Ngô Trạch Văn nói "Không có gì, sơ ý trượt chân thôi."
Thấy cả người cậu đều ướt nhẹp, Giang Thiếu Khuynh đề nghị "Hay là cậu vào tắm trước đi, coi chừng kẻo bị cảm lạnh."
Ngô Trạch Văn bảo "Không sao, anh cứ tắm trước đi."
Giang Thiếu Khuynh cười nói "Khách sáo làm gì, tôi cũng đâu có gấp, cậu mắc mưa thì cứ vào tắm trước đi."
Từ chối mãi không được, Ngô Trạch Văn đành phải gật đầu, đi về phòng ngủ của mình lấy quần áo cùng khăn ồi mới xoay người đi vào phòng tắm.
Nước ấm được Giang Thiếu Khuynh chuẩn bị sẵn từ trước, Ngô Trạch Văn cởi quần áo bẩn ra, vặn vòi nước rồi đứng dưới vòi sen, để mặc nước ấm tẩy rửa cơ thể lạnh băng của mình, nước ấm vuốt lên làn da khiến cậu rùng mình một cái, lúc nãy bất tri bất giác đi dưới mưa lâu như vậy, cả cơ thể đều trở nên lạnh buốt, lạnh đến tay chân như tê cóng...
Nhưng dù thân thể có lạnh cỡ nào đi nữa, cũng không bằng cảm giác lạnh trong đáy lòng..
Cậu còn nhớ như in khoảnh khắc lúc ấy mình hỏi Lưu Xuyên "Đối với anh mà nói... tôi cũng giống như những đội viên khác đúng không, chỉ là cộng sự tốt nhất của anh mà thôi, phải không?"
Lưu Xuyên đáp lại, đúng vậy.
Quả nhiên không sai mà, Lưu Xuyên hoàn toàn không có chút cảm giác đặc biệt gì đối với cậu, ở trong lòng anh ấy, Ngô Trạch Văn chỉ đơn giản là một đồng đội, một kẻ cộng sự mà thôi...
Tuy đã sớm dự liệu được việc này, nhưng ngay khoảnh khắc nghe Lưu Xuyên chính miệng nói ra, Ngô Trạch Văn vẫn cảm thấy lòng đau như cắt.
Bản thân mình thích anh ấy như vậy, vì anh ấy mới bước vào con đường này, kiên định ở lại bên cạnh anh ấy, muốn cùng anh ấy thực hiện ước mơ, nhưng đối với Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn không khác gì các thành viên còn lại trong đội...
Ngô Trạch Văn nhắm mắt lại, mặc cho nước ấm cọ rửa đầu tóc, như muốn rửa trôi đi hình ảnh Lưu Xuyên trong đầu.
Cậu yên lặng đứng tắm dưới vòi sen thật lâu, lâu đến nước ấm trong hệ thống hết sạch, vòi sen đột nhiên phun ra nước lạnh thì, mới giật mình hồi thần, đưa tay tắt vòi nước, dùng khăn lau sơ thân thể rồi thay quần áo sạch vào.
Sau khi tắm xong, tâm tình của Ngô Trạch Văn cũng trở nên bình tĩnh hơn. Ngay lúc bản thân mình xác định thích Lưu Xuyên, cậu đã biết rõ tình cảm đơn phương này rất có thể sẽ không có kết quả, ở cạnh Lưu Xuyên là lựa chọn của chính cậu, không thể trách bất cứ kẻ nào. Dù cho Lưu Xuyên không thích cậu đi nữa, đó cũng không phải lỗi của Lưu Xuyên, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, chẳng lẽ cậu lại đi bắt buộc Lưu Xuyên sao?
Chẳng lẽ chạy đến trước mặt Lưu Xuyên bảo rằng "Tôi thích anh", sau đó khiến Lưu Xuyên bởi vì băn khoăn chuyện của mình mà ảnh hưởng đến lúc thi đấu, sau đó kéo hỏng cả chiến đội Long Ngâm? Đây tuyệt đối không phải là kết quả mà Ngô Trạch Văn mong muốn. Ngay từ lúc quyết định gia nhập chiến đội, cậu cũng đã quyết định phải giấu tình cảm này vào đáy lòng mình, hơn nữa quyết tâp trợ giúp Lưu Xuyên thực hiện ước mơ của anh ấy...
