Trái ngược với sự phấn chấn khi giành chiến thắng của Long Ngâm, cảm xúc của các tuyển thủ Hoa Hạ lại cực kỳ suy sụp.
Trình Duy ở bên Thần Tích cả sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, mới năm đầu ra mắt đã giành giải người mới xuất sắc nhất, năm thứ hai lại giành cúp vô địch với đội tuyển của mình, có thể nói là tương lai tươi sáng như mặt trời ban trưa. Thế nhưng hôm nay, cậu bị Lưu Xuyên hành cho hai lần trên lôi đài, đoàn chiến lại bị Lam Vị Nhiên khống chế rồi Từ Sách giết sống, cảm giác mình chẳng khác nào một đứa newbie đến cho người ta hành… Vốn nghĩ ông chủ mời cả ngoại binh tới thì đội hình thần bí của Hoa Hạ chắc thắng, nào ngờ lại phản tác dụng.
Trình Duy cúi đầu cực kỳ xấu hổ, lại càng không có mặt mũi nhìn đồng đội nữa.
Thực ra người khổ sở nhất là Lương Hải Tân, Lưu Xuyên vẫn luôn là thần tượng trong lòng cậu, sau khi Lưu Xuyên rời đi, cậu phải chịu đủ lời đàm tiếu, bị phóng viên mắng cả một năm. Vất vả mãi cho đến khi lần trước tới Quảng Châu, Xuyên thần đến hậu trường an ủi, cổ vũ cậu, khiến cậu tin vào chính mình thêm một lần nữa. Chẳng ngờ, hôm nay vẫn thất bại trong tay Lưu Xuyên.
Quả nhiên vẫn không thể so được với Xuyên đội.
Lương Hải Tân cười khổ cầm lấy ly nước trên bàn, lại nhận ra ngón tay mình đang run.
Sức bật của cậu quả thực không thể bằng nhiều tuyển thủ khác, tính tình và đấu pháp chậm rì là phong cách của cậu rồi. Thế nhưng hôm nay, cậu cũng biết, sự chậm chạp của mình ảnh hưởng quá nhiều tới tốc độ lấy cờ ở đường trên của Hoa Hạ, khiến cho Hoa Hạ tới đường giữa chậm vài giây, chính vì vậy mới rơi vào bẫy mai phục của Long Ngâm.
Đáy lòng có áy náy, tự trách… nhưng hơn cả là sự thất vọng và uể oải.
Sau khi Xuyên thần rời đi, thành tích của Hoa Hạ trượt dốc thảm hại, đội trưởng và đội phó mới cũng bị vô số người mắng suốt mấy mùa giải, mãi sau này thành tích mới chật vật đi lên, cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho playoffs, nào ngờ hôm nay lại vẫn thua dưới tay Xuyên thần, chẳng khác nào một cây non vừa nhú mầm đã bị đạp nát trong vô tình vậy.
Liệu có phải vì mình không có tư cách làm đội trưởng không? Có lẽ sau khi trở về nên nhận lỗi rồi từ chức, nhường lại vị trí này cho người có tài?
Lương Hải Tân đang cúi đầu miên man suy nghĩ, ngón tay run rẩy bỗng bị người nắm chặt, giọng nói nam tính quen thuộc vang lên bên tai: “Thua trận cũng không sao, nhưng không thể thua mất sự tự tin.”
“…” Một câu khai sáng trong nháy mắt đã khiến Lương Hải Tân tỉnh táo lại.
Lương Hải Tân khiếp sợ quay đầu, Tạ Quang Nghị vẫn nghiêm túc như trước, sự kiên định không thể lay chuyển đong đầy trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Thua trận cũng không sao, nhưng không thể thua mất tự tin.
Sự mạnh mẽ đan xen ấm áp phủ kín bàn tay cậu.
Mắt Lương Hải Tân nóng lên, đáng chết, vậy mà vừa rồi mình lại nghĩ tới chuyện từ chức, thực ra Tạ Quang Nghị còn vất vả hơn cậu nhiều, bọn họ đã cùng nhau đưa Hoa Hạ đi đến tận hôm nay, không thể chỉ vì thua Lưu Xuyên mà mất niềm tin, buông bỏ công sức trong suốt thời gian vừa qua được.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của đội phó, Lương Hải Tân cũng dùng lực gật đầu, nói: “Tôi biết.”
Tạ Quang Nghị vỗ vai cậu, đứng lên.
