Trong các loại bản đồ huyệt động, “Linh xà động” là nơi ở của Xà vương Miêu Cương, bên trong uốn lượn rối rắm, rất nhiều lối rẽ, nhưng dù sao địa hình của Linh xà động là dạng hẹp dài, thích hợp cho đánh lôi đài, rất ít người lựa chọn để đánh đoàn chiến. Trong khi đó “Tri thù huyệt động” là nơi cư trú của boss thế giới Thiên Chu trưởng lão, dựa theo quy chắc đoàn chiến chia làm ba đường lớn là đường trên, đường giữa và đường dưới. Giữa ba con đường lại có nhiều ngõ ngách liên thông điều hướng, rắc rối phức tạp hơn cả Linh xà động, thực sự chính là địa hình kiểu mạng nhện.
Lưu Xuyên lựa chọn bản đồ mạng nhện phức tạp như vậy, đương nhiên là nhằm vào Tiểu Lộc.
Tuy trong lòng Lộc Tường đã ra sức mắng sư phụ một trăm lần, nhưng ngay một khắc bắt đầu thi đấu, cậu lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ phím, thao tác Cái Bang của mình đi theo sau Thiệu đội.
Thiệu Trạch Hàng hạ lệnh nói: “Tiểu Lộc, Tiểu Chu đi đường dưới cùng tôi, ba người còn lại đi đường trên.”
Mục tiêu của Thiệu đội rất rõ ràng, hắn, Lộc Tường và một buff đi đường dưới rõ ràng là muốn lấy cờ đỏ. Bởi vì hắn cho rằng dưới ưu thế có được ba điểm lôi đài, lại thêm ưu thế lựa chọn bản đồ, Lưu Xuyên hẳn cũng sẽ có mục đích với cả hai lá cờ đỏ và xanh. Như vậy Long Ngâm sẽ lựa chọn phân đường, cứ thế tổ hợp hắn và Lộc Tường dù gặp được ba người nào bên kia đều có thể chiến thắng đối phương, lấy được cờ, mà ở đường trên có tổ hợp Thiếu Lâm, thích khách lại thêm phụ trợ vừa vặn có thể kéo dài thời gian hết sức có thể.
35 giây sau, hai bên cùng tới giao điểm chính giữa bản đồ.
Thiệu Trạch Hàng dùng một ngọn đèn Khổng Minh chiếu sáng xung quanh, lại không ngờ rằng xung quanh không có ai.
– chẳng lẽ Lưu Xuyên mai phục gần đó?
Nơi này có rất nhiều lối rẽ, không chừng đối phương đang nấp ở một đường nào đó. Lưu Xuyên là đại thần đứng đầu Đường Môn am hiểu mai phục và đánh lén, đương nhiên Thiệu Trạch Hàng cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Thiệu Trạch Hàng kiên nhẫn cẩn thận tạo tầm nhìn tại các lối rẽ xung quanh trước. Cứ như vậy ít nhất nếu Lưu Xuyên đánh lén bọn họ sẽ có cơ sở nhận ra. Tiểu Lộc và Thiệu đội cùng nhau thắp đèn tạo tầm nhìn, nhanh chóng chiếu sáng xung quanh đường dưới. Nhưng kỳ quái là bọn họ vẫn không phát hiện tung tích bất cứ tuyển thủ nào của Long Ngâm.
– Đừng bảo Long Ngâm kéo cả sáu người đi đường trên đấy nhé?
Thiệu Trạch Hàng đang nghi hoặc, trên bản đồ đột nhiên xuất hiện tín hiệu cảnh báo màu đỏ từ tank của Đồng Tước La Tiệp.
Đường trên phát hiện địch!
Mà hiện tại, từ góc nhìn của khán giả xem thi đấu, có thể thấy rõ tình huống của tuyển thủ hai bên – đội tuyển Long Ngâm thực sự mang cả sáu người cùng đi đường trên!
Tuyển thủ hai bên chạm mặt tại đường trên, lập tức mở giao tranh!
