Hạng 1 Thất Tinh Thảo 250 điểm [Bảng A]
Hạng 2 Đồng Tước 236 điểm [Bảng B]
Hạng 3 Lạc Hoa Từ 225 điểm [Bảng A]
Hạng 4 Hoa Hạ 213 điểm [Bảng B]
Hạng 5 Long Ngâm 212 điểm [Bảng B]
Hạng 6 Tuyết Lang 208 điểm [Bảng A]
Hạng 7 Thịnh Đường 207 điểm [Bảng B]
Hạng 8 Thương Lan 206 điểm [Bảng A]
Tô Đồng tổng kết nói: “Trước mắt bảng A gồm có Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ, Tuyết Lang và Thương Lan, bảng B gồm có Đồng Tước, Hoa Hạ, Long Ngâm và Thịnh Đường. Lượt trận đầu tiên của tứ kết là đội đầu bảng đánh với đội cuối bảng theo thứ tự, bảng A Thất Tinh Thảo đánh Thương Lan, Lạc Hoa Từ vs Tuyết Lang, bảng B Đồng Tước đánh Thịnh Đường, Long Ngâm vs Hoa Hạ. Sắp xếp trận đấu giống như mùa giải trước, có điều đội nào thua một trận vẫn còn cơ hội vào bán kết, việc chia bảng xem ra rất công bằng.”
Trương Thư Bình nói: “Đúng vậy, nhất là bảng B. Hôm nay tôi tin mọi người đã nhìn thấy biểu hiện của Long Ngâm, đội tuyển này chính là một con boss ẩn, giờ mới bắt đầu phát lực. Có lẽ đội trưởng của ba đội tuyển còn lại cũng sẽ thấy không dễ dàng…”
Trương Thư Bình nói không sai, tâm tình của những đội trưởng ba đội tuyển còn lại của bảng B đều đang rất phức tạp.
– Đồng Tước, Hoa Hạ, Long Ngâm, Thịnh Đường?
– sư môn hội tụ đấy à?!
– sư huynh, sư đệ, tiểu sư đệ, lại thêm cả đồ đệ!
Ba sư huynh đệ Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong, còn có Lộc Tường, Lý Tưởng là đồ đệ Lưu Xuyên, đồ đệ của Đường Ngự Phong là Trần Tuấn Phi và Chu Thiên Vũ vừa thu thêm, đồ đệ của Tạ Quang Nghị là Lăng Đông…
Đại hội toàn sư môn, không lọt tên nào.
Trần Tuấn Phi muốn khóc, đứng trước màn hình lớn buồn bực nhìn Đường Ngự Phong nói: “Sư phụ, bảng B chẳng khác gì bảng tử thần thế này? Tôi thà tình nguyện sang bảng A đánh Thất Tinh Thảo còn hơn là phải ở bảng B đánh đại sư bá…”
“= =” Đường Ngự Phong híp mắt vỗ vai đồ đệ.
Giờ thì Trần Tuấn Phi cũng không hiểu nổi ý nghĩa của cái nheo mắt lần này.
Có điều cậu cũng cảm thấy thực ra Đường đội cũng rất không muốn giao thủ với cái tên sư huynh không có liêm sỉ kia – điều này là chắc chắn.
Vì Lưu Xuyên rơi vào bảng B, toàn bộ sư môn cùng bảng đều bắt đầu bạo động.
Tạ Quang Nghị không khỏi nhíu mày: “Sao cả sư môn lại gom về một chỗ thế này, chia bảng năm nay dị quá.”
Lương Hải Tân nói: “Thế này thì bảng B sẽ khá khó đánh, vì sư huynh đệ các anh hiểu nhau quá rõ…”
Tạ Quang Nghị bất đắc dĩ: “Cả ba đội đều khó đánh.”
Lương Hải Tân bắt đầu sầu lo: “Trận đầu tiên đã gặp Long Ngâm, chúng ta chắc là đội xui nhất liên minh rồi.”