Đều là những việc đã tính toán từ sớm, vậy thì có lý do gì để dao động đâu chứ?
Ngô Trạch Văn hít sâu một hơi, cả người đều bình tĩnh lại, tuy trong lòng vẫn còn chút khó chịu, nhưng cậu lại nhanh chóng tự mình điều chỉnh cảm xúc, đến lúc bước ra khỏi phòng tắm thì giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đạm mạc bình tĩnh, chỉ có thần sắc hơi hơi tái nhợt một chút.
Từ Sách đang ngồi xem tivi cùng Giang Thiếu Khuynh trong phòng khách, Jojo ngoan ngoãn nằm úp sấp ở bên cạnh, thi thoảng lắc lư cái đuôi, thấy Ngô Trạch Văn đi ra liền vô cùng nhiệt tình nhào tới, dùng đầu dụi vào tay Ngô Trạch Văn. Tên này đã sớm quen thuộc với cả đám thành viên của chiến đội Long Ngâm, hơn nữa đặc biệt thân với những ai cho nó ăn. Bình thường Ngô Trạch Văn cũng hay cho nó ăn cơm, nên lúc này vừa thấy cậu liền sốt sắng chạy tới thân cận.
Lúc nãy cổ tay Ngô Trạch Văn vì té mà bị thương, Jojo dụi vài cái làm cậu đau đến mức rụt tay lại.
Jojo thấy mình bị "ghét bỏ", vẻ mặt hết sức đáng thương ngước nhìn, Ngô Trạch Văn thấy vậy mềm lòng, dùng tay kia sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng bảo "Đi chơi với Từ Sách đi."
Nghe vậy Jojo liền lắc đuôi chạy về cạnh Từ Sách.
Từ Sách ngó Ngô Trạch Văn một cái, hỏi "Lưu Xuyên đâu? Mới nãy anh ta bảo ra ngoài tìm cậu mà, sao không thấy trở về?"
Ngô Trạch Văn nói "Tôi không biết."
Nói xong liền xoay người về phòng.
Để lại hai người hai mặt nhìn nhau, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy lo lắng nói "Hai người họ chẳng lẽ đang cãi nhau?"
Từ Sách nói "Không thể nào, tên Lưu Xuyên mặt dày vậy, làm sao có thể cãi cọ với người khác mới là lạ."
Giang Thiếu Khuynh dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía phòng ngủ của Ngô Trạch Văn, nói "Nhưng tại sao tôi cứ cảm giác mấy ngày nay Ngô Trạch Văn có gì đó kỳ lạ lắm, cảm xúc giống như thất vọng lắm ấy, cậu nghĩ xem, có phải trong nhà cậu ấy đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Từ Sách ôm Jojo, vừa vuốt ve nó vừa bảo "Chuyện của hai người bọn họ cậu tốt nhất đừng xen vào."
Giang Thiếu Khuynh có chút khó hiểu nhìn Từ Sách, thấy đối phương cúi đầu bảo với Jojo "Chỗ này đúng là toàn mấy tên ngu ngốc, vẫn là Jojo nhà chúng ta thông minh nhất."
Jojo vui vẻ gật đầu tỏ ra đồng ý.
Giang Thiếu Khuynh nhiếu mày "Cậu đang mắng luôn tôi đó sao?"
Từ Sách nói "Không có."
Giang Thiếu Khuynh liếc nhìn đối phương một cái, có chút bất đắc dĩ khẽ cười, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Từ Sách lúc này mới nhỏ giọng than thở "Mắng cậu chứ ai, đồ ngốc."
***
Lưu Xuyên trở lại phòng 303, vừa vào nhà liền hỏi "Trạch Văn đâu? Đã về chưa?"
Từ Sách lành lạnh liếc đối phương một cái, đáp "Về rồi."
Lưu Xuyên mặc kệ không thèm nhìn vẻ mặt đầy địch ý của Từ Sách, bước tới gõ cửa phòng hỏi "Trạch Văn, cậu ngủ chưa?"
Ngô Trạch Văn nhẹ giọng nói "Chưa."
