Chỉ qua một tuần ngắn ngủi thôi mà trình độ của cả ba người Từ Sách, Lâm Đồng cùng Ngô Trạch Văn đều tiến bộ rõ rệt. Năng lực đấu đơn của Từ Sách vốn dĩ cực mạnh, lúc trước từng được Lưu Xuyên đánh giá sẽ trở thành "Đại tướng thủ lôi xuất sắc nhất của Long Ngâm", cũng trong một tuần huấn luyện này, biểu hiện dũng mãnh cùng liều mình của Từ Sách khiến cho cả Lam Vị Nhiên lẫn Tần Dạ đều phải âm thầm kinh hãi.
Người nam nhân trẻ tuổi này trên người tràn đầy một loại cảm giác hung ác, giống như một lưỡi dao nhỏ được mài đến mức bén nhọn vô cùng, nhưng thực sự mà nói thì một tuyển thủ lôi đài đúng là nên có cái loại khí thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật này.
Có điều, Tần Dạ cũng đồng thời nhận ra được khuyết điểm của Từ Sách—— không đủ bình tĩnh.
Từ Sách quá mức kiêu ngạo, hơn nữa rất dễ bị người khác khiêu khích khiến cho nổi nóng mất bình tĩnh, đây là điều tối kị nhất khi thi đấu.
Mỗi lần Tần Dạ đánh với Từ Sách, đều không nhịn được nhớ đến Dương Kiếm lúc trước... Khi ấy Dương Kiếm cũng giống như vậy, tuổi trẻ chưa đầy hai mươi, cả người tràn ngập khí thế bén nhọn, lúc nào cũng tỏ ra thái độ "Ta là số một", cảm thấy bản thân cực kỳ tài giỏi không gì không làm được, cho nên chẳng thèm coi ai ra gì...
Từ Sách rất lợi hại, không sai, nhưng so với đám đại thần Liên Minh thì lợi hại của Từ Sách cũng chẳng thấm vào đâu, nội mỗi cái khiếm khuyết kinh nghiệm thi đấu thôi cũng đủ để cho đám đại thần kia hành cậu ta lên bờ xuống ruộng. Hiện tại điều cần nhất chính là tranh thủ trước khi giải đấu bắt đầu mài giũa bớt nhuệ khí của người này, nếu không Tần Dạ lo Từ Sách sẽ trở thành một Dương Kiếm thứ hai.
May mắn một điều là Từ Sách rất nghe lời anh bạn "ngồi cùng bàn" Giang Thiếu Khuynh, có nhiều lời không tiện ngay mặt nói ra, Tần Dạ liền nhờ Giang Thiếu Khuynh chuyển lời đến cho Từ Sách.
Lam Vị Nhiên thì ngược lại, đầu óc tràn đầy mấy ý tưởng xấu xa, nghĩ ra một biện pháp khá là thiếu đạo đức —— để Ngô Trạch Văn pk với Từ Sách.
Ngô Trạch Văn tính cách cực kỳ bình tĩnh, lại cần cù chịu khó, trong đầu nhìn cái gì cũng thành tọa độ cùng công thức chuẩn mực, mỗi một bước đi đều được tính sẵn bằng các phép giải toán phức tạp, dù cho gặp phải tình huống nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ không bị khiêu khích đến mức làm bừa làm loạn, lúc nào cũng tuân theo tiết tấu của chính mình mà làm.
Từ Sách thì ngược lại, luôn nôn nóng mất bình tĩnh, thích liều mạng với đối thủ, tiết tấu của người này lúc nào cũng rối loạn thành một nùi, đôi khi vì xúc động quá đỗi, không thèm sợ chết lao lên thí mạng một phen với đối thủ.
Lam Vị Nhiên cười nói "Hai người có thể học hỏi ưu điểm của đối phương, lẫn nhau bù qua lại."
Phong cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, Ngô Trạch Văn quá bình tĩnh, thiếu một chút ý chí liều lĩnh, Từ Sách thì lại liều mình quá đà đâm ra mất đi tính cân bằng ổn định, để hai người họ đánh nhau, ăn hành lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau để tự bù đắp khiếm khuyết của bản thân...
Vì thế bắt đầu từ hôm đó trở đi, "Chó điên" chuyên liều mạng Từ Sách bắt đầu chuỗi ngày pk với chuyên gia bình tĩnh "Cục đá" Trạch Văn, từ 4 giờ đến 5 giờ buổi chiều, một tiếng đồng hồ hành hạ lẫn nhau.
