Số điểm chênh lệch giữa các đội càng ngày càng nhỏ, trải qua vòng đấu thứ 11, bảng xếp hạng lại thay đổi, vòng trước Long Ngâm sân nhà đánh bại Đồng Tước còn xếp hạng hai, hôm nay Đồng Tước và Thất Tinh Thảo đều lấy được bảy điểm, Long Ngâm chỉ lấy được năm điểm, rớt xuống hạng ba. Hơn nữa theo sát là Lạc Hoa Từ chỉ kém Long Ngâm một điểm.
Vòng đấu thứ 12, đối thủ của đội tuyển Lạc Hoa Từ là đội tuyển Kinh Cức khá yếu, hơn nữa lại là sân nhà Diệp Thần Hi đích thân chọn bản đồ, nếu không có gì bất ngờ, Lạc Hoa Từ có thể lấy được bảy điểm từ Kinh Cức thậm chí toàn thắng 9:0. Trong khi đó đối thủ kế tiếp của Long Ngâm là Phong Hỏa, dù đây là một đội ngũ khá mờ nhạt trong số những đội mạnh, nhưng vẫn có thực lực thăng hạng mùa giải trước, không dễ lấy được điểm từ họ.
Nói cách khác, sau vòng đấu thứ 12, Long Ngâm sẽ tiếp tục tụt hạng.
Buổi tối sau khi họp xong, Lưu Xuyên liền đến phòng Ngô Trạch Văn, hai người mở máy tính cùng xem lại video thi đấu hôm nay.
Ở lần giao tranh tổng thứ ba, hai người bọn họ đều phát huy chưa tốt, cùng là tuyển thủ hệ triệu hồi, gặp phải bản đồ nhiều cây đáng ghét này, hai người giống như đồng bệnh tương liên, cảm giác không khác gì nhau.
Ngô Trạch Văn chăm chú nghiên cứu bản đồ, muốn tìm phương pháp làm sao để tăng tốc độ cho pet vượt qua cây cối.
Lưu Xuyên nhìn gương mặt chuyên chú của cậu, nhịn không được nói: “Có phát hiện gì không?”
Ngô Trạch Văn lắc lắc đầu: “Chưa có gì.”
Lưu Xuyên mỉm cười sờ đầu cậu, nói: “Không cần vội, biện pháp ứng đối rất nhiều, thực ra hôm nay tôi chưa nói với mọi người, ở thời điểm tất yếu, đoàn chiến có thể tôi sẽ không ra sân.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt quay đầu nhìn về phía hắn: “Sao anh có thể không ra sân được?”
Trong lòng Ngô Trạch Văn, hay nói là trong lòng cả đội tuyển Long Ngâm, đội trưởng Lưu Xuyên giống như trụ cột tinh thần của mọi người, đoàn chiến chỉ cần có Lưu Xuyên ở đó, bọn họ sẽ càng có tự tin, mọi người cũng đã quen nghe theo chỉ huy của Lưu Xuyên… Thực sự rất khó có thể tưởng tượng, nếu không có Lưu Xuyên, Long Ngâm sẽ ra sao.
Lưu Xuyên thấp giọng giải thích nói: “Lúc trước khi tôi thuyết phục Tứ Lam gia nhập đội tuyển đã từng hứa, một số trận đấu sẽ để cậu ta làm tổng chỉ huy. Tứ Lam nhìn có vẻ lười nhác không quản sự tình, thực ra cậu ấy rất không cam lòng. Năm ấy làm đội trưởng Lạc Hoa Từ liên tục bốn mùa giải không đoạt được cúp, cho nên lần này tôi muốn cậu ấy quang minh chính đại dùng thân phận chỉ huy mang theo Long Ngâm chiến thắng đối thủ, coi như hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy.”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng hiểu rõ suy nghĩ của Lưu Xuyên. Lúc ấy khi Tứ Lam gia nhập, Lưu Xuyên cũng từng đề cập chuyện để Tứ Lam chỉ huy, bất quá từ khi Long Ngâm vào liên minh tới giờ, trận nào Lưu Xuyên cũng chỉ huy, mọi người dường như cũng quên mất chuyện này, Tứ Lam cũng chưa từng chủ động nhắc tới…
Nhưng Lưu Xuyên lại nhớ rất rõ ràng, hắn luôn giữ lời hứa, lúc trước đã hứa với Tứ Lam cái gì, chắc chắn hắn sẽ thực hiện.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Trạch Văn, tôi nói chuyện này cho em đầu tiên, là muốn em chuẩn bị hợp tác với Tứ Lam cho tốt.”