Lý Tưởng đi trước, Tần Dạ theo sát phía sau. Lý Tưởng vừa lên liền tung ra chiêu “Phật quang phổ chiếu”, cưỡng chế hấp thu toàn bộ thương tổn xung quanh. Tần Dạ lập tức nhân cơ hội phá vây đi vào từ bên cạnh, chiêu đầu tiên của Cửu âm bạch cốt trảo “Xuyên tâm trảo” dứt khoát lưu loát tung ra, nhắm thẳng vào ngực Phùng Siêu!
Đột nhiên bị Tần Dạ xông tới giết, khiến trán Phùng Siêu lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh!
Trước đây khi còn ở đội tuyển Trường An, hắn luôn cảm giác Tần Dạ cao cao tại thượng không dễ tiếp cận, cũng từng thầm oán giận Tần Dạ không giống các đội phó ôn hòa khác, bình thường cũng rất ít người đánh với Tần Dạ, hắn cũng không biết Tần Dạ mạnh như thế nào… Mà hiện tại, khi bản thân phải tự mình đối mặt với móng vuốt của Tần Dạ, Phùng Siêu mới phát hiện, năm ấy mọi người thực sự đã không hiểu được người đội phó này có thể mang tới cho người ta áp lực lớn như thế nào!
Tần Dạ dùng một chiêu “Xuyên tâm trảo” quyết đoán cào cho hắn mất máu một tầng, Phùng Siêu vừa định phóng trận Thái Cực sau đó cùng đồng đội lùi về, nhưng Tần Dạ lại nhận ra ý đồ của hắn, ngay khi hắn khinh công lui về sau một khắc để niệm chú thì một chiêu “Nhiếp hồn trảo” lập tức đuổi kịp, dứt khoát phá rối quá trình bày trận!
Mới vừa niệm tâm pháp đã bị cắt ngang, cảm giác giống như Tần Dạ chui vào đầu mình, biết hết thảy ý nghĩ của bản thân. Phùng Siêu cảm thấy da đầu run lên, thân là phụ trợ, hắn cần phải ở trong hoàn cảnh ổn định mới có thể tung ra trận pháp, nhưng bị Tần Dạ áp sát, hắn dường như bị phế đi, tất cả kỹ năng niệm chú đều bị Tần Dạ không khách khí cắt đứt!
Càng khiến người tuyệt vọng, phụ trợ đối phương Lam Vị Nhiên lại rất nhàn nhã phẩy quạt ở xa xa, một vầng sáng đỏ nhu hòa dâng lên dưới chân mọi người – chính là trận pháp trầm mặc của Tiêu Dao phụ trợ!
Ba người bị trầm mặc, dường như biến thành miếng mồi ngon trên bàn cho người ta ăn sạch.
Tần Dạ chuyên tâm đối phó tuyển thủ phụ trợ Phùng Siêu, Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên tập trung giết thích khách Đinh Vinh. Còn Lý Tưởng trực tiếp đấu với vị đại sư La Tiệp. Cục diện sáu đánh ba, Lam Vị Nhiên và Tiểu Dư ở phía sau vô cùng thoải mái.
Bình luận viên Tô Đồng nhìn cảnh này nhịn không được mà nói: “Vậy xem ra nếu Đồng Tước thua trong pha giao tranh này thì sẽ không thể lấy được cờ đường trên, đương nhiên đường dưới có tổ hợp Thiệu Lộc, trong thời gian ngắn lấy được cờ đỏ không thành vấn đề, hai bên có thể lấy cho mình được một lá cờ ngay từ đầu.”
Trương Thư Bình gật đầu nói: “Xuyên đội ôm cả đoàn sáu người đi đường trên hiển nhiên là muốn thắng chung cuộc. Đội tuyển Long Ngâm đã có ba điểm lôi đài, bọn họ không nhất thiết phải mạo hiểm phân đường đi liều. Nếu phân sai có khả năng sẽ mất cả hai lá cờ. Trong tình huống dẫn trước tỉ số, Xuyên đội lựa chọn bỏ một lá cờ, cả đội đi đường trên, nhìn chung thì bọn họ làm vậy có thể chiếm được ưu thế.”
Tô Đồng nói: “Không sai, cứ như vậy sáu người Long Ngâm có thể lấy được cờ xanh đường trên, sau đó đến đường giữa bố trí mai phục. Mà Đồng Tước chỉ có ba người ở đường dưới, tốc độ lấy cờ chắc chắn không bằng Long Ngâm, thời gian sẽ có chênh lệch nhất định.”