Lúc mới bắt đầu, Ngô Trạch Văn cơ bản là bị Từ Sách đè bẹp đến hoàn toàn, đánh 10 trận thua 10 trận, Từ Sách đánh Trạch Văn hoàn toàn không thèm nương tay. Đương nhiên, Trạch Văn bị đánh chết cũng là không nôn không nóng tí nào, bình tĩnh đứng dậy tiếp tục thật lòng pk với đối phương.
Dần dần, Trạch Văn học được một ít kỹ xảo đánh nhau với Từ Sách, tỷ lệ thắng cũng từ từ biến thành 10 trận thì thắng 3 thua 7.
Dần dần thêm tí nữa, biến thàn tháng 4 thua 6.
Trình độ pk của Ngô Trạch Văn dần dần đuổi kịp Từ Sách, tiến bộ vượt bậc của cậu khiến Từ Sách cảm thấy có chút xấu hổ, tuy là đội hữu tiến bộ mình lẽ ra nên vui thay mới phải, chỉ là... bị Ngô Trạch Văn đánh bại một cách bình tĩnh như vậy, cảm giác thực sự... rất khó chịu! Mấy lần bị Ngô Trạch Văn điều khiển pet cắn chết, không hiểu sao khiến Từ Sách cảm giác giống như... mình là một đứa ngu xuẩn bị học bá dùng IQ đè bẹp dúm vậy...
Hôm nay đánh với Ngô Trạch Văn cơ hồ là ngang tay 5 thắng 5 thua, đến lúc chấm dứt, Ngô Trạch Văn còn lên tiếng nói "Anh đánh rất tốt."
Từ Sách "..."
Học bá nói lời này... rốt cuộc là đang khen ngợi hay là đang mắng người vậy?
Từ Sách cúi đầu âm thầm phiền muộn, sau giờ cơm chiều hôm đó, lẽ ra là đến thời gian cố định dắt Jojo ra ngoài đi dạo, Từ Sách lại vẫn như cũ ngồi trước máy tính tiếp tục pk lôi đài cạnh kỹ trường, muốn từ nơi này tìm lại tự tin cho bản thân.
Ngay cả Jojo cũng cảm thấy được chủ nhân mình buồn bực, ngoan ngoãn nằm úp trong ổ nhỏ của mình, không dám quấn quít đòi chủ nhân dắt ra ngoài chơi đùa.
Giang Thiếu Khuynh tắm rửa xong đi ra liền thấy Từ Sách vẫn như cũ ngồi trên bàn, khó hiểu bước đến hỏi "Luyện cả ngày không mệt sao, còn luyện tiếp?"
Từ Sách không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt lạnh lùng giống như thợ săn đang theo dõi con mồi của mình.
Một bộ liên chiêu đao pháp lạnh như băng phóng ra, trực tiếp KO đối thủ.
Giang Thiếu Khuynh mắt thấy đối phương hành hạ một vị cao thủ trong game, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói "Từ Sách, hôm nay Tần Dạ có nói với tôi là cậu tiến bộ rất nhanh, cậu không cần thiết phải liều mạng như vậy, huấn luyện là một quá trình lâu dài thong thả, dần dần tích lũy mới tiến bộ được, cậu ngâm mình tập luyện suốt đêm vài ngày như vậy cũng không có hiệu quả gì đâu..."
Từ Sách mặc kệ người bên cạnh, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình pk với người ta.
Giang Thiếu Khuynh cũng biết hôm nay người này bị kiểu đánh bình tĩnh của Trạch Văn đánh bại khiến cho buồn bực khó chịu, nam nhân này tính cách vốn kiêu ngạo, trước giờ ở nơi nào cũng đều có thể đi ngang như con cua, nhưng hiện tại đến đây, nơi này lại quá nhiều đại thần, thấy Từ Sách bị đả kích nhiều lần như vậy, Giang Thiếu Khuynh cũng nhịn không được mềm lòng nói "Đừng cố gắng quá mức như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nhìn máy tính suốt ngày thế này không tốt cho ánh mắt đâu."
Từ Sách vung đao xử lý xong đối thủ, lúc này mới dừng lại động tác, quay đầu nhìn thẳng vào Giang Thiếu Khuynh "Cậu đang quan tâm tôi sao?"