Đúng lúc này Lưu Xuyên cũng mang đội qua bắt tay, những người mới của Long Ngâm vẫn giữ nguyên sự vui sướng khi chiến thắng sau trận đấu, Lưu Xuyên lại không lấy gì làm hồ hởi, rõ ràng sau khi vui sướng chiến thắng qua đi, Lưu Xuyên cũng không đành lòng với chuyện đánh bại Hoa Hạ.
Hắn vươn tay ra trước mặt Lương Hải Tân, trầm mặc một lát mới nói: “Tiểu Lương, đừng buông bỏ quá dễ dàng, cậu còn trẻ, thời gian còn rất dài.”
Những lời này rất giống với những câu Tạ Quang Nghị từng nói… Không hổ là sư huynh đệ đồng môn, Lưu Xuyên chỉ liếc nhìn đã thấy tỏ trạng thái của Lương Hải Tân.
Lương Hải Tân giật mình, cúi đầu nói: “Vâng.”
Lưu Xuyên cười cười, vỗ vai cổ vũ cậu, xoay người rời đi.
Lương Hải Tân nhìn theo bóng Xuyên đội, dù đáy lòng có chút chua xót nhưng nhiều hơn cả là ý chí thi đấu cũng phục hồi lại.
Đúng vậy, cậu còn trẻ, năm nay mới 20 tuổi, cậu còn quá nhiều thời gian và cơ hội.
21 tuổi, 22 tuổi, 23 tuổi, 24 tuổi…
Sẽ có một năm nào đó, một ngày nào đó, cậu sẽ mang theo đội tuyển Hoa Hạ, một lần nữa ngồi lên ngôi vương!
***
Sau khi thi đấu xong, đội viên hai bên thu thập bàn phím và chuột trong phòng cách âm, màn hình lớn cũng chiếu lại những pha highlight trong trận đấu.
Trương Thư Bình nói: “Trận đấu hôm nay quả thực rất phấn khích, lôi đài và đoàn chiến đều căng thẳng, biểu hiện của hai bên cũng ấn tượng, Tiêu đội nói vài lời cuối cùng được không?”
“Ừ.” Tiêu Tư Kính gật đầu, nói, “Có thể nhìn ra Hoa Hạ chuẩn bị rất kỹ càng cho trận đấu này, có điều tuy thực lực cá nhân của tuyển thủ Trình Duy rất tốt, nhưng khiếm khuyết về kinh nghiệm thi đấu tại Võ Lâm vẫn không thể phủ nhận. Gặp Xuyên thần hai lần trên lôi đài thì thua trận cũng là chuyện dễ hiểu. Ở vòng đoàn chiến thứ ba, biểu hiện của Hoa Hạ rất lóa mắt, có những pha phối hợp rất phấn khích, ví dụ như pha tiếp sức trên không rất đẹp mắt. Nhưng ở vòng thứ tư, Long Ngâm lại chiếm thế chủ động một cách toàn diện, phối hợp hay chỉ huy cũng rất tốt, một khi đội hình ba dao phay phát được uy lực thì chắc chắn sẽ có lợi thế khi đánh với đội hình pháp sư. Có thể nói biểu hiện hai đội hôm nay đều tốt, thắng thua có cả nguyên nhân về thực lực lẫn may mắn, Long Ngâm có thể lấy được hai điểm cuối cùng là kết quả có thể đoán trước được.”
“Cảm ơn Tiêu đội đã tổng kết.” Trương Thư Bình mỉm cười nói, “Vòng đấu playoffs đầu tiên đến đây là kết thúc, tôi xin phép giới thiệu cho mọi người về lịch thi đấu ở vòng thứ hai. Ở bảng A, đội chiến thắng là Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ, nhánh thua là Tuyết Lang và Thương Lan; tại bảng B, Đồng Tước và Long Ngâm chiến thắng, Thịnh Đường và Hoa Hạ rơi vào nhánh thua.”
Trương Thư Bình nhìn qua lịch thi đấu, nói tiếp: “Sau vòng thứ nhất sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, buổi chiều ngày 19 tháng Sáu sẽ có trận đấu giữa Tuyết Lang và Thương Lan tại bảng A; chiều ngày 20 là trận đấu của Hoa Hạ vs Thịnh Đường, đây là hai trận hồi sinh ở nhánh thua, đội nào thắng sẽ tiến vào vòng thứ ba, đội thua sẽ bị loại trực tiếp. Chiều ngày 21, bảng A là trận đấu giữa Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ; ngày 22 sẽ là trận của Long Ngâm vs Đồng Tước ở bảng B, đây là hai trận lên hạng của nhánh thắng, đội thắng cuộc ở hai trận này sẽ chính thức tiến vào bán kết, đội thua sẽ tiến vào vòng thứ ba, đánh một trận quyết định với đội được hồi sinh trong nhánh thua để tranh slot vào bán kết cuối cùng. Rất mong quý vị khán giả có thể đến theo dõi trận đấu, hẹn gặp lại các bạn vào hai ngày sau!”