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Đúng vậy, dưới điều kiện có lợi này, đánh ra thời gian chênh lệch xảo diệu cũng là thủ đoạn thường dùng nhất của Xuyên đội. Loại đấu pháp này rất ổn định, cứ như vậy đoàn chiến Long Ngâm có thể lấy được ít nhất hai điểm, nói cách khách, điểm số sẽ là 5:4.”
Quả nhiên đúng như lời hai bình luận viên, sáu người đội tuyển Long Ngâm sau khi nhanh chóng giết ba người Đồng Tước, cờ lệnh cũng xuất hiện. Có ba dmg mạnh là Tần Dạ, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, lại thêm Tiểu Dư buff và Tứ Lam phụ trợ, máu của lá cờ đường trên tụt với tốc độ rất nhanh.
Tại đường dưới, Chu Tân Truyền bơm máu giải trạng thái cho Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường đâu vào đó, hiển nhiên hai người cũng bạo phát tốc độ tay nhanh nhất, máu của cờ đỏ cũng nhanh chóng mất đi. Chỉ tiếc công kích của hai người không thể so sánh với cả đội Long Ngâm, tốc độ mất máu của cờ xanh đường trên nhanh hơn cờ đỏ đường dưới rất nhiều.
Ba người đội tuyển Đồng Tước sống lại đang định xuống đường dưới hỗ trợ, Thiệu Trạch Hàng lại bình tĩnh nói: “Đinh Vinh đến đánh cờ, La Tiệp và Phùng Siêu ra đường giữa bố trí tầm nhìn trước.”
Thiệu Trạch Hàng quyết đoán phái tank và phụ trợ đi đường giữa, chuẩn bị tầm nhìn cho bọn họ, đề phòng lát nữa bị Long Ngâm mai phục đánh cho diệt đoàn, đây chắc chắn là quyết định lý trí nhất. Đinh Vinh làm thích khách, lực công kích tương đối cao, bởi vậy Thiệu đội điều đến đường dưới hiệp trợ đánh cờ, có thêm Đinh Vinh, tốc độ mất máu của cờ lệnh đường dưới nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao Đinh Vinh cũng là hồi sinh xong mới chạy tới, năm phút sau, đội tuyển Long Ngâm đã thành công lấy được cờ xanh, còn đội tuyển Đồng Tước đánh cờ đỏ cũng chỉ còn 10% máu.
Lưu Xuyên nói: “Về thành trước.”
Toàn bộ thành viên Long Ngâm trở về thành chỉnh đốn, hồi đầy máu và mana, sau đó cùng chạy tới đường giữa.
Bản đồ thi đấu bình thường đều là hình vuông, trong ba con đường đương nhiên đường giữa là ngắn nhất. Khi cả bọn tới điểm giao cờ đen cũng vừa lúc xuất hiện, điều này chứng minh đội tuyển Đồng Tước vừa lấy được cờ đỏ.
Lưu Xuyên nói: “Trạch Văn, cậu đi cùng tôi bố trí tầm nhìn trước.”
Ngô Trạch Văn lập tức đuổi kịp bước chạy của Lưu Xuyên, hai người gọi pet và con rối dò đường phía trước. Ngô Trạch Văn dừng lại ở cự ly xa, vừa thả mắt kiểm soát, quả nhiên phát hiện đội tuyển Đồng Tước đang đặt đèn Khổng Minh ở lối rẽ.
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đoán đại sư và phụ trợ bên đó vừa tới đây bố trí tầm nhìn, bọn họ có hai người mang được nhiều nhất bốn đèn Khổng Minh, hẳn sẽ thắp đèn ở bốn lối rẽ Đông, Tây, Nam, Bắc.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đi hướng Đông, Trạch Văn đi hướng Nam, Tần Dạ và Lý Tưởng đến phía Bắc và phía Tây kiểm tra.”
Mỗi người chỉ được mang theo một viên đá điều tra, có thể giúp chủ nhân biết được vị trí đặt đèn Khổng Minh của quân địch trong phạm vi năm mét. Chỉ cần sử dụng là có thể tấn công làm tắt đèn Khổng Minh. Ngô Trạch Văn suy luận không sai, cậu đưa ra bốn vị trí chính là bốn nơi có thể bố trí tầm nhìn tốt nhất, bốn người tại bốn hướng phát hiện vị trí thắp đèn của Đồng Tước, nhanh chóng tắt đi.