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt một chút, nhìn vào ánh mắt tràn ngập chờ mong của nam nhân, đáy lòng mềm nhũn, cười nói "Phải đó, tôi cảm thấy cậu cứ cố gắng mức như vậy cũng không phải chuyện tốt, mệt mỏi cả ngày rồi, thả lỏng một chút đi. Mọi người ai cũng nghỉ ngơi cả rồi, chỉ còn một mình cậu ngồi đây tập luyện, đi nghỉ đi được không?"
"Được!" Từ Sách nghe vậy tâm tình lập tức hớn hở, hai hàng lông mày nhăn chặt cũng giãn ra, ánh mắt sáng rực nhìn Giang Thiếu Khuynh, đứng phắt dậy tắt máy tính nói "Cậu theo tôi xuống dưới."
Giang Thiếu Khuynh ngạc nhiên "Xuống làm gì?"
Từ Sách nói "Dắt Jojo ra ngoài chơi một chút, sẵn đi bộ tiêu cơm."
Jojo đáng thương rốt cuộc được chủ nhân để ý tới lập tức ngoáy đuôi nhào đến, Giang Thiếu Khuynh sờ sờ đầu nó, cười nói "Cũng được."
Vì thế, hai người cùng nhau dắt Jojo xuống lầu tản bộ.
Trời mưa cả ngày đến lúc này cũng đã tạnh, lưu lại mặt đường ướt át, mùa đông ở Trường Sa rất lạnh, ở ngoài đường cũng không có nhiều người đi lại tản bộ. Từ Sách cùng Giang Thiếu Khuynh mặc áo khoác thật dày, Giang Thiếu Khuynh sợ Jojo bị lạnh, lúc ra cửa không quên lấy theo chiếc áo làm riêng cho thú cưng mua từ tiệm đào bảo trên mạng mặc vào cho nó. Jojo được mặc áo mới cả người đều vui vẻ, chạy lon ton ở phía trước, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn hai vị chủ nhân của mình, cái đuôi mừng rỡ lắc lư không ngừng.
Hai người sóng vai đi tới, Từ Sách vốn dĩ cảm thấy trong lòng ấm ức khó chịu suốt từ chiều đến giờ, nhưng đột nhiên được Giang Thiếu Khuynh quan tâm như vậy, cảm giác khó chịu gì cũng tan thành mây khói.
Giang Thiếu Khuynh im lặng một lát, nhịn không được mở miệng nói "Từ Sách... Có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không..."
Từ Sách trợn mắt nói "Nói đi, có phải lại Tần Dạ bảo cậu nói với tôi không?"
Giang Thiếu Khuynh có hơi xấu hổ nhìn đối phương, Từ Sách nhún vai nói "Chả sao, tôi biết Tần Dạ không thích tôi."
Giang Thiếu Khuynh vội vàng giải thích "Không phải đâu, không phải là Tần Dạ không thích cậu, là anh ấy sợ cậu sẽ giống như Dương Kiếm năm đó, không rõ ràng vị trí của bản thân mà đi nhầm đường lạc lối. Chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, tôi biết rõ tính cách của cậu, cậu chỉ là hơi kiêu ngạo một chút thôi, chứ tính tình thật sự tốt lắm. Nhưng mà... cậu ở chiến đội rất ít giao tiếp với những người khác, cứ luôn một mình một góc, cũng chỉ chơi với mỗi Jojo, chẳng hề nói chuyện với bất cứ ai khác, giống như... giống như cậu chẳng coi bọn họ là bạn bè của mình vậy, tôi nói có đúng không?"
Từ Sách khẽ cau mày, không trả lời.
Lời của Giang Thiếu Khuynh quả thật không sai, lúc trước Từ Sách quyết định gia nhập Long Ngâm, theo Lưu Xuyên đi thi đấu, lý do chỉ có một, là vì Giang Thiếu Khuynh. Chứ nếu không với khả năng của Từ Sách muốn làm gì mà chẳng được, cần gì phải chạy đi tham gia thi đấu một trò game online nho nhỏ nưh vậy? Nếu không phải đội ngũ này có Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách tuyệt đối sẽ không để ý tới cái gì mà eSports chuyên nghiệp rồi Liên Minh Võ Lâm vân vân...