Tiêu Tư Kính nói: “Tạm biệt.”
Trận đấu kết thúc, người xem cũng lục tục ra khỏi hiện trường, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng dọn dẹp xong đồ dùng về lại phòng nghỉ ở hậu trường, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn tiếp theo.
Tại hành lang phòng nghỉ, Lưu Xuyên thấy Trình Duy đang tựa vào bên cửa sổ cúi đầu, hắn liền đi tới trước nói: “Trốn một mình ở đây à? Bị hành thành bóng ma tâm lý rồi hả?”
Trình Duy: “…”
Cậu nhóc ngẩng đầu lườm Lưu Xuyên, Lưu Xuyên nhìn đôi mắt mở to của cậu mà buồn cười: “Nhóc lườm tôi cũng vô dụng, lườm nữa cũng vẫn thua thôi.”
“…” Thiếu niên bị đả kích lại gục đầu xuống.
Lưu Xuyên bỗng cảm thấy người này rất thẳng tính, tựa như một chú hổ con giương nanh múa vuốt, khí thế hào hùng đứng trên đài tuyển thủ, tự tin muốn đánh bại Lưu Xuyên, kết quả sau khi bị Lưu Xuyên hành cho thê thảm, liền biến thành một chú mèo hen.
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Lý Thương Vũ đang đi tới, Lưu Xuyên mỉm cười chào hỏi: “Miêu thần cũng đến xem à?”
Lý Thương Vũ gật đầu: “Ừ, chúc mừng, hôm nay anh thắng rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Lưu Xuyên liếc nhìn hai người, thức thời xoay người rời đi, “Hai cậu nói chuyện ha, tôi đi trước.”
Chờ hắn đi khuất, Lý Thương Vũ mới tiến lên, Trình Duy vẫn đang cúi đầu, Lý Thương Vũ liền nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên, hỏi: “Cảm giác bị cho ăn hành thế nào?”
Trình Duy buồn bực nói: “Anh tới an ủi hay cười nhạo em thế?”
Lý Thương Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc, nói: “Tiểu Duy, thực ra từ bé đến giờ cậu rất may mắn, năng khiếu khó gặp, căn cơ vững chắc, thực lực cũng mạnh, đúng là cậu hoàn toàn có quyền kiêu ngạo. Thế nhưng cậu nên nhớ – không được phép coi thường bất cứ một đối thủ nào.”
Giọng nói của Lý Thương Vũ trầm thấp ôn nhu, Trình Duy giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, bỗng nhiên thấy mũi mình cay cay, hốc mắt cũng hơi nóng lên. Thực ra Lý Thương Vũ cũng rất mạnh, là tuyển thủ có thiên phú, nhưng may mắn không mỉm cười với hắn. Không như cậu, vừa ra mắt đã vào được đội tuyển Thời Quang mạnh nhất liên minh, thuận lợi lấy được cúp vô địch, trong khi Lý Thương Vũ vất vả nhiều năm như thế, đừng nói là quán quân, đến cái huy chương đồng còn chưa từng nhìn thấy…
Giờ lại khiến người này tới an ủi và cảnh bảo, Trình Duy bỗng thấy cực kỳ xấu hổ.
Trầm mặc một lát, Trình Duy mới ấp úng: “Em, em không coi khinh Xuyên thần đâu, chỉ là… ầy… hơi xem nhẹ trình độ của cao thủ bên này…”
Lý Thương Vũ khẽ thở dài, nói: “Thực ra ở Thần Tích cũng có rất nhiều cao thủ mà cậu không đánh lại, tuy giành được MVP của mùa giải nhưng cậu cũng không thèm củng cố căn cơ, tuổi còn trẻ đã lên tới đỉnh cao của phong độ thì nếu không tiếp tục cố gắng, sau này sẽ chỉ có thể xuống dốc mà thôi. Lúc này đổi game không có lợi lộc gì với cậu cả, đừng ở đây lãng phí thời gian, tốt nhất cậu nên mau quay lại Thần Tích, chơi bạch ma pháp sư của mình thật tốt, thực ra cậu cũng chưa nghiên cứu triệt để mọi thứ về cách chơi bạch ma pháp sư mà.”
