Khi Lương Hải Tân cùng đồng đội đi vào sân thi đấu không khỏi hoảng sợ vì biển người trong khán phòng, rất nhiều người mặc đồng phục của Long Ngâm, quần áo nền trắng cùng logo rồng xanh kết hợp thành một mảnh sóng biển hai màu xinh đẹp.
“Long Ngâm cố lên!” “Long Ngâm cố lên!”
Không biết là ai bắt đầu, hiện trường vang lên tiếng hò hét cổ vũ, nhất là khi Lưu Xuyên mang theo đồng đội vào sân, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cơ hồ có thể phá banh nóc hội trường.
Hôm nay sân nhà của Long Ngâm dường như có điểm khác biệt, đại khái là vì mấy ngày gần đây Lưu Xuyên bị cư dân mạng mắng cho sứt đầu mẻ trán, khi thấy Lưu Xuyên bị chỉ trích, rất nhiều người ủng hộ đội tuyển Long Ngâm ở các thành phố phụ cận đã tự mua vé của trận đấu này, mặc đồng phục đích thân tới hiện trường để cổ vũ cho đội tuyển Long Ngâm, cũng là để ủng hộ cho Xuyên thần.
Lưu Xuyên nhìn những người dưới đài mặc đồng phục đội ngay ngắn chỉnh tề, đáy lòng vô cùng rung động. Thực ra đội tuyển Long Ngâm thành lập quá mức vội vàng, cho tới giờ còn chưa lập bang hội kéo fan trên mạng hay là fanclub, chỉ là những người chơi tổ chức nên một cách thiếu chuyên nghiệp. Nhưng khi fan của đội tuyển Long Ngâm tụ tập lại cùng một chỗ, lực lượng lại không hề thua kém những đội hào môn mạnh nhất trong liên minh.
Sân thi đấu ngày hôm nay, khán giả dùng tiếng vỗ tay và tiếng hò hét để chứng minh cho mọi người thấy –
Nơi này là sân nhà của đội tuyển Long Ngâm!
Mặc dù Lương Hải Tân có chút sửng sốt, nhưng dù sao Hoa Hạ cũng là đội tuyển đứng đầu liên minh. Thân làm đội trưởng, cậu cũng kinh qua rất nhiều trường hợp thế này, so với vòng chung kết mà nói, một trận đấu vòng bảng sẽ không thể dọa cho sợ, chỉ là trong lòng cậu nhất thời có chút cảm thán, cảm thán rằng dù Xuyên đội có rời bỏ liên minh hai năm, nhưng người ủng hộ vẫn vô cùng đông đảo.
Tuyển thủ hai bên đứng trên vũ đài, đội trưởng và đội phó đứng giữa, những người còn lại đứng hai bên. Hôm nay tuy Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân đứng cùng một chỗ, nhưng trên người hắn đã không còn là đồng phục đỏ thẫm của Hoa Hạ, mà đổi thành chiếc áo trắng của đội tuyển Long Ngâm.
Đội huy viết hai chữ “Hoa Hạ” bằng nét chữ Thảo phóng khoáng, là Lưu Xuyên đích thân chắp bút trước đây, thiết kế đồng phục cũng là Lưu Xuyên tự tay ôm đồm. Dù là đội huy hay đồng phục, đều có phong cách mạnh mẽ mà sắc bén. Nhưng hôm nay, dù là đội trưởng đầu tiên Lưu Xuyên đi nữa, cũng không có khả năng khoác trên mình đồng phục của đội tuyển Hoa Hạ…
Rất nhiều fan Hoa Hạ ngồi trước màn hình TV khổ sở nhìn ra chỗ khác.
MC mỉm cười hỏi Lương Hải Tân: “Lương đội, hôm nay giao thủ với đội trưởng cũ của Hoa Hạ, cậu có điều gì muốn nói với Xuyên đội trước khi thi đấu không?”