Lưu Xuyên đẩy cửa bước vào liền thấy Ngô Trạch Văn đang ngồi ở mép giường tự băng bó cổ tay cho mình, động tác vô cùng thuần thục, miệng cắn một đầu băng gạc, tay còn lại nhanh chóng quấn băng quanh miệng vết thương, cuối cùng lưu loát cột gút lại... Từ bé tới lớn, mỗi khi mẹ không ở nhà, có bị thương đều là từ cậu một mình xử lý, hồi bé bị cận thị sớm, đi đứng hay va chỗ này chạm chỗ kia, mấy vết thương nho nhỏ kiểu này cậu cũng đã sớm thành thói quen.
Thấy cậu đang băng bó vết thương, Lưu Xuyên liền ngồi vào bên cạnh hỏi "Mới nãy tôi đi mua cồn sát trùng với gạc sát trùng cho cậu này, vết thương có nghiêm trọng lắm không? Có ảnh hưởng đến việc thi đấu không?"
Ngô Trạch Văn trầm mặc không đáp.
Thi đấu... lại là thi đấu...
Quả nhiên ở trong lòng anh ấy, thi đấu mới là việc quan trọng nhất.
Ngô Trạch Văn nhìn cổ tay bị thương, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn bứt rứt, nhưng lại không đè nổi cảm giác khổ sở trong lòng. Cậu hơi hơi cúi đầu, ra vẻ bình tĩnh nói "Trận đấu kế tiếp sẽ diễn ra ở tuần sau, tôi cũng không biết đến lúc đó tay mình có phục hồi được như cũ không, nếu đến lúc ấy mà vẫn chưa khỏi hẳn thì anh để đội phó thế chỗ tôi trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến thành tích của cả đội."
Lưu Xuyên im lặng một lúc, lại hỏi "Cậu có khử trùng vết thương chưa? Dùng cồn tôi mua sát trùng một chút đi, nếu không để cảm nhiễm thì phiền lắm."
Ngô Trạch Văn nói "Tôi rửa qua rồi, vết thương nhỏ như thế này tôi biết xử lý thế nào mà... Tôi muốn ngủ, anh về phòng đi."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Trạch Văn, không hiểu sao Lưu Xuyên chợt cảm thấy đau lòng, anh rất muốn ôm cậu một cái, nhưng lại cố kềm nén bản thân, cũng không biết làm sao an ủi cậu, cuối cùng chỉ đành cầm băng gạc cùng cồn đặt trên tủ đầu giường, đứng dậy nói "Vậy... cậu ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Tối hôm ấy, Lưu Xuyên nằm ở phòng bên cạnh trằn trọc cả đêm, mãi đến ba giờ sáng mới lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng cứ lặp đi lặp lại hình ảnh xảy ra lúc ở dưới lầu, trong bóng đêm mịt mùng mưa phùng, ánh đèn đường màu vàng ấm chiếu rọi vào gương mặt tái nhợt của Ngô Trạch Văn, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, ánh mắt giống như ẩn chứa nước mắt... Vết máu trên cổ tay đỏ tươi đến chói mắt, da thịt chạm vào lạnh lẽo đến giống như không có độ ấm, bóng dáng xoay người rời đi gầy gò đầy yếu ớt, khiến Lưu Xuyên đột nhiên có xúc động muốn bước tới ôm chặt lấy cậu...
Nhưng mà, Lưu Xuyên trong mộng lại chỉ có thể kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nhìn bóng Ngô Trạch Văn dần dần đi xa...
Ánh đèn đường kéo bóng của cậu thật dài, thật dài... Lưu Xuyên cố hết sức vươn tay như muốn bắt lấy cái gì, nhưng cuối cùng lại chẳng bắt được cái gì, cảm giác hụt hẫng kỳ quái trong lòng làm cho cảng mộng cũng dần trở nên lạnh buốt, gió lạnh xen lẫn mưa phùn thổi qua, tựa như cơn mưa lạnh lẽo này không phải xối vào người Ngô Trạch Văn, mà là xối vào trên người anh vậy...
Sáng sớm tỉnh lại, Lưu Xuyên cau mày bước vào toilet, lại giống như hôm qua dùng nước lạnh rửa mặt, ra ngoài mới thấy Từ Sách với Giang Thiếu Khuynh đều đã thức dậy, còn Ngô Trạch Văn bình thường luôn là người dậy sớm nhất thì cửa phòng lại đóng chặt.
Lưu Xuyên gõ cửa, không thấy trong phòng phát ra tiếng trả lời, liền đẩy cửa bước vào, bất ngờ phát hiện Ngô Trạch Văn vẫn còn đang nằm ngủ.