Lời này hắn nói rất thấm thía, giống như một người đàn anh đang chân thành chỉ dạy cho đàn em vậy. Trình Duy càng nghe càng thấy khó chịu, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn: “Đừng nói em nữa, còn anh thì sao? Chẳng phải anh cũng lãng phí thời gian ở đây à? Anh không định về Thần Tích nữa ư?”
Lý Thương Vũ cười cười nói: “Tôi còn cả một đội tuyển Thương Lan, tôi không giống cậu.”
Đôi khi Lý Thương Vũ rất hâm mộ cậu trai này, tuy rằng trên danh nghĩa là đội phó của Thời Quang, nhưng cậu lại rất tự do, có thể đổi game đánh vài ba trận, thua thì về lại Thần Tích đánh tiếp. Không giống như hắn, gồng gánh trên lưng tương lai của một đống anh em, còn phải chăm lo cho cả một đội tuyển… Đội tuyển Thương Lan, hiện tại hắn chưa thể buông tay được.
“Tôi đi trước, còn phải chuẩn bị cho trận hồi sinh, cậu cũng cố lên.” Lý Thương Vũ lại xoa đầu Trình Duy, sau đó mới xoay người rời đi.
Trình Duy kinh ngạc nhìn theo bóng hắn, có lẽ là vì mắt đang có nước, tầm nhìn của cậu cũng nhòe cả đi. Người con trai này đang phải gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai, thậm chí khiến cậu có cảm giác bóng dáng cao lớn của người con trai ấy khi bước đi mang theo sự đau lòng chẳng thốt thành lời.
– Lão Miêu, em có thể về Thần Tích bất cứ lúc nào, vậy còn anh thì sao? Anh định tiếp tục phí thời gian với đội tuyển thành tích nửa vời ấy nữa ư? Anh không biết chắc chắn Thương Lan sẽ thua à?
Trước đây khi Lý Thương Vũ mang cả đội rời Thần Tích, có rất nhiều người chê cười sau lưng hắn, hôm nay thì hay rồi, nếu Thương Lan bị knock-out ngay trong vòng đầu tiên, thực sự không thể tưởng tượng… liệu Miêu thần sẽ còn bị nhạo báng đến mức nào nữa.
Trình Duy siết chặt nắm tay, xoay người quay về phòng nghỉ của Hoa Hạ.
Tạ Quang Nghị tới hỏi: “Có ổn không?”
Trình Duy khụt khịt nói: “Không sao… Đúng rồi, tôi cũng sẽ tham gia phỏng vấn sau trận đấu. Hôm nay thua lôi đài là trách nhiệm của tôi, không thể để các anh chịu tiếng xấu thay người khác được.”
Tạ Quang Nghị nhìn sự kiên định trên mặt thiếu niên, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta sẽ cùng đi.”
***
Trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, quả nhiên các phóng viên đều chĩa mũi dùi vào Trình Duy.
Sự xuất hiện của Trình Duy hấp dẫn toàn bộ dư luận, giảm bớt rất nhiều áp lực cho Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị.
Phần lớn người xem đánh giải đều mang theo tâm thế bài xích ngoại binh, kiểu như trong giải chuyên nghiệp quốc nội mà bỗng có một đội tuyển nào đó có thành viên người nước ngoài vậy, khi thi đấu bị kỳ thị là chuyện rất dễ hiểu. Huống hồ Trình Duy không hề giống Miêu thần, mang đội thăng hạng từ giải Toàn quốc, cậu đột nhiên xuất hiện trong playoffs, ai cũng hả hê khi thấy Xuyên thần dạy dỗ loại Trình Giảo Kim tự nhiên xuất hiện giữa đường này – thực ra các phóng viên cũng thấy vui vẻ khi người gặp họa.
“Trình Duy, cậu nghĩ gì khi thua Xuyên thần hai lần liên tiếp?”
Trình Duy nói: “Xuyên thần mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi đã xem nhẹ trình độ của anh ta.”
Có người hỏi tiếp: “Nghe nói tỉ lệ thắng solo của cậu bên Thần Tích rất cao, cậu cảm thấy cao thủ ở Võ Lâm so với Thần Tích thế nào?”
“Hai bên đều có cao thủ lợi hại.” Trình Duy nghiêm túc nói, “Ở Thần Tích có rất nhiều tuyển thủ xuất sắc hơn tôi, thua trận là do vấn đề cá nhân, xin đừng kéo toàn bộ liên minh Thần Tích xuống nước, tôi không kham được kiểu quy chụp này.”
