Tuyển thủ hai đội nhanh chóng chọn xong trang bị và kỹ năng, bước vào giai đoạn lựa chọn bản đồ.
Ngày hôm nay đấu trên sân nhà của Tuyết Lang, đấu lôi đài đã chọn bản đồ cực kỳ mạo hiểm là Luận kiếm phong, không biết đoàn chiến sẽ là bản đồ gì? Màn hình lớn trực tiếp chiếu tới máy tính của đội trưởng Phương Chi Diên, Phương Chi Diên nhanh chóng chọn được bản đồ trong kho – Vĩnh dạ sâm lâm! (Rừng đêm vĩnh cửu)
Khán giả tại hiện trường hít sâu – Phương đội, anh cũng quá thâm hiểm rồi!
Vĩnh dạ sâm lâm, đây là tấm bản đồ không xuất hiện trong game vì nó là bản đồ chuyên dụng của giải chuyên nghiệp, bản đồ cảnh đêm cấp tám sao cực hiếm thấy, ngay cả trong liên minh chuyên nghiệp cũng sẽ rất ít đội tuyển lựa chọn loại bản đồ cảnh đêm này!
Cái gọi là “bản đồ cảnh đêm” có nghĩa là tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, cả khu vực chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên đỉnh đầu, toàn bộ địa bàn đối diện đều không thể nhìn thấy, ngay cả đi trên địa bàn của mình cũng phải rất cẩn thận. Hơn nữa, thường có gió thổi mây đi qua che lấp ánh trăng trên đầu, khiến cả khu rừng tối đen, xa xa vang lên tiếng sói tru cùng tiếng gió ào ào kích thích người chơi.
Tuyết Lang đánh bản đồ đêm chắc chắn có nhiều lợi thế, một khi cặp sinh đôi Minh Giáo ẩn thân sẽ rất khó tìm ra, Minh Giáo ẩn thân trong đêm để đánh lén sẽ dễ hơn rất nhiều. Trong khi đó với Long Ngâm, tuy Lưu Xuyên có thể ẩn thân nhưng Trạch Văn thì không, hai người không thể đồng thời ẩn thân phối hợp đánh lén như hai Minh Giáo được.
Thấy tấm bản đồ này, Lưu Xuyên nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Phương Chi Diên, quả nhiên Phương đội quá xảo quyệt, khi đoàn chiến sáu người, rõ ràng hắn muốn Dương Kiếm kèm Tần Dạ 1 vs 1, sau đó để cặp sinh đôi Minh Giáo đối phó tổ hợp Xuyên Văn, đấu pháp ẩn thân ám sát tại bản đồ cảnh đêm chính là cách đối phó đội ngũ mới tới!
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói: “Bản đồ này chúng ta không thể phân đường, cả đội cùng đi, chú ý xung quanh!”
Nghe đội trưởng sắp xếp, Lý Tưởng da dày lập tức xông tới phía trước, Tần Dạ đánh cận chiến đi sát ngay sau. Năm mét hai bên trái phải phía sau lần lượt là bốn người đánh tầm xa Khuynh, Dư, Xuyên, Văn.
Sáu người nhanh chóng đi đường dưới, khán giả lại phát hiện từ góc nhìn trên cao, đội tuyển Tuyết Lang phân ba đường, Phương Chi Diên, Dương Kiếm đi đường dưới, Thiếu Lâm và Ngũ Độc đi đường trên, hai Minh Giáo ẩn thân tại đường giữa tùy cơ ứng biến. Dù đường trên hay đường dưới cần chi viện thì bọn họ đều có thể đuổi tới trợ giúp bằng tốc độ nhanh nhất.
Hai bên nhanh chóng tiến tới ranh giới giữa bản đồ.
Sau khi thắp đèn Khổng Minh, dựa vào chút ánh sáng mỏng manh, nhìn thấy thân ảnh sáu người Long Ngâm, Phương Chi Diên lập tức nói: “Rút!”
Nhưng tốc độ tay của Lưu Xuyên còn nhanh hơn tốc độ nói của Phương Chi Diên. Vừa thấy Dương Kiếm, ngón tay Lưu Xuyên lập tức ấn phím tắt dùng Tử mẫu phi trảo tung tới, xiềng xích màu đen quăng qua trong nháy mắt, trực tiếp kéo Dương Kiếm đến trước mặt mình!