Thiệu Trạch Hàng cùng mấy người Lộc Tường đang nhanh chóng đi tới đường giữa, đi được một nửa lại phát hiện tầm nhìn phần đường giữa thuộc về bản đồ bên mình bỗng bị tối đi, không khỏi nhíu mày. Quả nhiên Lưu Xuyên đã lợi dụng triệt để thời gian chênh lệch, tiêu diệt toàn bộ tầm nhìn mà Đồng Tước đã bố trí, đến khi đoàn chiến, đội tuyển Đồng Tước sẽ trở thành nửa mù, cục diện vô cùng bất lợi.
Thiệu Trạch Hàng cũng không rảnh nghĩ nhiều, tính toán cự ly một chút lập tức bình tĩnh đưa ra sách lược ứng phó: “Chúng ta đi đường rẽ bên cạnh, không cần đi đường giữa. Đinh Vinh, Phùng Siêu, La Tiệp rẽ phải, Tiểu Lộc, Tiểu Chu theo tôi rẽ trái. Tập hợp ở ngã ba, chặn đường lui của bọn họ.”
Địa hình huyệt động phức tạp như mạng nhện, rất nhiều lối rẽ, Thiệu Trạch Hàng cũng không phải mù đường, đội tuyển Long Ngâm vừa tiêu hủy tầm nhìn, hắn cũng đoán được vị trí đại khái của đối phương. Các thành viên Đồng Tước nếu xông tới ngay mặt chắc chắn sẽ rơi vào trong vòng vây của đối thủ. Thiệu Trạch Hàng cũng không ngốc, rẽ sang hai bên chặn đường lui là phương án tốt nhất vào lúc này.
Đám người Đinh Vinh lập tức nghe theo chỉ thị của đội trưởng cùng nhau rẽ trái vòng ra sau, Thiệu Trạch Hàng cùng với Lộc Tường và buff rẽ phải.
Nhưng đợi đến khi sáu người gặp lại ở ngã ba lại không ngờ Lưu Xuyên bày ra một hàng con rối, giống như treo biển “Hoan nghênh tới chơi” chờ bọn họ. Đồng thời, Mê Vụ Chiểu Trạch cũng đứng bên hắn, cạnh đó còn có một con cóc độc uy vũ.
– đàn em của hai người có phải hơi nhiều rồi không!
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của khán giả vào lúc này.
Đây chính là tư thế “gọi đàn em tới đợi quân địch chui đầu vào lưới”, Thiệu Trạch Hàng thầm nghĩ không ổn, lập tức hạ lệnh nói: “Rút lui!”
Nhưng chờ đến khi hắn nói ra hai chữ này đã không còn kịp nữa, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn ngay một khắc đó đồng thời xuất chiêu!
– Khôi lỗi chi vũ! Minh điệp chi tế!
Kỹ năng phụ trợ của vũ khí đồng thời tung ra, đàn bướm độc từ chân trời bay tới trước mặt mọi người, hàng trước của Đồng Tước gồm Đinh Vinh, La Tiệp, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường trúng chiêu tập thể, lâm vào trạng thái mù. Phụ trợ và buff ở phía sau tránh được chiêu này, nhưng con rối của Lưu Xuyên lại không bỏ qua bọn họ, tốc độ tay của Lưu Xuyên bùng nổ tới tối đa, thao tác hai con rối nhanh chóng tiến tới phía sau phụ trợ và buff cấm túc tại chỗ!
Càng thêm họa vô đơn chí, đúng lúc này, một thân ảnh màu hồng tựa như gió lớn xông ra từ bên sườn –
Là Tần Dạ!
Chiêu thức sắc bén của Nga Mi trảo xông thẳng vào Phùng Siêu, Phùng Siêu bị cấm túc cũng hiểu nếu bị Tần Dạ lại gần chắc chắn hắn sẽ rơi vào cục diện càng ngày càng bị động, không thể phóng ra nổi một trận pháp nào…
Mắt thấy móng vuốt của Tần Dạ sắp xuyên vào tim Phùng Siêu, đúng lúc này một quầng sáng như tuyết quét qua trước mắt – là Thiệu Trạch Hàng tới hỗ trợ!