Ngô Trạch Văn nói: “Nhưng tôi với anh ấy rất ít khi đánh phối hợp…”
Lưu Xuyên nói: “Không cần lo, Tứ Lam sẽ chủ động phối hợp với em. Đến khi tôi không ở bên cạnh em, em cứ đánh theo tiết tấu của chính mình, Tứ Lam trước cũng nói chuyện này với tôi, cậu ấy cảm giác đấu pháp của em càng ngày càng thành thục, phát huy đã ổn định, thời điểm tất yếu có thể bắt đầu thử điều chỉnh đội hình.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Được rồi, tôi biết nên làm thế nào.”
Tuy mục đích thi đấu ban đầu của cậu là vì Lưu Xuyên, hi vọng bản thân trở thành cộng sự của Lưu Xuyên, trước giờ vẫn vì mục tiêu này mà cố gắng, nhưng hôm nay cậu càng rõ ràng mục tiêu lâu dài của mình – cùng đội tuyển Long Ngâm đạt được thành tích tốt nhất!
Lưu Xuyên là đội trưởng, chắc chắn phải tổng hợp suy xét tình huống của đội trên các phương diện, dù phải chia tách tổ hợp Xuyên Văn, cũng vì muốn đội tuyển lấy được nhiều điểm hơn. Ngô Trạch Văn tự nguyện nghe theo lời hắn – vì Ngô Trạch Văn biết, Lưu Xuyên làm mọi thứ đều là vì đội tuyển. Dù mười trận liên tiếp Lưu Xuyên không lên sân đi nữa, chỉ cần là vì đội, Ngô Trạch Văn cũng sẽ không do dự mà đáp ứng.
– đây không chỉ bởi vì cậu yêu người con trai này, hơn tất cả là sự tin tưởng của cậu vào quyết sách của Lưu Xuyên.
Chỉ cần là quyết định của Lưu Xuyên, cậu nguyện tin tưởng, ủng hộ, phối hợp… Ai bảo hai người họ là cộng sự tốt nhất cơ chứ?
Nếu chính bản thân mình không hiểu rõ người này, những người khác trong đội làm sao có thể hiểu?
Trong đội tuyển Long Ngâm, Ngô Trạch Văn mãi mãi là người tin tưởng Lưu Xuyên vô điều kiện.
Lưu Xuyên hiểu rõ điểm này, Ngô Trạch Văn sẽ luôn đứng bên hắn, khiến hắn không cần lo nghĩ mà ra quyết định, một cộng sự như thế giống như Thượng Đế tạc ra riêng cho hắn vậy.
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, trong lòng Lưu Xuyên mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Trạch Văn, em thật là tốt.”
Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, nói: “Được rồi, đừng có buồn nôn nữa… Tôi luôn tin tưởng quyết định của anh, anh cũng chưa từng khiến tôi thất vọng, nên anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cầm chân anh.”
Lưu Xuyên siết chặt cái ôm, cười nói: “Tôi biết, em thích tôi, tin tưởng tôi, thế là đủ rồi…”
Hai người ôm nhau một lát, Lưu Xuyên đột nhiên buông cậu ra, cúi đầu nhìn cậu nói: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn xin ý kiến của em.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”
Lưu Xuyên nói: “Dựa theo quy tắc năm ngoái, sau vòng đấu thứ 11 vòng bảng thì bình chọn các hạng mục giải thưởng chính thức bắt đầu, các giải lớn kiểu như giải Vua lôi đài, tuyển thủ MVP đều là giải dựa trên số liệu được quyết định bởi ban tổ chức, nhưng cũng có rất nhiều giải được bỏ phiếu bởi người chơi game, tỉ như: Tuyển thủ được yêu thích nhất, Đội tuyển được yêu thích nhất, Tổ hợp cộng sự tốt nhất v…v…”
Ngô Trạch Văn giật mình hỏi: “Anh muốn tham gia giải tuyển thủ được yêu thích nhất sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không, giải này tôi lấy được rồi, không thèm tranh tiếp. Quan trọng hơn, tôi muốn em và tôi cùng tranh giải ‘Tổ hợp cộng sự tốt nhất’ mỗi tuần, nếu có thể đoạt cúp ‘Cộng sự tốt nhất’ thì càng tốt.”