Lương Hải Tân liếc nhìn Lưu Xuyên, khẽ cười nói: “Xuyên đội vẫn luôn là người đội trưởng mà tôi tôn kính và bội phục. Hôm nay tôi cùng Hoa Hạ giao thủ với Long Ngâm, còn nhờ Xuyên đội chỉ giáo nhiều.”
Lưu Xuyên nhìn ánh mắt của Lương Hải Tân, khẽ cười nói: “Tiểu Lương, cậu khách sáo rồi.”
Người con trai trẻ tuổi này có biệt danh là “đội trưởng cừu non”, dù trong tình huống nào cũng vẫn có thể khiêm tốn và khách khí, đối mặt với tình huống MC gây khó dễ cũng vẫn tươi cười tốt bụng.
Cái gọi là “giơ tay không đánh người cười”, cũng chính là nói vị đội trưởng ôn hòa như vậy, có thể một lần nữa vực dậy Hoa Hạ sau khi Lưu Xuyên rời đi.
Lương Hải Tân cùng tuổi với Dương Kiếm, chính thức thi đấu vào cùng một mùa giải, lại cùng là tuyển thủ của hai lưu phái đại biểu cho Võ Đang là Kiếm tông và Khí tông, thường xuyên bị lôi ra để so sánh – năm đó là thời kì cường thịnh của Trường An, Dương Kiếm làm đội trưởng kiêu ngạo tự phụ, lấy được quán quân khi phỏng vấn cái đuôi cơ hồ vểnh ngược lên trời; Còn Hoa Hạ khi ấy đang trong thời kỳ tuột dốc, đội trưởng mới lên Lương Hải Tân lại khiêm tốn, nhẫn nhịn, dù phải đối diện bao nhiêu tiếng chê bai cũng vẫn có thể mỉm cười.
Khi ấy, Lưu Xuyên từng nói với Tần Dạ rằng: “Nếu so sánh Lương Hải Tân và Dương Kiếm, chắc chắn con đường mà Tiểu Lương đi sẽ dài hơn.”
Sự thật chứng minh cái nhìn của Lưu Xuyên không sai, Dương Kiếm tự phụ khiến đội tuyển Trường An giải tán, mà Lương Hải Tân tốt tính lại đứng vững trước áp lực vực dậy Hoa Hạ. Nhìn Lương Hải Tân ngày hôm nay mỉm cười thong dong đối mặt với mình, trong lòng Lưu Xuyên rất vui mừng – Dương Kiếm là em trai hắn, Tiểu Lương lại thường xuyên bị so sánh với Dương Kiếm, năm đó khi ở Hoa Hạ, thực ra Lưu Xuyên vẫn luôn đối xử với Tiểu Lương như đối xử với em trai.
Tính cách người con trai này rất nhẹ nhàng, không thích tranh đua với người khác, gặp việc bất lợi cũng theo thói quen mà nén giận, bị người ta gọi là Lương cừu non, nhưng Lưu Xuyên biết, cậu trai này rất kiên cường, không kém bất cứ một tuyển thủ đại thần nào trong liên minh chuyên nghiệp.
MC hỏi xong Lương Hải Tân, lại hướng micro về phía Lưu Xuyên: “Xuyên đội, hôm nay đấu với đội cũ của mình, trở thành đối thủ với những người đồng đội quen thuộc, anh có cảm xúc gì?”
Lưu Xuyên cầm micro, nghiêng đầu nhìn về hướng những thành viên của đội tuyển Hoa Hạ, mỉm cười nói: “Hiện tại đội trưởng của Hoa Hạ là Lương Hải Tân, đối với Hoa Hạ mà nói, đội trưởng cũ như tôi đã là chuyện quá khứ rồi. Hiện tại tôi là đội trưởng của Long Ngâm, với tôi mà nói, đội tuyển Hoa Hạ cũng đã là quá khứ. Tôi tin rằng, trận đấu ngày hôm nay, Hoa Hạ sẽ không khách sáo với tôi, đồng thời tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với bọn họ. Trên sân thi đấu, dù đối thủ là ai, đều nên đối xử khách quan. Sau khi thi đấu xong, tôi sẽ đãi mọi người một bữa cơm, đã lâu lắm không gặp nhau rồi.”