Dù mất đi tầm nhìn, dưới tình huống trước mắt tối đen, Thiệu Trạch Hàng vẫn có thể nghe âm thanh đoán vị trí, Thiệu đội khinh công lùi về sau vừa lúc rơi vào phạm vi công kích của Tần Dạ, đỡ cho Phùng Siêu chiêu này!
Phùng Siêu lập tức niệm chú mở ra chiêu đặc biệt của lưu phái Thái Cực – Thiên cương Bắc Đẩu trận!
Giải trừ toàn bộ trạng thái ảnh hưởng xấu đến cả đội, hơn nữa còn miễn dịch khống chế trong một khoảng thời gian.
Nhưng Thiệu Trạch Hàng không ngờ đến, đằng sau đang có một đôi mắt hung hăng trừng hắn.
Lý Tưởng hùng hổ dùng Long trảo thủ kéo Thiệu Trạch Hàng qua, Thiệu Trạch Hàng không nghĩ tới phía sau Tần Dạ còn có bảo tiêu, nhất thời sơ ý bị Lý Tưởng kéo đi…
Mà hiện tại, nhờ Phùng Siêu giải trận đúng lúc, Tiểu Lộc khôi phục tầm nhìn lập tức nhào tới đánh Tần Dạ, Thiếu Lâm La Tiệp cũng vọt tới phía trước cứu đội trưởng. Hiển nhiên đội tuyển Đồng Tước muốn tập trung đánh Tần Dạ hàng trước, mà đối tượng duy nhất mà đội tuyển Long Ngâm nhằm vào là phụ trợ Phùng Siêu.
Lưu Xuyên nhanh chóng bày ra bốn con rối tiến hành vây sát xung quanh Phùng Siêu, khiến hắn không thể tránh né! Ngô Trạch Văn theo sát thả rắn nhỏ đi cắn, đồng thời vung tay thả trùng, Vạn độc phệ tâm, cổ thuật khiến Phùng Siêu trúng độc…
Chu Tân Truyền nhìn thấy Phùng Siêu trở thành đối tượng bị đánh, vội vàng dùng chiêu cuối cho hắn, thuận tay giúp hắn giải trạng thái trúng độc.
Ba người Thiệu Trạch Hàng, Lộc Tường và Đinh Vinh liên thủ công kích Tần Dạ, tốc độ mất máu của Tần Dạ rất nhanh, Lý Tưởng lập tức tung ra bảo hộ Kim chung tráo cho Tần Dạ, đồng thời Thiếu Lâm đối phương cũng dùng kỹ năng bảo hộ cho phụ trợ nhà mình.
Đoàn chiến hai bên rất kịch liệt, Lộc Tường dùng một chiêu Hoành tảo thiên quân đánh vào Lý Tưởng và Tần Dạ hàng trước. Lộc Tường là Cái Bang đánh cận chiến khống chế giỏi nhất, chỉ cần bị cậu ở gần sẽ rất phiền phức, liên tục bị đánh choáng, ngay cả Tần Dạ cũng không biết làm sao.
Lưu Xuyên nói: “Lôi Tiểu Lộc đi!”
Ngô Trạch Văn hiểu ý, đầu tiên Lưu Xuyên dùng xiềng xích câu Tiểu Lộc tới một đường rẽ, sau đó Ngô Trạch Văn lại dùng tơ nhện kéo Tiểu Lộc vào đường rẽ khác. Tiểu Lộc đáng thương bị Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn kéo tới kéo lui, lôi vào trong lối rẽ ngoằn ngoèo rối rắm, đến khi quay đầu tìm đồng đội lại phát hiện mình nhầm đường, Lộc Tường phẫn nộ lại phá đổ một vách tường bên cạnh!
Khán giả không còn gì để nói.
Tốc độ phá tường của Lộc Tường rất nhanh, vung gậy khiến người ta hoa mắt, oành một tiếng, vách tường liền đổ xuống trước mặt cậu. Nhưng không ngờ rằng sau khi Lộc Tường phá hủy vách tường xong lại phát hiện Lam Vị Nhiên và Tiểu Dư đang trốn ở đây.