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ nói: “Vậy giải này bình chọn thế nào? Kiểu như Thiệu đội và Tiểu Lộc, Tiêu đội và Luân thần cũng sẽ tham gia phải không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng thế, Tổ hợp cộng sự tốt nhất là giải thưởng được đưa ra bởi ban giám khảo liên minh chuyên nghiệp, sau đó khán giả sẽ bỏ phiếu. Giải năm nay cạnh tranh hẳn sẽ rất kịch liệt, mấy đôi nối khố như Tiêu Tư Kính Tô Thế Luân, Thiệu Trạch Hàng Lộc Tường, Đường Ngự Phong Trần Tuấn Phi chắc chắn sẽ đăng ký tham gia, tôi muốn hỏi ý kiến của em, nếu em đồng ý thì hai chúng ta thử xem.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Được rồi, nếu anh có hứng thú, chúng ta cũng tham gia góp vui.”
Giải thưởng Tuyển thủ tốt nhất của ban giám khảo liên minh là căn cứ vào biểu hiện của các đội lớn khi đánh đoàn chiến, nếu có tuyển thủ không muốn tham gia cũng có thể xin rút khỏi danh sách được công bố trước đó, ở đây liên minh tôn trọng ý kiến của các tuyển thủ.
Ba giải Tuyển thủ của 24 lưu phái được yêu thích nhất, Đội tuyển được yêu thích nhất, Tổ hợp cộng sự tốt nhất đều được bỏ phiếu bởi khán giả, không giống các danh mục giải thưởng dựa vào số liệu khách quan khác, đây là chiến trường cạnh tranh lượng yêu thích.
Quả nhiên, y như lời Lưu Xuyên nói, đêm hôm đó liên minh chuyên nghiệp liền công bố danh sách giải thưởng bình chọn của mùa giải này, e-mail đúng giờ gửi tới hòm thư các tuyển thủ chuyên nghiệp. Đội tuyển được yêu thích nhất gồm có 18 đội tuyển đăng ký, cư dân mạng sẽ bỏ phiếu cho đội mình thích. Các hạng mục bình chọn đơn khác, phần lớn trong danh sách đều là những tuyển thủ lão làng mọi người đã quen tên, năm nay hai đội tuyển mới tới là Long Ngâm và Thương Lan cũng có không ít cái tên xuất hiện.
Trong đó, cả Hải Nạp Bách Xuyên và Lão Miêu cùng nằm trong danh sách Tuyển thủ Đường Môn Khôi lỗi được yêu thích nhất, lưu phái Cổ trùng của Ngũ Độc có cả Ngô Trạch Văn và Tô Thế Luân, ngoài ra Từ Sách, Tần Dạ cũng đều có tên trên bảng. Khoa trương nhất là Lam Vị Nhiên, cả ba hệ Tiêu Dao Chiết phiến, Vũ phiến và Ngọc tiêu đều có tên anh. Mọi người nhìn thấy ba hàng Lam Lam Lam Lam, Lam Lam Lam Lam, Lam Lam Lam Lam kế tiếp nhau đều không biết phải nói gì.
Ban giám khảo liên minh thực ra cũng rất buồn bực, rốt cuộc Lam Vị Nhiên chơi Chiết phiến, Vũ phiến hay Ngọc tiêu hả, gạch tên anh đi mọi người chắc chắn sẽ thấy kỳ lạ. Tuyển thủ thủy tổ khai sơn của Tiêu Dao sao lại có chuyện không có tên trong danh sách? Nhưng để tên vào lại không biết để vào lưu phái nào cho đúng…
Các giám khảo rơi vào đường cùng, đành phải nhét tên Lam Vị Nhiên vào cả ba lưu phái của Tiêu Dao, kệ cho cư dân mạng đi mà bình chọn.
Lộc Tường thấy danh sách này, nhịn không được xông vào group QQ: “Tứ Lam của đội tuyển Long Ngâm sao lại vào danh sách cả ba hệ Tiêu Dao thế? Như thế mà được à?”