Nhưng mà, ở chung với đám người kia lâu như vậy, Từ Sách đột nhiên phát hiện bản thân mình cũng không phải không thích bọn họ...
Giang Thiếu Khuynh lại nói "Nói thật, tôi vẫn luôn thắc mắc không hiểu tại sao cậu lại gia nhập đội ngũ này, nhà cậu giàu có như vậy, cậu muốn làm gì mà không được... Hơn nữa lúc trước rõ ràng cậu luôn tỏ ra không hứng thú vì với việc thi đấu chuyên nghiệp, tại sao bây giờ lại đột nhiên gia nhập chiến đội, còn bỏ ra nhiều kinh phí đầu tư như vậy..."
Từ Sách cau mày ngắt lời "Cậu không cần biết nguyên nhân vì sao tôi thay đổi, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không gây cản trở cho cả đội."
Giang Thiếu Khuynh dừng lại, cười nói "Tôi không phải có ý này, ý của tôi là cậu vì lý do gì mà gia nhập đội ngũ cũng không sao cả, nhưng nếu cậu đã là thành viên của chiến đội, tôi hi vọng cậu có thể cố gắng dung hòa vào tập thể... Tần Dạ với Tứ Lam cũng không phải có thành kiến gì với cậu đâu, mục tiêu của mọi người đều là giống nhau, chúng ta chẳng phải là đội hữu của nhau sao? Cậu đừng suốt ngày cứ mặt lạnh như thế..."
Từ Sách khó chịu vò đầu nói "Biết rồi biết rồi, sao tự dưng cậu lại trở nên dài dòng lôi thôi như vậy, bị Lý Tưởng lây bệnh à?"
Giang Thiếu Khuynh đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Thật ra là... Tần Dạ bảo tôi nói với cậu."
Từ Sách tức giận quay đầu trừng mắt "Tần Dạ không kêu cậu nói là cậu mặc kệ tôi đúng không?"
Giang Thiếu Khuynh vội lắc đầu "Tất nhiên là không phải rồi, chúng ta là bạn học chung, lại ngồi cùng bàn suốt thời trung học, tôi đối với cậu tự nhiên là không giống bọn họ rồi. Quen nhau ngần ấy năm, làm sao tôi có thể không quan tâm cậu được?"
Từ Sách "..."
Nhìn ánh mắt trong suốt của Giang Thiếu Khuynh tràn ngập chân thành, hơn nữa ánh mắt Giang Thiếu Khuynh nhìn mình giống như có chút gì đó "rất khác", có phải... Giang Thiếu Khuynh cũng là có cảm giác với mình hay không? Cho nên mới luôn mềm lòng, hơn nữa luôn không kềm được quan tâm mình? Nghĩ như vậy, đáy lòng Từ Sách đột nhiên có chút nhộn nhạo, quả thực rất muốn rất muốn ôm chầm lấy người trước mắt, hôn lên môi cậu ấy thật lâu thật lâu, hôn đến khi cậu ấy nói không nên lời, để cậu ấy hiểu được "người bạn trung học" này kỳ thật đã sớm có ý với cậu ấy...
Tiếc là, Từ Sách vừa mới vươn tay tính biến suy nghĩ thành hành động thì, di động của hai người đột nhiên vang lên, là một tin nhắn đến từ đội trưởng Lưu Xuyên.
"Các đồng chí Long Ngâm thân mến, mời mọi người nhanh chóng đến lầu ba tập họp, có một chuyện quan trọng cần thảo luận"
Một khắc ấy, Từ Sách quả thực chỉ muốn bay lên lầu ba bóp chết cái tên Lưu Xuyên kia!
Mẹ nó, thật là biết lựa thời gian nhắn tin mà!
Giang Thiếu Khuynh xem xong tin nhắn, cười khẽ nói "Chúng ta trở về thôi, Xuyên đội nhắn tin tập thể như vậy nhất định là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mọi người."
Nói xong liền xoay người dắt theo Jojo đi trước, Từ Sách nhìn theo bóng lưng của người nọ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm quyết định phải tìm một dịp "dạy dỗ" lại cái tên đội trưởng Lưu Xuyên kia—— Vui lòng đừng nhắn tin tào lao trong giờ nghỉ ngơi được không? Có biết như vậy sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc "Trao đổi tình cảm" giữa các đội viên với nhau không??