Mấy ngày vừa rồi bị fan Hoa Hạ mắng chửi, nhưng hôm nay Lưu Xuyên lại vẫn trầm ổn như trước, lời hắn nói vừa rồi rất bình tĩnh, khuôn mặt mỉm cười cũng rất có phong độ, hiện trường nhất thời bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Xuyên đội nói đúng, trên sân thi đấu, dù đối thủ là ai, đều phải đối xử khách quan – đấu với đội yếu sẽ không kiêu ngạo tự mãn, đấu với đội mạnh cũng không thấp thỏm tự ti, đấu với những đồng đội trước kia, vẫn tĩnh tâm ứng đối, đây mới là tố chất và phong độ nên có của một đại thần!
– đã lâu không gặp, đấu xong tôi mời các cậu ăn cơm.
Một câu đơn giản đủ để chứng mình Lưu Xuyên rộng lượng thế nào: Mặc kệ người ngoài đánh giá ra sao, là đội trưởng cũ của Hoa Hạ, chúng ta vẫn là bạn bè.
***
Các phóng viên liên tục châm ngòi thổi gió mấy ngày, khiến trận đấu dù chưa bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhưng điều khiến người ta sửng sốt, chính là màn phỏng vấn trước trận đấu này, đội trưởng hai bên lại không lộ ra bất cứ tia cảm xúc “đối địch” nào, ngược lại giống như là bạn bè cũ đã lâu không gặp, hài hòa hữu ái nói về nhau.
MC thấy hai đội trưởng thong dong như vậy, cũng không mặt dày châm ngòi quan hệ hai bên, đành phải nói: “Tốt lắm, tôi tin mọi người cũng đã rất chờ mong trận quyết đấu giữa Hoa Hạ và Long Ngâm hôm nay, trận đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu, mời tuyển thủ hai đội tiến vào phòng cách âm!”
Chín tuyển thủ dự thi của hai đội dắt nhau vào phòng cách âm, bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh bàn phím và chuột tự mang đến.
Bình luận viên của trận đấu ngày hôm nay vẫn là đôi cộng sự Trương Thư Bình và Tô Đồng, nhân lúc các tuyển thủ đang lắp đặt thiết bị, Tô Đồng liền mở miệng hỏi nói: “Thư Bình, thân là đội phó đầu tiên của Hoa Hạ, chúng ta đều biết Xuyên đội là người bạn tốt nhất của anh, nhưng Hoa Hạ lại là đội tuyển trước đây của mình, trận thi đấu hôm nay, anh cổ vũ cho bên nào?”
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Sợ là sau khi thi đấu tôi sẽ bị mọi người chửi chết mất, nên tôi sẽ bảo trì vị trí trung lập.”
Tô Đồng cũng không phải muốn Trương Thư Bình tỏ rõ lập trường, chỉ là kiếm chuyện mà nói cho đỡ buồn mà thôi. Câu trả lời của Trương Thư Bình cô cũng sớm đoán được, Tô Đồng khẽ cười nói tiếp: “Vậy anh cảm giác thực lực hai bên như thế nào? Bên nào mạnh hơn?”
Trương Thư Bình nói: “Về chỉnh thể thực lực thì Hoa Hạ cao hơn, dù sao Long Ngâm vẫn là ba vị đại thần cùng sáu người mới, trong khi đó đội hình chủ lực của Hoa Hạ đều là tuyển thủ lão làng kinh nghiệm phong phú. Chỉ có một người mới duy nhất chưa đủ 18 tuổi là Lăng Đông, cũng là đồ đệ chân truyền của đội phó Tạ Quang Nghị. Vì thế trận đấu hôm nay dù là sân nhà của Long Ngâm, cũng chưa chắc có được ưu thế.”