Nếu việc bản thân thua Xuyên thần khiến mọi người cười nhạo toàn bộ giới Thần Tích chuyên nghiệp, Trình Duy sẽ rất khó chịu, bản thân cậu phạm lỗi thì tự cậu sẽ chịu trách nhiệm, không nhất thiết phải kéo mâu thuẫn cho fan của hai bên Võ Lâm và Thần Tích.
Trình Duy dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Hôm nay Hoa Hạ thua lôi đài, tôi là người có trách nhiệm lớn nhất, là do tôi đã khinh địch. Nếu muốn thắng anh ta, tôi phải luyện thêm vài năm nữa mới được, một người mới như tôi không thể so được với hiểu biết và kinh nghiệm phong phú của Xuyên thần về trò chơi này. Tôi thua anh ta tâm phục khẩu phục.”
Không ngờ Trình Duy lại không hề viện bất cứ cái cớ nào cho thất bại của mình, cậu thừa nhận một cách rõ ràng như vậy, các phóng viên cũng không muốn gây khó dễ nữa. Ban đầu Tạ Quang Nghị còn lo lắng người này bị phóng viên hỏi có khi sẽ nóng máu nói càn, chẳng ngờ dù tuổi còn nhỏ đã rất có trách nhiệm.
Phóng viên không quấn lấy Trình Duy nữa, các câu hỏi cũng chuyển sang tình hình hiện tại của Hoa Hạ: “Lương đội, tiếp theo sẽ là trận hồi sinh với Thịnh Đường, lần này thua trong tay Xuyên thần, liệu có tạo thành ảnh hưởng tiêu cực cho các trận đấu sau hay không? Liệu các đội viên có bị mất tự tin không?”
Lương Hải Tân mỉm cười nói: “Đả kích đương nhiên sẽ có, nhưng tôi tin rằng mọi người có thể nhanh chóng khôi phục lại trạng thái.”
Tạ Quang Nghị cũng nói: “Đội tuyển Hoa Hạ đã thành lập được bảy năm, cũng quen với chuyện thắng thua rồi, sau khi Xuyên thần rời đi, thành tích thay đổi nhưng rồi cũng vững vàng tăng trở lại, chúng tôi đã chống đỡ được qua những thời điểm còn khó khăn hơn thế, tôi tin thực lực của cả đội sẽ không vì một trận thua mà bị ảnh hưởng, hi vọng mọi người cũng nên tin tưởng chúng tôi hơn một chút.”
Lương Hải Tân nói tiếp: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ chuẩn bị thật tốt cho trận hồi sinh tiếp theo, dù mùa giải này không có được thành tích tốt thì vẫn còn mùa giải sau, mùa giải sau nữa, mùa giải sang năm, năm sau của năm sau… Tôi cam đoan với các vị, một ngày nào đó, tôi sẽ mang theo Hoa Hạ, một lần nữa đứng trên đài lĩnh thưởng cúp quán quân.”
Lời nói của Lương Hải Tân cực kỳ kiên định, người con trai tính tình chậm chạp khó có được thời khắc quyết đoán đến thế, lời vừa nói ra, các phóng viên cũng lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
Đúng vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ hi vọng, hôm nay thua, không có nghĩa là bọn họ sẽ mãi mãi thua!
– mênh mông Hoa Hạ, quyết không sợ hãi!
Đây là những chữ mà Xuyên thần tự tay viết xuống khi thành lập đội tuyển năm đó, đến bây giờ vẫn còn được treo cao trong phòng huấn luyện của Hoa Hạ. Dù thua cũng sẽ không hoang mang sợ hãi, đây chính là khí tiết và cốt tủy của đội tuyển Hoa Hạ, bao năm lịch sử tích lũy, sao có thể vì có đội trưởng mới mà dễ dàng thay đổi!
Chỉ cần bọn họ vẫn tin tưởng điều đó, mọi người cũng sẽ nguyện ý tin tưởng bọn họ. Có lẽ thực sự một ngày nào đó, đội trưởng mới Lương Hải Tân này sẽ dẫn theo đội tuyển Hoa Hạ nâng cao chiếc cúp vàng quán quân!
***
Lúc ấy Lưu Xuyên đang theo dõi phỏng vấn trực tiếp tại hậu trường, Ngô Trạch Văn đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Cậu biết Lưu Xuyên giờ rất khó chịu, cái gọi là lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là máu thịt, đánh bại đội ngũ tự mình gây dựng sao có thể vui vẻ cho được? Chẳng qua, có buông bỏ thì mới có được, giấc mộng của Lưu Xuyên không thể thành hiện thực với Hoa Hạ, hắn sáng lập nên Long Ngâm, cũng đã biết trước sẽ có ngày phải đối mặt với mâu thuẫn cảm tình giữa đội mới và đội cũ rồi.