Tạ Quang Nghị nói: “Còn phải đoán xem ai trong ba người Xuyên, Lam, Dạ chỉ huy… Thật sự phiền toái…”
Lộc Tường cũng rống lên tại chỗ: “Tại sao Dương Tiểu Kiếm không cố gắng lấy thêm được tí điểm nữa! Như thế Long Ngâm sẽ vào bảng A, để sư phụ quyết tử với Tiêu hoàng được không, sao lại cố tình ném anh ấy vào bảng B chứ!”
Thiệu Trạch Hàng sờ đầu cậu nhóc tỏ vẻ an ủi: “Không liên quan, dù sao sớm hay muộn cũng gặp thôi.”
Lúc này Lưu Xuyên lại đang rất vui vẻ khi nhìn tình hình chia bảng, đại hội sư môn, hắn đâu có cố ý, không có cách nào nha, chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi đó.
Thực ra Lưu Xuyên khá vừa lòng vì đã tránh được Thất Tinh Thảo khi xét tới thực lực và an bài chiến thuật của Long Ngâm. Ít nhất trong giai đoạn đầu được xếp khác bảng thì sẽ không cần lo ngay trận đầu đã phải chạm mặt Tiêu hoàng. Lưu Xuyên hiểu rất rõ mùa giải này Thất Tinh Thảo mạnh đến thế nào, 34 trận đấu, điểm trung bình là bảy, quá nghịch thiên, nếu giờ mà giáp mặt rất có khả năng bị đánh cho thảm bại. Long Ngâm hiện tại đang cần chậm lại, dù sao những người mới cũng chưa từng vào đến tứ kết, quy chế playoffs rất khác so với vòng bảng, vì thế việc Long Ngâm vào bảng B, bỏ qua con boss mạnh nhất vòng bảng Thất Tinh Thảo, cũng coi như là kết quả đáng để ăn mừng.
Thế nhưng, xét về phương diện cảm tình, bảng B đều là thân hữu của hắn, khó đánh không kém…
Tình huống ở bảng A khá rõ ràng, Tuyết Lang là quán quân mùa giải trước, vì có Dương Kiếm gia nhập nên Tuyết Lang bạo phát một mùa, giờ đã bước vào giai đoạn xuống đèo, rất khó có thể giành chức vô địch thêm một lần nữa. Mùa giải trước chiến thuật của Thất Tinh Thảo còn chưa hoàn thiện, đến nay hai thiếu niên thiên tài của thế hệ mới Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đã rất thành thục, vì thế mùa giải này Thất Tinh Thảo bắt đầu bung lực, đây là chuyện rất dễ hiểu. Lạc Hoa Từ thì rất ổn định, mấy năm nay không thay tuyển thủ mới, thực lực khá mạnh mẽ.
Thương Lan là đội ngũ ngoại lai, hai cao thủ Miêu thần và Bạch Hồ rất mạnh, nhưng những người còn lại của Thương Lan thì chưa quá thạo. Nhìn điểm số của các đội trong bảng A là biết sự cách biệt tuyệt đối của Thất Tinh Thảo, vì thế đội ngũ có khả năng vào bán kết lớn nhất bảng A sẽ là Thất Tinh Thảo. Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang thì phải xem tình hình cụ thể, còn Thương Lan về cơ bản sẽ không vào được top 4… Tất nhiên nếu có tình huống bất ngờ, không chừng có khả năng Miêu thần chơi lớn còn Dương Tiểu Kiếm bị ngáo đột xuất…
Bảng B lại hoàn toàn là một mảng sương mù không thể đoán định. Tuy điểm của Đồng Tước đang dẫn đầu nhưng khuyết điểm của họ rất rõ ràng, Đồng Tước sợ Long Ngâm, cũng sợ cả Thịnh Đường. Vì Long Ngâm có Ngô Trạch Văn, còn Thịnh Đường có Nhan Tử Di, hai cao thủ phân tích địa hình đều ở bảng B, Lộc Tường mù đường thực sự muốn khóc.
– đối với Đồng Tước, bảng B mới thực sự là bảng đấu tử thần.
Bảo bọn họ đi đánh Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ có khi còn không sợ, nhưng Thịnh Đường và Long Ngâm chính là khắc tinh của Tiểu Lộc.