Lộc Tường ngừng một chút, luống cuống mở miệng nói: “Ở đây có người, cẩn thận!”
Nhưng chung quy những lời này vẫn chậm một bước, Tứ Lam và Tiểu Dư bị phát hiện cũng không hề bối rối, Tiểu Dư tiếp tục buff máu cho Lý Tưởng và Tần Dạ, còn Tứ Lam lại nhàn nhã cầm quạt trong tay, một vầng sáng màu xanh chậm rãi dâng lên dưới chân các thành viên Đồng Tước…
Dương xuân hồi tuyết trận!
Trận pháp này Lam Vị Nhiên phóng ra rất chính xác, phạm vi vừa vặn bao quanh năm người của Đồng Tước.
Phùng Siêu bị Tần Dạ quấy rầy không thể dùng trận pháp phòng ngự, kết quả chính là năm người Đồng Tước bị hiệu quả hỗn loạn ảnh hưởng, bắt đầu phát điên chém nhau, đặc biệt là Thiệu đội, một đao chém xuống tạo ra bạo kích thương tổn khiến các đội viên thực sự muốn khóc.
Thiệu Trạch Hàng có chút bất đắc dĩ nhíu mày, hiển nhiên ban đầu hắn cho rằng Lưu Xuyên bố trí mai phục là để đề phòng bọn họ xông tới từ đường giữa, hắn cố ý phân đường trái phải bọc đánh hai bên, muốn đột kích đối phương từ phía sau. Lại không ngờ rằng đi đến đã thấy Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đã sớm chờ ở đó.
Lý Tưởng, Tần Dạ, Tứ Lam, Tiểu Dư, đội tuyển Long Ngâm phân tán ra, lại dưới tình huống không có tầm nhìn, Đồng Tước không chiếm được một chút ưu thế nào.
Thiệu Trạch Hàng tưởng bọc đường lui cuối cùng lại bước vào bẫy của Lưu Xuyên. Tên Lưu Xuyên này trong bụng toàn ý xấu, ngươi lùi về sau một bước, hắn lại có thể lùi ba bước, bốn bước. Lúc ấy Thiệu đội đã suy xét rất cẩn thận, nhưng vẫn không đủ…
Nhìn đồng đội bị ảnh hưởng hỗn loạn mà chém nhau, Tiểu Lộc thực sự buồn bực vung gậy đánh Tứ Lam, kết quả Lam Vị Nhiên dùng khinh công hoa lệ nhanh nhẹn bay qua trước mặt cậu, còn lắc lắc cây quạt ra vẻ rất ngầu, khiến Lộc Tường tức chết!
Tứ Lam nhanh chóng biến mất ở lối rẽ, Lộc Tường muốn đuổi theo lại bị Ngô Trạch Văn dùng rết độc khiến cho đứng yên.
Lộc Tường bị khống chế tại đường rẽ, bị Ngô Trạch Văn công kích từ xa, trạng thái trúng độc trên người nhân lên bốn tầng. Là người đánh cận chiến, bị người đánh tầm xa định thân thì không thể làm gì nữa, đành đợi sau khi hết hiệu quả sẽ đi tới phía trước đuổi đánh Ngô Trạch Văn, nhưng Ngô Trạch Văn lại biến mất.
Lộc Tường tức tối lại bắt đầu vung gậy phá tường.
Sau khi phá thêm được một bức tường, trước mặt đã thấy Lưu Xuyên bày xong một dàn con rối – Khôi lỗi thất sát trận!
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Lộc Đại Hiệp Phi Tường]!
Lưu Xuyên lại đánh chữ nói: “Lại hết mana rồi nhỉ”
Lộc Tường: “…”
Thời điểm bị trúng độc vừa mất mana vừa mất máu, Lộc Tường bị Ngô Trạch Văn đánh cho trúng độc bốn tầng, hạ mana rất nhanh. Lưu Xuyên lại nói một câu sung sướng khi thấy người gặp họa, khiến Lộc Tường tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi – sư phụ kiểu gì mà phiền thế!