Trước giờ thói quen sinh hoạt của Ngô Trạch Văn vẫn luôn đúng giờ có nề có nếp, như nhiều năm như vậy hình thành đồng hồ sinh vật khiến cho cậu bất luận là đông hay hè đều sẽ đúng bảy giờ thức dậy rời giường, nhưng hôm nay đã gần tám giờ rồi mà vẫn chưa tỉnh dậy, rõ ràng có chút không bình thường.
Lưu Xuyên bước đến cạnh giường, phát hiện trên trán đối phương rịn một lớp mồ hôi, cả người quấn chặt trong chăn, chân mày nhíu chặt, giống như rất là khó chịu, liền vươn tay thử độ ấm trên trán đối phương, vừa chạm vào đã giật mình—— phát sốt?
Lưu Xuyên nhỏ giọng gọi "Trạch Văn, cậu thấy sao rồi? Nghe tôi nói gì không?"
Ngô Trạch Văn mở mắt ra, hai mắt mơ hồ dần dần tập trung vào mặt Lưu Xuyên, sau đó mới giãy dụa ngồi dậy, đưa tay bóp trán "Đầu đau quá..."
Lưu Xuyên nói "Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?"
Ngô Trạch Văn nói "Không cần đâu, chỉ là bị cảm thôi."
Đúng lúc này, các thành viên khác cũng từ trên lầu lục tục đi xuống, tụ họp trong phòng ăn chuẩn bị ăn sáng, thấy cửa phòng Ngô Trạch Văn mở toang, Lý Tưởng liền bước vào hỏi "Chuyện gì thế Trạch Văn... Sao sắc mặt ông kém vậy? Bị bệnh hả?"
Ngô Trạch Văn nói "Không phải bệnh, chỉ là hôm qua mắc mưa, bị cảm thôi."
Giọng nói của cậu nghe có chút khào khào, vẻ mặt cũng tái nhợt đến khó xem.
Lưu Xuyên vô cùng đau lòng sờ tóc cậu, nói "Cậu ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thuốc."
Lý Tưởng vội xen vào "Chỗ đệ tử có hòm thuốc ấy, mấy loại thuốc thường dùng đều có cả, để chạy lên lầu lấy."
Lưu Xuyên gật đầu, liền cùng Lý Tưởng lên lầu lấy thuốc, Lý Tưởng vừa lục lọi hòm thuốc vừa nói "Lần trước Tần Dạ hơn nửa đêm vừa ói lại tiêu chảy khiến đệ tử sợ muốn chết, nên sau cố tình đi nhà thuốc mua mấy loại thuốc thường dùng về, thuốc nhức đầu sổ mũi cảm cúm đau dạ dày tiêu chảy đều có tất."
Lưu Xuyên nói "Bộ đệ tử tính biến thành bác sĩ của đội sao?"
Lý Tưởng gãi đầu cười nói "Thuốc thường dùng mà, mua nhiều một chút vẫn tốt hơn, chuẩn bị cho mọi tình huống."
Lý Tưởng lấy thuốc trị cảm cúm ra đưa cho Lưu Xuyên, tò mò hỏi "Ờ mà sao Trạch Văn lại mắc mưa vậy? Đệ tử nhớ hôm qua tới tối trời mới đổ mưa mà? Chả lẽ Trạch Văn ra ngoài buổi tối sao?"
Lưu Xuyên nói "Cũng không biết tại sao nữa, cậu ấy bảo ra ngoài đi dạo một chút, tới lúc về bị mắc mưa, còn té bị thương nữa."
Lưu Xuyên cầm thuốc trở về phòng, rót một cốc nước ấm đưa cho Trạch Văn uống thuốc, sẵn tiện cởi băng gạc xem vết thương trên cổ tay của cậu.
Vừa nhìn thấy miệng vết thương, trong lòng anh nháy mắt cảm thấy lo lắng. Tối qua anh chỉ nhìn thấy cổ tay của cậu bị chảy máu, cũng không nhìn rõ vết thương như thế nào, tới hôm nay mới phát hiện vết thương lại sâu đến như vậy, có lẽ là lúc té ngã bị mảnh kiếng hoặc cạnh đá sắc nhọn đâm vào, gây ra vết cắt dài vắt ngang toàn bộ cổ tay, tuy rằng vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng nhìn vẫn thực sự rất dữ tợn, Lưu Xuyên càng nhìn càng cảm thấy trong lòng run rẩy...