Tô Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy. Theo như tôi biết, năng lực đấu đơn của đội tuyển Hoa Hạ rất mạnh. Riêng tuyển thủ lên được lôi đài đã nhiều hơn năm người, bốn tuyển thủ Lương Hải Tân, Tạ Quang Nghị, Hứa Mạch, Vu Dương đều là cao thủ đứng đầu lưu phái, người mới Lăng Đông lại bộc lộ tài năng trong mùa giải này, cũng là đồ đệ của đội phó Tạ. Có thể thấy được đội tuyển Hoa Hạ rất đúng với truyền thuyết cao thủ nhiều như mây.”
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Thân là đội phó cũ của Hoa Hạ, tôi cũng có thể kiêu ngạo mà nói cụm từ ‘cao thủ nhiều như mây’ rất chính xác khi miêu tả Hoa Hạ. Chẳng qua đội tuyển Long Ngâm cũng không thiếu cao thủ, trừ ba vị nguyên lão đại thần Xuyên, Lam, Dạ ra, tuyển thủ mới tới như Ngô Trạch Văn và Từ Sách cũng phát huy rất xuất sắc trong mùa giải này, tôi rất mong chờ màn biểu diễn hôm nay của bọn họ.”
Tô Đồng cười nói: “Còn nhớ rõ không lâu trước đây Long Ngâm tại bản đồ mê cung sân nhà, Ngô Trạch Văn từng thả diều liên tục độc chết hai tuyển thủ Lộc Tường và Quách Dịch An của đội tuyển Đồng Tước, đấu pháp thi đấu đường vòng trong mê cung cũng rất hiếm thấy trong lịch sử của liên minh.”
Trương Thư Bình nghiêm túc nói: “Vì vậy, ngoài hai loại đấu pháp đặc sắc của Ngũ Độc Cổ sư là hiến tế và sử dụng pet, Ngô Trạch Văn đã khai sáng ra ‘Đấu pháp di chuyển trong mê cung’ rất đặc biệt, loại đấu pháp này đối với những ‘tuyển thủ mù đường’ mà nói, chính là tất sát khí.”
Camera rất nể tình chiếu lại trận đấu của Long Ngâm và Đồng Tước, nhìn hình ảnh Tiểu Lộc vung gậy phá tường, khán giả hiện trường không khỏi cười vang.
Lộc Tường cầm iPad xem thi đấu phun một ngụm trà lên bàn, buồn bực nói: “Trương Thư Bình lại bắt đầu trêu em, liên quan gì tới em chứ?!”
Thiệu Trạch Hàng nhẹ nhàng xoa đầu ‘tuyển thủ mù đường’ nhà mình, nói: “Lần sau anh ta tới Quảng Châu, chúng ta không thèm mời cơm.”
Lộc Tường lập tức gật đầu: “Được. Bình luận trận đấu của Hoa Hạ và Long Ngâm lại còn tiện mồm bắt nạt em, Trương Thư Bình thực sự là người rất đáng ghét.”
Trương Thư Bình là kiểu bình luận viên trêu đùa trong vô thức, trước đây cũng đã vô ý đặt biệt danh cho Phương Chi Diên là “Người đàn ông trụ được lâu nhất”, hôm nay lại vô tình công khai bắt nạt Lộc Tường là “tuyển thủ mù đường điển hình”, anh căn bản không biết rằng rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều thầm nguyền rủa sau lưng mình.Hết chương 275.
Thực ra cái biệt danh của Phương Chi Diên mình nghe thì không thấy có gì buồn cười, nhưng mà cụm này đọc lên sẽ rất có vấn đề, vì chuyện “trụ” được lâu hay không thì phải hỏi Dương Tiểu Kiếm chứ Trương Thư Bình làm sao mà biết được, thế nên Phương đội mới thù cái biệt danh này như vậy đó ╮(╯▽╰)╭