Năm đó khi Lưu Xuyên chuẩn bị trở về, Ngô Trạch Văn đã quyết tâm, rằng cậu sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua hết thảy gian nan.
Vì thế lúc này, Ngô Trạch Văn lại một lần nữa đứng bên cạnh Lưu Xuyên.
Không cần nói câu gì, chỉ nắm tay hắn là đủ.
Cảm nhận được sự cổ vũ không lời của Trạch Văn, Lưu Xuyên gắt gao nắm chặt đôi tay của Ngô Trạch Văn, thấp giọng nói: “Thực ra việc tôi làm quá tàn nhẫn với Hoa Hạ.”
Ngô Trạch Văn nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Lưu Xuyên hít sâu, nói: “Tôi không muốn Long Ngâm thua, cho nên… chỉ có thể xin lỗi bọn họ.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Tôi biết.”
– sự khó chịu của anh, mâu thuẫn trong nội tâm của anh, áp lực mà anh phải gánh chịu, cả sự kiên trì trong tim anh, tôi đều biết.
Lưu Xuyên quay đầu, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Ngô Trạch Văn, không khỏi cười nhẹ. Hẳn là học bá nhà hắn đang đau lòng cho hắn, thực ra Trạch Văn rất quan tâm hắn, Lưu Xuyên cảm nhận được tình cảm này, nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu, nói: “Đừng lo, tôi không sao… Đi thôi, đi phỏng vấn với tôi.”
***
Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Tần Dạ là ba người tham gia phỏng vấn sau trận đấu của Long Ngâm, đương nhiên Tứ Lam vắng mặt là do bệnh lười tái phát.
Hội trường phỏng vấn khi vào playoffs hoành tráng gấp đôi so với vòng bảng, phóng viên truyền thông của giới eSports của cả nước cùng hội tụ, hội trường kín người ngồi, ba người vừa tới liền nhận được liên tiếp ánh đèn flash chụp hình.
“Chúc mừng đội tuyển Long Ngâm đã giành chiến thắng!” Có phóng viên kích động đứng lên nói, “Tôi muốn hỏi bạn học bá một chút, ngày hôm nay, thân là người ra sân tiên phong trong vòng đấu đầu tiên, cậu không hề thấy hồi hộp sao? Thật khó tin khi cậu có thể phát huy ổn định như vậy!”
Ngô Trạch Văn đẩy kính, nghiêm túc trả lời: “Bình thường khi thi đấu tôi thường tập trung hoàn toàn vào máy tính, không nghĩ tới những chuyện khác, làm vậy sẽ rất nhanh nhập tâm, không bị căng thẳng.”
Phóng viên hỏi: “Chẳng nhẽ trước giờ cậu chưa từng có lúc nào lo lắng đến mức tim đập tròng trành sao?”
Ngô Trạch Văn quay đầu lại thì thấy Lưu Xuyên đang nhìn mình khiến tai cậu cũng hơi đỏ lên, đúng là từ bé đến giờ cậu rất ít khi căng thẳng, có điều mỗi lần đối mặt với Lưu Xuyên, cậu sẽ vẫn có chút hồi hộp, nhất là khi bị Lưu Xuyên ôm rồi hôn, đúng là tim đập tròng trành.
Đương nhiên cậu không thể trả lời câu hỏi này một cách thật lòng, bỏ qua cái nhìn của Lưu Xuyên, cậu quay đầu trả lời phóng viên: “Đương nhiên cũng sẽ có những thời điểm bị căng thẳng… ví dụ như khi ở bên người mình thích… Nhưng trong những tình huống như khi thi đấu, làm bài kiểm tra, thi Toán v… v… thì tôi hoàn toàn không lo lắng gì cả.”
“Ấy? Trạch Văn có người yêu rồi sao?” Phóng viên tò mò muốn đào sâu, Lưu Xuyên mỉm cười cắt lời: “Đây là chuyện riêng của tuyển thủ, xin hãy đổi chủ đề đi.”
Lập tức có phóng viên đứng lên nói: “Hôm nay Dạ Dạ chỉ huy cực kỳ mượt, pha giao tranh bao vây lúc đó rất phấn khích, mọi người đã từng đánh tập rồi sao?”
“Đúng là đã từng luyện.” Tần Dạ bình tĩnh nói, “Chiến thuật hôm nay có thể thành công, mấu chốt vẫn là ở việc mọi người phát huy rất tốt.”