Nhận thấy tầm mắt của Lưu Xuyên chăm chú nhìn vết thương của mình, Ngô Trạch Văn đột nhiên cảm giác sống mũi cay cay, cậu nhẹ nhàng rút tay trở về, nhỏ giọng nói "Nếu như tốc độ của tôi vì vết thương mà bị ảnh hưởng không thể tiếp tục cùng anh thi đấu nữa, tôi sẽ trở về Bắc Kinh tìm việc làm khác..."
"Đừng nói bậy!" Lưu Xuyên vội vàng ngắt lời "Tuần này cậu không cần làm huấn luyện, trước an tâm dưỡng thương đi đã."
"..." Ngô Trạch Văn nghe vậy liền im lặng.
Đối với các tuyển thủ eSports mà nói, bàn tay chính là sinh mệnh của bọn họ, cậu bất cẩn làm bị thương tay trái, bàn tay cần tốc độ ấn hotkey cực nhanh quan trọng nhất, cậu không biết vết thương này có ảnh hưởng đến tộc độ sau này của mình hay không, cậu chỉ biết một điều, cậu tuyệt đối sẽ không để mình trở thành cục nợ của Lưu Xuyên —— đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của cậu.
Nếu như thực sự có một ngày như thế, tay của cậu không thể tiếp tục thi đấu nữa, lúc ấy không cần Lưu Xuyên mở lời, cậu cũng sẽ chủ động rời đi.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên chỉ cảm giác trái tim mình đau đớn từng hồi, trong đáy lòng chợt thôi thúc một cảm xúc vô cùng mãnh liệt —— anh muốn dùng sức ôm chặt Ngô Trạch Văn, cổ vũ cậu ấy, nói cho cậu ấy biết không cần phải lo lắng khổ sở, tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh cậu... Nhưng khi Lưu Xuyên vươn tay ra, lại phát hiện Ngô Trạch Văn đã mệt mỏi nhắm mắt lại, anh đành phải dời phương hướng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, nói "Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, cậu sẽ không sao cả, cố gắng nghỉ ngơi đi, có nghe không?"
Ngô Trạch Văn gật đầu.
Lưu Xuyên đỡ cậu nằm xuống, đắp chăn cho cậu, dùng tay thử độ ấm trên trán, sau đó dùng nhiệt kế đo thử nhiệt độ cơ thể của cậu, xác định chỉ là cảm nhẹ mới hơi yên tâm một chút, sau đó xoay lưng ra ngoài, không quên đóng kỹ cửa phòng.
***
Vì không muốn các thành viên khác suy nghĩ nhiều, Lưu Xuyên liền tạm thời giấu việc Ngô Trạch Văn bị thương ở cổ tay, chỉ bảo Ngô Trạch Văn do mắc mưa mà bị cảm, đồng thời tiếp tục xếp lịch huấn luyện cho mọi người.
Bởi vì cuối tuần còn có một hồi thi đấu, cũng không bảo đảm đến lúc đó Ngô Trạch Văn có thể khỏi hẳn hoàn toàn, Lưu Xuyên liền tạm thời thay đổi đấu pháp, thay Lam Vị Nhiên vào vị trí của Ngô Trạch Văn, đổi thành song viễn trình Tiêu Dao – Đường Môn phối hợp.
Mà Lam Vị Nhiên quả không hổ là đại thần hàng đầu của Liên Minh, tuy rằng chưa từng cùng Lưu Xuyên phối hợp bao giờ, nhưng dù sao ý thức cũng là thuộc hàng đại thần, hơn nữa nắm rõ các loại chiến thuật phối hợp, cho nên tổ hợp hai người chẳng mất bao lâu liền "lắp ráp" thành công. Chỉ có điều, Tứ Lam cứ luôn thích trốn sau lưng Lưu Xuyên để Lưu Xuyên tự mình đi giết đối thủ, bản thân thì sung sướng ngồi lười một chỗ, mỗi khi Lưu Xuyên bảo "Tứ Lam tới lượt cậu ra tay kìa" thì, Lam Vị Nhiên mới chầm chậm đi ra tung kỹ năng, vừa bấm phím vừa oán giận "Một mình cậu giải quyết được thì đừng có làm phiền tôi chứ!"