Dương Kiếm: “…”
Lưu Xuyên kéo Dương Kiếm qua chưa đủ, lại còn bày ra hai con rối cấm túc cậu!
Phương Chi Diên dùng kỹ năng Ngư quang khúc đúng lúc để giải trạng thái, giúp Dương Kiếm thoát khỏi cấm túc, tặng cho cậu một giây thoát khỏi hiệu quả khống chế. Dương Kiếm thấy đội trưởng giúp mình, không do dự khinh công lùi về sau, lập tức bay trở về bên cạnh đội trưởng nhà mình!
Một giây đủ để giúp Dương Kiếm thoát chết.
Bị Lưu Xuyên bắt, lại trốn về bên cạnh Phương Chi Diên, một loạt những hành động này chỉ xảy ra trong ba giây ngắn ngủi.
Dương Kiếm trốn về sắc mặt có chút xấu hổ, đối diện là sáu người, Dương Kiếm bị bắt phản ứng đầu tiên đương nhiên là chạy trốn.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ, chính là sau khi trốn được về, Lưu Xuyên không có động tác gì kế tiếp, mà lại đánh một ký hiệu –
Dương Kiếm thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Khi thi đấu, tuyển thủ có thể đánh chữ, nhưng không thể sử dụng các từ ngữ hạ nhục người khác, nếu không sẽ bị coi là phạm quy phải nhận thẻ vàng. Cũng không thể cố tình đề cập tới chiến thuật như kiểu “Chúng tôi đang ở đường dưới mấy người có đến hay không”, còn có nói linh tinh như “Bạn bên kia tối qua ngủ có ngon không?”, trọng tài giám sát tại hiện trường, những câu ảnh hưởng tới thi đấu sẽ bị thẻ vàng, hai lần thẻ vàng sẽ bị phạt trực tiếp rời sân.
Trong liên minh, rất ít người đánh chữ khi thi đấu, chỉ có Lưu Xuyên là người thích trò này.
Mỗi khi hắn giết được một người, hoặc khi lừa được cả đội, đều sẽ đánh một cái
Icon này đã trở thành icon độc quyền của Xuyên thần!
Dương Kiếm nhìn ký hiệu quen thuộc này nhất thời buồn bực – mẹ nó, anh cười cái đếch gì!
Này là đang đùa giỡn tôi hả? Làm tôi sợ muốn chết thì hay ho lắm đúng không? Tay anh sao lại vô sỉ như thế? Kéo tôi qua nhưng lại không thèm đánh tôi!
Trong đầu Dương Kiếm lúc này đã dùng Thất tinh đoạt mệnh xiên cho ông anh mình lỗ chỗ như cái sàng.
Thực ra Lưu Xuyên chỉ là tiện tay kéo Dương Kiếm qua xem tình huống mà thôi, nếu Dương Kiếm liều mạng khai chiến có nghĩa là gần đó có đồng đội của cậu, nếu Dương Kiếm chạy đồng nghĩa với việc đồng đội không ở đường dưới, có khả năng ở đường giữa.
Dương Kiếm thực sự rất đơn thuần, chưa bao giờ biết diễn trò, Lưu Xuyên mới thử một lần đã biết cách phân đường của đối phương.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Hai Minh Giáo kia có khả năng sẽ đuổi tới trợ giúp từ đường giữa, Thiếu Khuynh, bày trận bên phải đi!”
Giang Thiếu Khuynh lập tức bày một trận giảm tốc Thái cực trên đường bên phải.
Cứ như thế, hai Minh Giáo của đối phương nếu đuổi tới từ đường giữa để trợ giúp, có khả năng rất lớn sẽ đi vào trận pháp mà Giang Thiếu Khuynh bày ra, chỉ cần bước vào trong phạm vi trận pháp sẽ bắt buộc phải hiện hình – bởi vì trận pháp Võ Đang được coi như là công kích, bị quân địch tấn công, trạng thái ẩn thân của Minh Giáo sẽ tự động bị giải trừ.
Lưu Xuyên một tay tính kế, bắt Dương Tiểu Kiếm tới thử một chút, phát hiện phe kia không có ai, đương nhiên không khách khí nữa!
“Đánh!”
