền ngoan ngoãn nghe lời, còn Từ Sách dù là vuốt lông sờ đầu vẫn cứ hở ra là xù lông, bất cứ lúc nào hay ở đâu đều sẵn sàng xù lông gầm gừ... Cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà tính cách vẫn khó ưa đến thế, đột nhiên cảm thấy có chút tội nghiệp bạn gái tương lai của cậu ta... dính phải tên ngạo kiều như vậy đúng là đau đầu lại bất đắc dĩ.
Nhưng mà... Giang Thiếu Khuynh biết, Từ Sách chỉ là miệng mồm chua ngoa thôi, chứ rất dễ mềm lòng... Năm đó lúc còn học cao trung cậu ta luôn cố ý vô tình đưa tập vở cho Giang Thiếu Khuynh mượn, giúp Giang Thiếu Khuynh hiểu được cách giải các đề bài khó nhằn... Hay những lúc trời mưa cậu ta sẽ lẳng lặng dúi ô vào tay Giang Thiếu Khuynh, bởi vì Giang Thiếu Khuynh rất hay quên mang ô theo...
Vả lại, Từ Sách cũng là người luôn giữ chữ tín, nói rồi nhất định sẽ không nuốt lời.
Cậu ấy bảo đồng ý gia nhập rồi, chắc chắn sẽ không đổi ý đâu nhỉ...
Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy an tâm, lấy điện thoại nhắn tin cho Lưu Xuyên "Xuyên đội, bạn của tôi đồng ý gia nhập rồi, nhưng mà hiện tại việc kinh doanh của công ty cậu ấy có chút bận rộn, phải một thời gian nữa mới có thể chính thức nhập đội. Phải rồi, cậu ấy là bạn học chung hồi cấp ba với tôi, tên là Từ Sách."
Lưu Xuyên đọc được tin nhắn này lập tức cười đến vui sướng "Tốt quá rồi! Vô cùng hoan nghênh Từ Sách nhập đội! Anh chuyển lời thay tôi, bảo với anh ta nếu tới Quốc Khánh rảnh thì cùng đến Quảng Châu tìm tôi, tôi mang hai người đi tham quan vài ngày, sẵn tiện thương lượng chuyện thành lập chiến đội luôn."
Giang Thiếu Khuynh nói "Ok cứ vậy đi."
Nhắn tin cho đội trưởng xong, Giang Thiếu Khuynh lại nhắn tin cho Từ Sách "Từ Sách, Xuyên đội bảo tôi chuyển lời cho cậu nếu Quốc Khánh rảnh thì đi Quảng Châu gặp anh ấy, tôi cũng đi nữa, đến lúc đó cùng nhau thương lượng chuyện của chiến đội."
Tin nhắn gửi đi rồi, chờ thật lâu mà vẫn không thấy Từ Sách trả lời, Giang Thiếu Khuynh đành cất di động vào, có hơi bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, thầm nghĩ: Chẳng lẽ cậu ta vẫn đang giận dỗi chuyện mới nãy sao? Đàn ông gì đâu mà tính tình kỳ cục, thua cậu ta thật.
Lại không biết, thực tế là ngay sau lúc đó Từ Sách đã nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý của mình "Đặt cho tôi vé đi Trường Sa, càng nhanh càng tốt!"
Vừa nghe giọng nói theo kiểu gào thét vào mặt này liền biết boss nhà mình đang nổi giận đùng đùng, cậu trợ lý trẻ tuổi chỉ có thể nơm nớp lo sợ nói "Vâng, Từ tổng..."
***
Hôm sau vừa lúc là thứ sáu, Giang Thiếu Khuynh tan ca về nhà, rửa tay một cái rồi mới đeo tạp dề tính vào bếp làm bữa chiều, đột nhiên nghe được ngoài cửa vang lên tiếng chuông dồn dập.
"Đến ngay!" Giang Thiếu Khuynh lau khô tay rồi mới xoay người đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Giang Thiếu Khuynh nháy mắt ngây ngẩn cả người——
Ngoài cửa đứng một nam nhân mặc sơ-mi ngắn tay màu đen với quần jean cùng tông màu, hai cúc áo trên cùng của áo sơ-mi bị mở toang để lộ ra một mảng da màu mật ong, cổ đeo chiếc vòng màu bạc, dưới ánh trời chiều thỉnh thoảng lại phát sáng lấp lánh.
Nam nhân vóc dáng rất cao, hơn hẳn Giang Thiếu Khuynh nửa cái đầu, một tay cầm rương hành lý, một tay thì nhét trong túi quần, thoạt nhìn vừa ngầu vừa chảnh...
Càng ngầu hơn là bên cạnh người này còn dắt theo một con chó Alaska vóc dáng to đùng, nhìn thấy Giang Thiếu Khuynh lập tức quắn cái đuôi lắc lư "Gâu gâu gâu!"
...Không phải phát chuyển nhanh?
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt hồi lâu, mới có chút nghi hoặc hỏi thăm "Cho hỏi... ngài là?"
Nam nhân vừa nghe liền nhíu hai hàng lông mày lại, vẻ mặt cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm Giang Thiếu Khuynh nghiến răng rặng ra hai chữ "Từ Sách!"