Lưu Xuyên "..."
Phong cách của Tứ Lam với Ngô Trạch Văn hoàn toàn không giống nhau chút nào, Tứ Lam có cái nhìn toàn cục rất mạnh, nhìn liền đoán biết Lưu Xuyên có thể thoải mái giải quyết đối thủ liền lười ra tay, thích đứng bên cạnh xem kịch vui. Khác hẳn với Ngô Trạch Văn, bất luận là tình huống nào đi nữa đều thật lòng đứn cạnh Lưu Xuyên, mọi chuyện đều vì Lưu Xuyên mà suy xét, lấy việc "phối hợp với Lưu Xuyên" làm tôn chỉ hàng đầu.
Đến bây giờ Lưu Xuyên mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác anh đã trở nên quen thuộc với việc Ngô Trạch Văn ở cạnh mình, cũng phát hiện Ngô Trạch Văn trong lòng mình quan trọng đến thế, bởi vậy nên đột nhiên thay đổi người hợp tác, dù cho anh có là loại tuyển thủ chiến thuật toàn năng đi nữa, cũng nhất thời có chút không kịp thích ứng.
Không có Ngô Trạch Văn bên cạnh, anh cứ cảm giác làm việc gì đều không quá quen tay, dù cho anh với Tứ Lam phối hợp hoàn toàn không có vấn đề gì, anh vẫn là cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, trong lòng cảm giác vắng vẻ sao ấy, có mấy lần đang lúc chỉ huy thậm chí còn vô tình thốt lên tên của Trạch Văn.
Nghe đội trưởng đột nhiên kêu "Trạch Văn", cả đám đội viên ai nấy đều hai mặt nhìn nhau.
Lưu Xuyên giật mình lại, xấu hổ sờ mũi cười nói "Xin lỗi, gọi thuận miệng..."
Lam Vị Nhiên đưa tay vỗ cái bốp vào lưng Lưu Xuyên nói "Cộng sự tốt của anh đang ngủ trong phòng kìa, ở đây kêu cái gì mà kêu, người ta có nghe đâu."
Cả đám nghe vậy liền phá lên cười ồ, Lưu Xuyên nghe như vậy cũng cảm giác mặt có hơi nóng lên.
Anh làm đội trưởng lâu như vậy, đó giờ chỉ huy chưa từng xảy ra tình huống sai lầm nào... Vậy mà hôm nay cũng không biết tại làm sao, đang thi đấu mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Trạch Văn, vết thương trên cổ tay Trạch Văn làm anh không cách nào yên lòng được, thậm chí lo lắng nghĩ đến —— lỡ đâu tay của Trạch Văn thật sự có vấn đề thì làm sao đây?
Vừa nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, trong lòng lại cảm thấy đau như cắt!
Liên Minh cũng từng có tuyển thủ bởi vì bị thương ở tay mà phải giải ngũ trong tiếc nuối, ưu thế lớn nhất của Ngô Trạch Văn chính là tốc độ tay, lần này bị thương như vậy không biết có bị ảnh hưởng nghiêm trọng hay không nữa...
Không được, tuyệt đối không thể Ngô Trạch Văn gặp chuyện bất hạnh như vậy!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lưu Xuyên vẫn là không yên tâm được, tới buổi chiều liền mời một vị bác sĩ gia đình chuyên môn khám vết thương cho Ngô Trạch Văn. Bác sĩ mở băng gạc ra, cẩn thận quan sát một hồi lâu, lại dùng búa nhỏ gõ gõ ngón tay Ngô Trạch Văn mấy cái, giống như đang thí nghiệm công năng phản xạ của ngón tay, kiểm tra thật tỉ mỉ hồi lâu, cuối cùng mới kết luận "Mặc dù miệng vết thương nhìn khá sâu, nhưng may mắn là không có tổn thương đến dây chằng cùng thần kinh, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công năng của tay, chỉ cần thay thuốc đúng hạn là được."
Nghe như vậy, Lưu Xuyên mới chính thức an tâm.
Ngô Trạch Văn vẫn còn đang ngủ say, chân mày vẫn không thoải mái nhíu chặt, hoàn toàn không biết hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Lưu Xuyên ngồi bên cạnh giúp cậu vén chăn, đau lòng đưa tay sờ tóc cậu, thấp giọng nói "Ngủ một giấc thật ngon đi, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện đâu."