Tương tự như vậy, đội tuyển Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, chiến thuật chơi diều của Thịnh Đường cũng không hề yếu kém, hơn nữa hai đội tuyển này đều có khắc tinh của Lưu Xuyên là Đường Ngự Phong và Tạ Quang Nghị, hai sư đệ cùng là Đường Môn sẽ khắc chết sư huynh là hắn!
Vì thế, bảng B mới thực sự là bốn đội hợp lại thành một cái “Bảng đấu tử thần”.
Thực lực từng đội tuyển trong bảng A có sự phân hóa rõ ràng, còn ở bảng B nhìn qua thì điểm số chênh lệch rất lớn, nhưng năng lực thực sự của cả bốn đội đều xấp xỉ nhau. Dưới cục diện này, bảng B sẽ rất khốc liệt, Lưu Xuyên cũng cảm thấy áp lực cực lớn khi phải chống lại nhiều đồng môn hiểu rõ phong cách của hắn như thế.
Có điều những chuyện này hãy cứ tạm gác lại, giờ đã chia bảng xong rồi, nói gì đi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể quay về chuẩn bị cho thật tốt mà thôi.
Điện thoại bỗng báo có tin nhắn từ Tiêu Tư Kính: “Bảng B đúng là nội chiến sư môn, áp lực lớn ghê!”
Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Sao lại có cảm giác sung sướng khi người khác gặp họa thế này? Hình như không giống phong cách nói chuyện của Tiêu hoàng ha?”
Tiêu Tư Kính nói: “Tin vừa rồi là Thế Luân gửi, cậu ấy quên không kèm emo mặt cười.”
“…” Lưu Xuyên trả lời, “Hai vị đến điện thoại cũng dùng chung rồi sao chưa cưới nhau luôn đi?”
Tin nhắn này chỉ mang tính đùa cợt thuần túy, Tô Thế Luân lại đỏ hết cả mặt, vội nói: “Đừng để ý đến cậu ta, ầy, tôi đi tắm trước…”
Tô Thế Luân trốn biệt, Tiêu Tư Kính mỉm cười nhìn theo bóng anh.
Thực ra vừa rồi khi nhìn tình huống chia bảng, hắn và Tô Thế Luân đều thực sự cảm thấy khoái trá, loại trò vui như Lưu Xuyên bị sư môn hội đồng khiến bọn họ vui như mở cờ, vì chỉ có những người cùng sư môn mới hiểu rõ Lưu Xuyên, khắc tinh của Lưu Xuyên trong sư môn cực kỳ nhiều, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thú vị.
Vì vậy Tô Thế Luân quyết định nhắn tin cười nhạo Lưu Xuyên.
Ngữ khí nói chuyện của Tiêu Tư Kính rất nghiêm túc, không bao giờ đi cười nhạo người khác, soạn tin nhắn nửa ngày cũng không đánh nổi một chữ mỉa mai.
“Thôi để tôi.” Tô Thế Luân cười cầm lấy điện thoại hắn soạn tin nhắn, đánh xong lập tức gửi cho Lưu Xuyên. Tiêu Tư Kính ngầm đồng ý việc Tô Thế Luân cướp điện thoại của hắn để cười nhạo Lưu Xuyên như biểu hiện của sự sủng nịnh. Dù sao trong điện thoại của hắn chẳng có bí mật gì, Tô Thế Luân có xem cũng chẳng quan trọng.
Nhưng đại khái Tô Thế Luân lại không nhận ra ý nghĩa của việc Tiêu Tư Kính tình nguyện để anh lục điện thoại này.
Tiêu Tư Kính cũng không nóng lòng nói toạc ra, thoáng nhìn về hướng phòng tắm khẽ cười, tiếp tục nhắn tin nói chuyện phiếm với Lưu Xuyên: “Dựa theo chia bảng tứ kết, trận đầu các cậu đánh Hoa Hạ cũng nên cẩn thận, một khi rơi vào nhánh thua sẽ rất bị động.”
Lưu Xuyên trả lời: “Tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ kỹ nên đánh như thế nào, vẫn còn thời gian mà, không cần vội.”
Tiêu Tư Kính nhắn lại: “Ừ, vậy nói chuyện sau, lo chuyện của mình đi.”