Lưu Xuyên ra lệnh một tiếng, Lý Tưởng lập tức xông tới trước, tung ra Long trảo thủ, Dương Kiếm mới bị Lưu Xuyên bắt một lần, đương nhiên phải chú ý tầm nhìn, tùy cơ né tránh vô cùng xảo diệu, vừa lúc tránh được kỹ năng bắt người của Lý Tưởng.
Tần Dạ xông qua đánh Dương Kiếm, Dương Kiếm vừa đánh vừa lui, bởi vì có Phương Chi Diên bảo vệ bên cạnh, Tần Dạ đánh cho mất máu vẫn không sợ, máu Dương Kiếm hơn nửa ngày cũng không tụt được bao nhiêu.
Đương nhiên, đội tuyển Long Ngâm cũng có buff ở đó, giao tranh tổng quy mô nhỏ như thế này, người mất máu duy nhất là Tần Dạ, đương nhiên Tiểu Dư cũng dùng Thanh tâm chú buff cho Tần Dạ vài tầng máu, thanh máu của Tần Dạ vẫn có thể bảo trì trên 80%.
Đội tuyển Long Ngâm còn có thêm hai dmg tầm xa Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn phối hợp cùng Tần Dạ, ba người cùng giết Dương Kiếm, đáng tiếc có Phương Chi Diên ở đây, về cơ bản các loại kỹ năng khống chế công kích đều không phát huy hiệu lực. Dương Kiếm không bị khống chế nên vẫn có thể dùng khinh công bay vòng vòng, Phương Chi Diên kết hợp cùng cậu, tuy buff của Nga Mi Tranh không bằng các lưu phái khác, nhưng nếu chỉ cần bảo hộ mạng của Dương Kiếm thì cũng chẳng mấy khó khăn đối với Phương Chi Diên.
Với trình độ của Lưu Xuyên, giết một Dương Kiếm không phải vấn đề, nhưng Dương Kiếm lại vừa đánh vừa lui, Lưu Xuyên mang đội truy kích đã vào tận địa bàn của Tuyết Lang. Thành viên đội tuyển Long Ngâm khi bước vào địa bàn của Tuyết Lang sẽ bị ảnh hưởng tầm nhìn, xung quanh tối đen giống như bị mù, Dương Kiếm lẻn vào trong bóng tối, bọn họ chẳng có biện pháp nào, đèn mang theo không đủ dùng.
Ngô Trạch Văn thả rắn nhỏ bò mấy mét về phía trước để dò đường một chút, vẫn không phát hiện tung tích Dương Kiếm, hẳn là Dương Kiếm và Phương Chi Diên đã lẻn vào trong rừng, không có cách tìm ra.
Lưu Xuyên quyết đoán nói: “Không đuổi theo nữa, rút về ranh giới!”
Sáu người lập tức rút về phía sau trở lại điểm phân cách, nơi này Long Ngâm mới có tầm nhìn, dựa vào ánh trăng, bọn họ có thể thấy những thân cây to che trời xung quanh, bóng cây Bà Sa không ngừng đong đưa theo gió đêm, tựa như giương nanh múa vuốt trong bóng đêm quỷ mị.
Điều khiến Lưu Xuyên không ngờ chính là điểm xuất hiện cờ lệnh vẫn im ắng, tại chỗ Thiếu Khuynh bày trận cũng không thấy bóng dáng hai Minh Giáo.
Lưu Xuyên hơi nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng: “Không lẽ Phương Chi Diên phái hai Minh Giáo đi đường giữa không phải để chi viện đoàn chiến mà là muốn… chia đội hình 4/2? Muốn hai Minh Giáo kia đi đánh cờ?! Phương Chi Diên và Dương Kiếm đi đường dưới là cố ý muốn cầm chân sáu người Long Ngâm sao?”
Quả nhiên Lưu Xuyên đoán không sai, sau khi thấy sáu người đối diện, Phương Chi Diên lập tức hạ lệnh nói: “A Triết, A Kiệt đi đường trên lấy cờ!”
Thành viên Tuyết Lang phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Phương đội, hai anh em Lã Minh Triết và Lã Minh Kiệt lập tức xoay người đi đường trên, thời gian thi đấu cũng đã được một phút, cờ lệnh hai đường trên dưới lập tức xuất hiện.