“Đấu pháp bao gồm cả việc để đại sư đứng làm mồi nhử ở đường giữa, và Minh Giáo ẩn thân vây đằng sau… đều là anh sáng tạo ra ư?”
Tần Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Phóng viên liền vỗ tay: “Thật lợi hại.”
Có phóng viên đứng lên hỏi Lưu Xuyên: “Xuyên đội đánh cuối hai lần có phải vì đã đoán trước được đội bạn sẽ phái Trình Duy ra sân không? Có phải vì mọi người đã biết trước được thân phận của Trình Duy nên mới bố trí nhân sự lôi đài để Xuyên đội đích thân ra tay đối phó?”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên mỉm cười nói, “Trong đội chúng tôi có thám tử rất xịn.” Nói xong hắn còn liếc nhìn Ngô Trạch Văn, người kia chỉ bình tĩnh đẩy gọng kính.
Phóng viên hỏi tiếp: “Liệu việc thuận lợi giành được chiến thắng ngay trong vòng playoffs đầu tiên có khiến các thành viên tự tin hơn không?”
“Đương nhiên rồi. Giành được trận đầu, tiến vào nhánh thắng, áp lực của mọi người sẽ giảm đi một chút.”
Tần Dạ cũng nói: “Đương nhiên vào nhánh thắng sẽ tốt hơn rơi xuống nhánh thua, tỉ lệ vào bán kết cũng sẽ cao hơn.”
“Có tự tin với trận tiếp theo cùng Đồng Tước không?” Có phóng viên hỏi, “Cách chơi cận chiến của Đồng Tước thực ra cũng không kiêng dè đội hình dao phay ba cận chiến của Long Ngâm, vì Lộc Tường có thể khống chế đa mục tiêu. Nếu đội tuyển Long Ngâm sử dụng đội hình đánh tầm xa thì Đồng Tước vẫn có thể sử dụng tổ hợp Thiệu Lộc khiến cho đội hình máu giấy đánh tầm xa tan vỡ.”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên gật đầu, “Về lý thuyết thì thực lực của Đồng Tước không hề kém Hoa Hạ. Tính công kích và cơ động của tổ hợp Thiệu Lộc rất mạnh, đúng là rất khó phá giải. Nhưng mọi người đừng quên, đội chúng tôi có Ngô Trạch Văn am hiểu phân tích bản đồ, bạn nhỏ mù đường nào đó bên Đồng Tước chắc chắn sẽ rất đau đầu.”
Mọi người cùng cười vang.
Bạn nhỏ mù đường đáng thương, lúc trước từng bị học bá chơi diều trong mê cung, lại có thêm một sư phụ vô liêm sỉ… Trận đấu tiếp theo có kịch liệt hay không còn chưa biết, nhưng nhóc mù đường đấu với sư phụ chắc chắn sẽ rất buồn cười. Tuy ai cũng thương cho Lộc Tường bị thả diều đến chết, nhưng nhìn hình ảnh nhóc con mù đường sốt ruột phá mê cung cũng rất thú vị mà.
Phỏng vấn kết thúc trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi ba người Lưu Xuyên trở lại hậu trường, Giang Tuyết cười tiến lên phía trước nói: “Đội trưởng, tôi đã đặt sẵn nhà hàng, cho mọi người ăn ngon một bữa đi, tôi đoán mấy ngày nay ăn buffet cũng khiến mọi người ngán lắm rồi.”
“Được.” Lưu Xuyên cười nói với mọi người, “Vừa lúc đói bụng, đi thôi, cả nhà cùng ăn một bữa ngon lành mới được!”
Mọi người cùng nhau tới nhà hàng mà Giang Tuyết đặt trước để đánh chén một bữa no nê. Vì thắng nên ăn ngon hơn hẳn, tâm tình của cả đội cũng rất tốt.
Tối hôm đó sau khi về khách sạn, Ngô Trạch Văn lập tức đi tới bàn, ngồi xuống mở máy tính. Lưu Xuyên đi đến nhẹ nhàng ôm hông lấy cậu từ phía sau: “Vội vã bật máy thế làm gì?”
“Tôi muốn xem lại trận hôm nay.” Ngô Trạch Văn nói, “Vừa rồi bỗng nghĩ tới mấy chi tiết không chú ý khi thi đấu.”