Trên sân đấu chắc chắn vẫn còn nhiều việc, vì thế Tiêu Tư Kính quyết đoán kết thúc cuộc nói chuyện.
Vừa lúc trọng tài xác nhận trận đấu xong, Lưu Xuyên liền đưa các thành viên Long Ngâm sang đối diện bắt tay với Tuyết Lang.
Đầu Dương Kiếm cắm chặt vào ngực, nhóc ngáo xui xẻo này hôm nay bị ông anh cho ăn hành trên lôi đài một hồi, sau đó lại bị Tần Dạ hành trong đoàn chiến, hiện tại gục đầu rõ ràng là vì buồn bực và xấu hổ.
Lưu Xuyên cười xoa đầu cậu nói: “Đầu cúi thấp như thế thì mọi người vẫn nhận ra cậu thôi.”
“…” Dương Kiếm khóc không ra nước mắt ngẩng đầu, “Anh còn ngại em chưa đủ thảm à?”
Lưu Xuyên nói: “Sợ cái gì, có ai chê cười cậu đâu, đúng không Phương đội?”
Phương Chi Diên bên cạnh cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, hôm nay Dương Kiếm đánh rất ổn, thắng bại là chuyện thường, đều đã xong rồi không quan trọng nữa.”
Lưu Xuyên nói: “Nghe thấy chưa, vẫn là Phương đội xịn hơn, ra dáng đội phó tí đi nào Dương Tiểu Kiếm.”
Dương Kiếm ngượng ngùng gãi đầu, vừa lúc Tần Dạ đi tới bắt tay, Dương Kiếm xấu hổ vươn tay nắm tay anh một chút, nói: “Ầy… Tần Dạ, anh chỉ huy rất tốt.”
“Ừ.” Tần Dạ cười cười nói, “Hối hận à?”
“…” Dương Kiếm đau khổ đầy mặt, có nhất thiết phải nói trực tiếp vậy không?
“Không có thuốc để quay về đâu, quý trọng hiện tại đi.” Tần Dạ thản nhiên nói.
Dứt lời anh quay đầu lại liếc nhìn Lý Tưởng, Lý Tưởng lập tức mỉm cười sáng lạn đáp lại anh, chỉ đơn giản là nhìn nhau cũng khiến Tần Dạ ấm áp trong lòng.
– đúng vậy, quý trọng hiện tại.
Có tên dở hơi Lý Tưởng này ở bên anh, mỗi ngày anh trải qua ở Long Ngâm đều rất vui vẻ.
Tần Dạ ngẩng đầu nhìn vào mắt Dương Kiếm, bình tĩnh nói: “Dương Kiếm, thực ra giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì cả, tôi không trách cậu, cậu thấy tôi cũng không cần phải khép nép như thế. Chuyện quá khứ đã không thể vãn hồi, hiện tại tôi ở Long Ngâm rất tốt, hi vọng rằng cậu ở Tuyết Lang cũng cố gắng.”
Dương Kiếm gật đầu, xấu hổ nói: “Ừ… Xin lỗi anh.”
Nói tới đây mặt bỗng vô thức đỏ lên.
Tần Dạ nhìn bộ dạng mặt đỏ tai hồng của cậu, khẽ cười một chút rồi vươn tay xoa đầu cậu, sau đó mới xoay người tránh ra.
Thực ra Tần Dạ đã muốn làm điều này rất lâu rồi, năm đó khi Dương Kiếm vừa tới Trường An, Tần Dạ đã cảm giác thiếu niên này rất thú vị, tuổi nhỏ như vậy, đứng trước mặt mình lại nói oang oang: “Anh là tuyển thủ mà tôi thích nhất.”
Có điều khi đó Dương Kiếm vẫn là người mới, Tần Dạ lại khá kiêu ngạo nên không phản ứng lại…
Trên thực tế, nếu bản thân có thể đối xử với Dương Kiếm như em trai sớm hơn một chút, chú tâm bồi dưỡng, có lẽ Dương Kiếm cũng không đi sai đường.