Sau đó, Dương Kiếm và Phương Chi Diên trốn về địa bàn xong lại mặt dày đi ra.
Lưu Xuyên không biết phải nói gì.
Quả nhiên, hai người này muốn cầm chân bọn họ.
Dương Kiếm được Phương Chi Diên buff đầy máu, nhảy nhót chạy tới, thoạt nhìn rất có tinh thần…
Bởi vì cờ lệnh màu đỏ xuất hiện, những người xung quanh lá cờ đều bị ảnh hưởng mất máu, hơn nữa cứ ba giây lượng máu lại mất thêm một tầng, máu mất đi rất nhiều.
Phương Chi Diên phát ra kỹ năng, giải trừ trạng thái mất máu trên diện rộng, hắn và Dương Kiếm đều không sao. Đáng tiếc Long Ngâm bên này lại có chút phiền toái, Tiểu Dư chơi buff Nga Mi Cầm, chỉ có thể giải trạng thái đơn mục tiêu, không giống như Nga Mi Tranh của Phương Chi Diên giải trạng thái đa mục tiêu.
Tiểu Dư bắt đầu vội vàng buff, cứ ba giây lại giải trạng thái một lần, lần lượt giải cho sáu người, áp lực buff rất lớn, hơn nữa cậu còn muốn bơm máu cho đồng đội đang mất máu, thực sự là dùng đến tám tay cũng không đủ.
Lưu Xuyên hiểu rất rõ, khi cả sáu người Long Ngâm mất máu, tốc độ buff của Tiểu Dư sẽ không theo kịp. Đương nhiên Phương Chi Diên cũng hiểu rõ điểm này, dưới tình huống bị ảnh hưởng mất máu bởi cờ lệnh, hắn và Dương Kiếm lại an toàn hơn Long Ngâm.
Rất nhanh, máu của Dương Kiếm và Phương Chi Diên đều được duy trì trên mức 80%, còn đội tuyển Long Ngâm đã bị mất máu bốn tầng, mỗi lần mất máu đều xảy ra rất nhanh, cứ như vậy có lẽ sẽ bị hai người Phương, Dương đi tới đường trên đánh xong cờ lệnh, như vậy Long Ngâm chỉ có thể lạch bạch kéo dài thời gian mà không thể lấy nổi một lá cờ!
Lưu Xuyên quyết đoán nói: “Thiếu Khuynh dùng chiêu cuối nhắm vào Phương Chi Diên!”
Trong tay Giang Thiếu Khuynh là thanh kiếm Trường Không, lập tức phát ra chiêu thức đặc biệt của Võ Đang Thái cực – Thiên cương bắc đẩu trận!
Trận pháp màu xanh hoa lệ xuất hiện dưới chân mọi người, Thiên cương bắc đẩu trận có thể giải trừ toàn bộ trạng thái mất máu của đồng đội trong phạm vi năm mét, cũng có thể miễn dịch toàn bộ khống chế trong một khoảng thời gian.
Trạng thái mất máu của sáu người đều được giải trừ, áp lực của Tiểu Dư lập tức bớt đi, tung ra kỹ năng đa mục tiêu của Nga Mi Cầm Quảng lăng tán, tăng máu cho toàn đội, nhanh chóng bạo tốc độ tay dùng Thanh tâm chú để buff thêm cho mọi người, sau đó lại bắt đầu chuyên tâm giải trừ tình trạng mất máu!
Ngô Trạch Văn vừa nghe mệnh lệnh của Lưu Xuyên liền nhanh tay lẹ mắt dùng tơ nhện kéo Phương Chi Diên lại, Tần Dạ cũng dựa theo chỉ thị của Lưu Xuyên xông tới giết Phương Chi Diên, nhưng Phương Chi Diên thực sự quá khó giết, quả thực là máu trâu đánh không chết!
Toàn bộ trạng thái debuff đều không có tác dụng với hắn, hiệu quả khống chế cũng vô dụng, chỉ dựa vào việc tiêu hao máu thì hắn lại tự buff được cho bản thân… Đánh loại tuyển thủ buff trạng thái này chắc chắn phải tạo ra sát thương lớn hơn tốc độ bơm máu của hắn mới có khả năng!