“…” Lưu Xuyên cạn lời rồi, “Sao phải nghiêm túc thế? Thực ra đêm nay có thể nghỉ ngơi, hoặc làm gì gì đó…”
“Vẫn nên xem một chút.” Ngô Trạch Văn cố chấp nói, “Nhất là khi tôi lên lôi đài, góc nhìn người xem và góc nhìn của bản thân mang tới cảm nhận hoàn toàn khác biệt, để đến mai thì sẽ quên mất, hiện tại nhân lúc tôi còn nhớ kỹ được thì kiểm tra lại từ góc nhìn bình luận xem sao.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ đành giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tôi xem cùng em.”
Vì vậy hai người lại mở máy tính, ghé lại gần nhau mở trang chủ xem lại trận đấu.
Trận đầu tiên khi đánh với Vu Dương, Lưu Xuyên vừa ôm Ngô Trạch Văn vừa tặc lưỡi khen ngợi: “Ngũ Độc nhà ai mà xịn thế nhỉ?”
“…” Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn một cái, không thèm để ý nữa.
Đúng lúc này, trong máy tính truyền tới tiếng bình luận của Tiêu Tư Kính đang khen sự bình tĩnh và ổn định của Ngô Trạch Văn.
Lưu Xuyên chăm chú lắng nghe, đến cuối cũng nhịn không được mà gật đầu tán đồng: “Lão Tiêu đúng là có tầm nhìn, cậu ta vừa nói tỉ lệ em giành được giải Người mới xuất sắc nhất rất lớn. Tuy nói giải Người mới xuất sắc nhất này là do rất nhiều giám khảo trong liên minh chấm điểm bình bầu. Có điều khi Tiêu Tư Kính đã công khai nói ‘Nếu chọn người mới xuất sắc nhất mùa giải này, tôi nghĩ mình sẽ bầu cho Ngô Trạch Văn một phiếu’ thì với sức ảnh hưởng của lão Tiêu, có lẽ còn hữu dụng hơn cả khi tôi tự mình ra mặt kéo phiếu.”
“Vậy sao?” Ngô Trạch Văn lại không thèm quan tâm, “Tôi có giành giải thưởng hay không cũng chẳng sao, miễn là Long Ngâm chúng ta có giải là được.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của cậu, Lưu Xuyên nhịn không được ghé lại hôn một cái.
Ngô Trạch Văn bị hôn khiến tai đỏ bừng, vội vàng đẩy Lưu Xuyên ra, tiếp tục xem trận đấu.
Lưu Xuyên bị xua đuổi đành phải cầm điện thoại nhắn tin cho lão Tiêu: “Hôm nay khi bình luận vậy mà lại nói bao nhiêu lời hay ý đẹp cho Ngũ Độc nhà tôi, đội ơn Tiêu hoàng nha!”
Tiêu Tư Kính nhắn lại: “Ờ.” Một chữ này bình thường đều có ý: Không muốn nói chuyện, xin đừng làm phiền.
Lưu Xuyên mặt dày tiếp tục quấy rầy: “Để báo đáp, tôi quyết định sẽ làm chút chuyện giúp Ngũ Độc nhà cậu”
Tiêu Tư Kính lập tức cảnh giác: “Đừng bảo lại vạch trần lịch sử đen tối của Thế Luân đấy?”
Cái tên này thì có thể làm ra được chuyện tốt đẹp gì? Tiêu Tư Kính tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi.
Tiêu Tư Kính lập tức mở trình duyệt, vừa kéo weibo liền hết hồn khi thấy bài đăng ngay trên trang đầu được share lại với số lượng kinh người.
Người đăng bài là Lưu Xuyên, kèm theo link quảng cáo cho các giải thưởng bình chọn của ban tổ chức –
“Tôi sẽ là người tiên phong bỏ phiếu đầu tiên cho giải thưởng “Bình chọn trên Internet mùa giải thứ 13” của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, vote cho @Tam Tư Đại Sư và @Luân Hồi Vãng Sinh ở hạng mục ‘Cộng sự tốt nhất’, mọi người mau vote theo tôi nào!”
Ngay khi bài đăng này của Lưu Xuyên hiện lên, không chỉ Tiêu Tư Kính cạn lời mà các fan Xuyên thần cũng đoán người này bị úng não – sao lại vote cho đối thủ cạnh tranh với mình, còn quảng cáo rầm rộ trên weibo, Xuyên thần anh… thực sự khiến người ta không thể đánh giá nổi.
Tiêu Tư Kính đành bất đắc dĩ nhắn tin cho hắn: “Rồi thì cảm ơn!”Hết chương 360.
Cứ nói là mời ngoại binh về sẽ bị kỳ thị, giờ bọn Tàu đánh giải các đội vẫn còn đang mua tuyển thủ ngoại binh ở Hàn bỏ xừ ra ấy =___=