Dương Kiếm là em trai Lưu Xuyên, Tần Dạ vẫn luôn coi Lưu Xuyên là người bạn tốt nhất, lúc này nhìn Dương Kiếm không hề thấy ghét bỏ gì, ngược lại giống như đang nhìn một đứa em ngây thơ ngốc nghếch, vì thế Tần Dạ nhịn không được xoa nhẹ đầu Dương Tiểu Kiếm.
Dương Kiếm thụ sủng nhược kinh, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo hướng Tần Dạ rời đi.
Phương Chi Diên nhìn biểu tình này của cậu cũng nhịn không được mà thoáng cười, xoa đầu Dương Kiếm, ghé vào bên tai cậu nói: “Biểu tình này của cậu thực sự nên chụp lại làm kỷ niệm, ngốc lắm.”
Dương Kiếm lại đỏ mặt, lập tức gãi đầu trốn tới một góc cất bàn phím – mọi người đang muốn chơi trò anh em trai với cậu đấy à? Đầu cậu xoa thích lắm hả? Sao từng người từng người lại cứ xếp hàng xoa thế?
Dương Kiếm bị ba người liên tục xoa đầu đột nhiên có ảo giác mình như một con pet.
Loại ảo giác này không ổn chút nào, Dương Kiếm lập tức đen mặt thu thập chuột và bàn phím, xoay người lẻn đi WC, không muốn ở trong này cho người ta vây xem nữa.
***
Lần phỏng vấn sau trận đấu này đội tuyển Tuyết Lang lại không bị gây khó dễ, trong khi đó Long Ngâm lại bị phóng viên vây chặt xung quanh.
“Xin hỏi Xuyên thần, trận đấu hôm nay anh quay lại lôi đài, có phải điều này đồng nghĩa với việc tứ kết anh cũng sẽ lên lôi đài không?”
“Dạ Sắc tự mình chỉ huy có cảm giác thế nào? Vào tứ kết anh có chỉ huy nữa không?”
“Còn có Tứ Lam nữa, đây là muốn nói ba đại thần của Long Ngâm sẽ thay nhau chỉ huy sao?”
“Đội hình hôm nay rất mới mẻ, mọi người còn bao nhiêu dạng đội hình chưa cho khán giả chiêm ngưỡng?”
Hôm nay ba đại thần đều tham dự phỏng vấn, các phóng viên rõ ràng rất phấn khích, những câu hỏi kéo tới ùn ùn.
Lưu Xuyên cười nói: “Thể thức thi đấu trong playoffs không giống như vòng bảng, những gì các bạn nói đều có thể xảy ra, xin hãy đón chờ. Bố trí cụ thể như thế nào, tôi sẽ không tiết lộ chiến thuật trước, chỉ có thể nói với mọi người rằng – chín tuyển thủ của Long Ngâm đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi sẽ dốc toàn lực trong vòng tứ kết.”
Tần Dạ bình tĩnh nói: “Thực ra rất lâu trước đây tôi từng chỉ huy ở Trường An, khi đó vẫn còn có đội trưởng Lâm, sau khi anh ấy giải nghệ thì tôi cũng không chỉ huy nữa. Cũng may là chưa quên nhiều, hôm nay Lưu Xuyên cho tôi cơ hội này là muốn tôi thử một chút, nếu tứ kết còn cần thì đương nhiên tôi sẽ dốc toàn lực vì đội tuyển của mình.”
Lam Vị Nhiên cũng mỉm cười nói: “Hiện tại chúng tôi không tiện trả lời những vấn đề mà mọi người quan tâm, nhưng ý của tôi cũng giống như hai người họ, chúng tôi sẽ dốc toàn lực cho tứ kết, không giấu giếm bất cứ điều gì. Bình thường tôi khá lười, lúc nào cũng sẽ tìm cơ hội để trốn việc thôi, cường độ của vòng sau rất lớn, nếu như đội tuyển cần, tôi cũng sẽ bung hết sức chiến đấu.”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Xem ra toàn bộ Long Ngâm đã chuẩn bị tốt cho giai đoạn tiếp theo, ba vị đại thần tràn đầy tự tin.
Một đội ngũ ém mình tôi luyện cả một mùa giải, đến tột cùng sẽ biểu hiện như thế nào, chúng ta hãy cùng mỏi mắt mong chờ!