Ba người Tần Dạ, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn lập tức bạo tốc độ tay tung ra toàn bộ các loại kỹ năng công kích!
Ngô Trạch Văn nhanh chóng tính ra chênh lệch giữa lượng thương tổn và tốc độ trị liệu, nhẹ giọng nói: “Cứ đánh như vậy phải nửa phút nữa mới đánh chết được…”
Nhưng Giang Thiếu Khuynh cũng không phải bất tài, sau khi tung Thiên cương bắc đẩu trận ra xong, cậu lại bày ra Lưỡng nghi trận dưới chân các đồng đội, tăng lực công kích cho mọi người, hiệu quả ngay lập tức như làm chơi ăn thật.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tốt lắm, tốc chiến tốc thắng!”
Lưu Xuyên và Tần Dạ đương nhiên không cần nói, là hai dmg cấp đại thần, khiến người ta bất ngờ chính là tốc độ tay của người mới Ngô Trạch Văn cũng nhanh tới mức hoa mắt, tuy hiệu quả trúng độc bị Phương Chi Diên giải trừ, nhưng số liệu thương tổn mỗi giây Ngô Trạch Văn đánh ra đủ để khiến cho người chơi Ngũ Độc phải sợ hãi mà than!
Tốc độ bơm máu của Phương Chi Diên đương nhiên không theo kịp ba dmg liên thủ, mắt thấy máu Phương Chi Diên càng ngày càng thấp, Dương Kiếm bên cạnh ngoài lo lắng suông cũng không biết làm gì, dứt khoát cắn răng vọt tới phía trước liều mạng đánh Tần Dạ!
– anh đánh đội trưởng nhà tôi, tôi sẽ đánh chết anh! Lấy mạng đổi mạng là được!
Dương Kiếm chọn Tần Dạ không phải vì có thành kiến với anh, mà vì Tần Dạ gần cậu nhất.
Lúc ấy Tần Dạ đang chuyên tâm công kích Phương Chi Diên, Dương Kiếm đột nhiên nhảy qua lấy kiếm đâm anh, Tần Dạ trực tiếp mặc kệ, tiếp tục đánh Phương Chi Diên, thái độ bình tĩnh giống như coi Dương Kiếm thành cậu bạn nhỏ đang giận dỗi.
Dương Kiếm buồn bực, trực tiếp bùng nổ đánh cho Tần Dạ tàn phế, lại thêm việc cờ lệnh vẫn đang phóng ra ảnh hưởng mất máu, máu của Tần Dạ rất nhanh thấy đáy.
Tiểu Dư kinh hồn táng đảm vừa định bơm máu cho Tần Dạ thì đúng lúc này trên đầu Tần Dạ bỗng bốc lên ánh sáng vàng kim ấm áp, tựa như nước chảy trút xuống trong nháy mắt bao phủ toàn thân Tần Dạ!
– là chiêu thức đặc biệt bảo vệ đồng đội của Thiếu Lâm Phật: Kim chung tráo!
Lý Tưởng tại thời khắc mấu chốt tung ra kỹ năng bảo mệnh cho Tần Dạ, toàn bộ thương tổn của Tần Dạ đều chuyển lên chính người mình, giờ khắc này, Tần Dạ sẽ không mất một giọt máu nào nữa, toàn bộ thương tổn tạo thành khi Dương Kiếm đánh Tần Dạ, Lý Tưởng sẽ gánh hết.
Tuy cậu vẫn bị ảnh hưởng mất máu bởi cờ lệnh, máu cũng không còn nhiều, nhưng cậu da dày thịt béo, vẫn có thể đứng vững thêm một lúc.
Cậu muốn hấp thu toàn bộ thương tổn cho Tần Dạ, cậu tình nguyện để bản thân chết đi cũng không muốn nhìn Tần Dạ chết!
– đã nói là sẽ bảo vệ anh cho tốt.
Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lý Tưởng tại thời điểm này.Hết chương 243.
Dương Kiếm muốn dùng Thất tinh đoạt mệnh đâm cho ông anh mình thành cái sàng, đây là cái sàng =)))))))))))
Anh đánh đội trưởng nhà tôi thì tôi đánh anh, làm gì còn con cún nào ngoan hơn bạn nhỏ Tiểu Kiếm đây~~ (⸝⸝⍢⸝⸝) ෆ