Trên đài bình luận viên, Trương Thư Bình lại khoái trá nói: “Hình ảnh vừa rồi thực sự có chút tàn nhẫn, Xuyên thần vậy mà đã sớm đợi ở đây, vừa thấy Tiểu Lộc thấp máu xuất hiện lập tức bày trận, bạo kích giết gọn trong một chiêu. Cảm giác này giống như là một chú hươu con lạc đường trực tiếp đi vào cái bẫy kẹp mà thợ săn đã bố trí từ trước…”
Tô Đồng cười nói: “Không sai, xem ra hôm nay đội tuyển Long Ngâm bố trí chiến lược vô cùng hoàn thiện, tính toán được hết con đường hỗ trợ và mai phục, vừa rồi ở hướng Tứ Lam và Trạch Văn lùi lại có thể dụ được Tiểu Lộc đi tới vị trí bày trận của Xuyên thần. Quả nhiên đội tuyển Long Ngâm đang sở hữu một cao thủ có năng lực phân tích địa hình siêu việt.”
Trương Thư Bình nói: “Đúng vậy, chính là tuyển thủ tên Mê Vụ Chiểu Trạch.”
Nếu đã không giấu được, Trương Thư Bình không cần quan tâm quảng cáo luôn cho đồ đệ nhà mình: “Nghe nói, vị tuyển thủ Mê Vụ Chiểu Trạch này là học bá khoa Vật Lý, cậu ta có năng lực phân tích không gian ba chiều trên bản đồ rất mạnh, hôm nay lựa chọn bản đồ để đấu với đội tuyển Đồng Tước hiển nhiên là tận dụng được tối ưu. Tôi tin rằng về phương diện lựa chọn bản đồ, đội tuyển Long Ngâm chắc chắn sẽ mang tới nhiều bất ngờ cho khán giả!”
Khán giả nghe thấy câu này lập tức nhiệt liệt vỗ tay. Có rất nhiều fan của Ngô Trạch Văn càng hưng phấn giơ cao bảng đèn led “Cầu học bá dùng IQ nghiền áp” “Học bá mau gả cho tôi” “Học bá tôi thích cậu”.
Tại hiện trường trận đấu, sau khi hiệu quả hỗn loạn kết thúc, Tiểu Lộc đáng thương chết đầu tiên.
Người chết thứ hai là phụ trợ Phùng Siêu bị Tần Dạ đuổi đánh. Sau đó Lưu Xuyên lại chuyển hướng tấn công Thiệu Trạch Hàng, giết được Thiệu đội, đội hình của Đồng Tước rốt cuộc sụp đổ hoàn toàn.
Đội tuyển Long Ngâm thuận lợi lấy được lá cờ thứ ba, thắng lợi đoàn chiến 6 vs 6, tuy là sử dụng đấu pháp lợi dụng địa hình để phục kích rất đáng khinh, nhưng thắng vẫn là thắng.
Tiếng vỗ tay trên đài vang lên nhiệt liệt, màn hình lớn hiện lên điểm số 7:2.
Rất nhiều người không dám tin, Long Ngâm đánh Đồng Tước mà có thể đánh thành 7:2, trước đó có rất nhiều người đều nghĩ Đồng Tước sẽ năm chắc bảy phần thắng.
– quả nhiên Xuyên thần có thể mang bất ngờ tới cho mọi người.
Tuy rằng trận đấu đã kết thúc, nhưng người xem lại không nỡ rời đi. Trận đấu hôm nay quá phấn khích, xem rất thích, nhìn Tiểu Lộc Tường bị lạc trong bản đồ đánh loạn thất bát tao đủ thấy được sự kịch liệt trong trận đấu.
Dù cho người lợi dụng địa hình lừa chết Tiểu Lộc tại lôi đài là học bá, người bố trí chiến thuật khi đoàn chiến vẫn là Lưu Xuyên, Tần Dạ sắc bén đột phá, còn có Lam Vị Nhiên dùng trận pháp khống chế đúng lúc…
Đội tuyển Long Ngâm phát huy bản đồ sân nhà, thực sự khiến người ta phải giơ ngón cái mà like.
Xuyên thần và Dạ thần không cần nói, mỗi trận đấu đều ổn định mạnh mẽ. Đội phó Lam rất ít khi ra trận, hôm nay đánh phụ trợ cũng rất tốt, vị tuyển thủ giải nghệ nhiều năm này tạo cho mọi người một cảm giác rất thần bí, trước đây anh từng lên đấu lôi đài một lần, đánh lưu phái Chiết phiến (quạt giấy) cận chiến, hôm nay lại đổi thành đánh phụ trợ Vũ phiến (quạt lông) mà không hề hoảng loạn, đánh rất ổn… Trước đây mọi người đều gọi anh là mèo lười, hôm nay xem ra được mở rộng tầm mắt, tinh thông cả ba hệ trong truyền thuyết thực sự chính là yếu tố tùy biến của đội tuyển Long Ngâm.
Đương nhiên, người được chú ý nhất trong trận đấu này, chắc chắn là tuyển thủ mới tới Ngô Trạch Văn.
Nếu nói trước đây Từ Sách đánh Tuyết Lang một trận thành danh, có biệt danh Quỷ hút máu. Thì hôm nay Ngô Trạch Văn đánh Đồng Tước cũng tương tự, khiến mọi người phát hiện khả năng cảm nhận địa hình tuyệt vời của cậu.
Trương Thư Bình thừa cơ nổ thêm, khiến mọi người phải nhìn tuyển thủ Ngũ Độc mới tới này với cặp mắt khác xưa. Năng lực phân tích địa hình xuất sắc của Ngô Trạch Văn cũng đồng thời khiến đội trưởng các đội tuyển khác trong liên minh chuyên nghiệp chú ý coi trọng.
Trên trang chủ của giải đấu còn có phóng viên đăng bài với tiêu đề: “Đội tuyển Long Ngâm xuất hiện thiên tài phân tích bản đồ, sau này sân nhà Long Ngâm liệu có trở thành nghĩa trang mai táng các đội mạnh khác hay không?”
Nhưng dù bên ngoài đánh giá thế nào, hiện trường hoan hô ra sao, Ngô Trạch Văn lại vẫn bình tĩnh như trước. Mọi người đều nói người mới này có tố chất tâm lý quá tốt, thắng thua đều không hề gợn sóng, nhưng thực ra mọi người không biết rằng, người mới này… là một nhóc mặt liệt.
Thi đấu xong, Lưu Xuyên cùng mọi người đi sang bên đội tuyển Đồng Tước bắt tay.
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai Lộc Tường nói: “Tiểu Lộc, tốc độ phá bản đồ của cậu so với hồi trước còn nhanh hơn. Tiếp tục cố gắng nha, để xem có thể đạt thành tựu ‘Người phá hủy nhiều bản đồ nhất liên minh chuyên nghiệp’ không nhé.”
Lộc Tường: “…”
Ngô Trạch văn cũng nâng kính mắt, nghiêm túc nói: “Tôi có rất nhiều trò chơi mê cung, muốn chơi không?”
Lộc Tường: “…”
Cả hai người đều là đồ xấu tính! Tức chết tôi rồi!Hết chương 257.
Cái chương này dài tởm, gần 5000 chữ _(:3 」∠)_
Thế là hết trận với Đồng Tước rồi nha, thực sự trận này cũng rất hay, có thể thấy chiến thuật bố trí rất hợp lý. Sau vụ thua này càng thấy Tiểu Lộc khổ sở, sau này nếu có gọi Ngô Trạch Văn là sư nương chắc vẫn sỉ vả thầm trong bụng (。•́︿•̀。)
À đây là minh họa bản đồ đoàn chiến nhé, bản đồ hình vuông có ba đường như trong ảnh, mọi người có thể thấy đường trên đường dưới là hai cạnh hình vuông, đường giữa là đường chéo. Đây là bản đồ của LOL, trong LOL thì người chơi phải tiến được vào thành của đối thủ để đánh đổ trụ và nhà chính mới được coi là thắng, giống game FFF trong phim Nam Thần Mạnh Nhất ấy, còn với game Võ Lâm trong truyện mà chị Điệp miêu tả thì hai đội sẽ đi từ thành của mình tới trung tâm mỗi đường trên bản đồ sẽ có điểm cắm cờ, cướp được cờ là thắng. Cờ của đường trên và đường dưới bị cướp xong thì cờ đường giữa mới xuất hiện.
Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn, hai đứa xấu tính =)))) Đây là hình minh họa Ngũ Độc và Đường Môn theo đúng miêu tả của chị Điệp nha (toàn lấy từ Kiếm tam cả)