Lam Vị Nhiên đắc ý nói: “Trùm bảng, đây chính là điều tôi muốn.”
Lộc Tường sửng sốt nói: “Má! Tiền bối Tứ Lam không phải khi rời đi đã thoát group sao? Add từ lúc nào vậy?!”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Là tôi add sư phụ vào.”
Diệp đội trưởng cũng là quản lý của nhóm chung, khi Tứ Lam trở về liền add luôn sư phụ mình vào.
Lam Vị Nhiên gửi icon xoa đầu ngoan ngoan, khen ngợi đồ đệ của mình một chút.
Diệp Thần Hi tiếp tục gửi mặt cười.
Lộc Tường: “…”
Thầy trò Diệp Thần Hi và Lam Vị Nhiên thật là ấm áp! Sao sư phụ Lưu Xuyên của cậu chưa bao giờ xoa đầu cậu, mà toàn gửi icon cốc đầu?
Sư phụ Lưu Xuyên rất bạo lực, vẫn là sư phụ Tứ Lam này ôn nhu hơn.
Lộc Tường đang oán giận sư phụ vẫn luôn gõ đầu mình, Lưu Xuyên lại đột nhiên xông ra nói: “Mọi người mọi người, nhìn thấy danh sách chưa? Phiếu Tổ hợp cộng tác tốt nhất xin hãy bầu cho tôi và Ngũ Độc nha, cảm ơn”
Lộc Tường không phục nói: “Dựa vào cái gì mà bầu cho sư phụ?!”
Lưu Xuyên nói: “Bởi vì Ngũ Độc nhà tôi nói, nếu lấy được giải thưởng này thì cậu ấy sẽ chịu làm vợ tôi”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên nói: “Hạnh phúc của tôi xin nhờ mọi người!”
Mọi người: “…”
Toàn bộ nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp rơi vào im lặng.
Ngô Trạch Văn đỏ mặt hung hăng véo tay Lưu Xuyên: “Nói bậy bạ cái gì đấy hả?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Tôi nói đùa thôi, dựa vào IQ của bọn họ sẽ không nghĩ lời này là thật, yên tâm đi.”
Lưu Xuyên luôn vô liêm sỉ như thế, thường xuyên đùa giỡn người khác trong nhóm, bởi vậy nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự hiểu sai, cho rằng hắn đang nhàm chán vào đây nói đùa.
Thiệu Trạch Hàng nói: “@Mê Vụ Chiểu Trạch, cậu muốn thu nhận tai họa này giúp liên minh à?”
Lộc Tường: “Quá tốt! Ngũ Độc nhanh tới thu anh ấy đi, nhốt trong nhà cho quỳ bàn phím, đừng thả ra đi hại người nữa!”
Tô Thế Luân: “Trước giờ người này không ai quản, nhảy nhót lên tận trời rồi, mau thu tên này đi ^_^”
Tiêu Tư Kính: “Già đầu như thế còn chưa có bạn gái, chắc chắn là không ai thèm, Mê Vụ Chiểu Trạch thôi thì mở lòng thương thu cậu ta đi.”
Phương Chi Diên: “Thu hắn đi +1”
Dương Kiếm: “Thu hắn đi +2”
Hứa Hân Nhiên: “Thu hắn đi +3……”
Cả đám người bắt đầu xếp hàng, Lưu Xuyên thật sự dở khóc dở cười.
– sao tôi lại không có ai muốn chứ?!
Ngô Trạch Văn thấy mọi người đều xếp hàng gửi “Thu hắn”, trong lòng không nhịn được có chút buồn cười, có bao nhiêu người trong liên minh hận Lưu Xuyên vậy? Vừa thấy hắn có người quản, liền xếp hàng nhảy nhót hoan hô, giống như cảnh con người vui vẻ vô cùng khi thấy đại họa bị diệt trừ vậy.
Lưu Xuyên vốn chỉ tùy tiện đùa một chút trong group QQ, không ngờ lại khiến nhiều người xông ra như vậy, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng muốn bán Lưu Xuyên, mong Ngô Trạch Văn nhanh chóng thu phục tai họa này.
Ngô Trạch Văn thấy biểu tình buồn bực đầy mặt của hắn, nhịn không được vươn tay, sờ soạng tóc hắn an ủi, nói: “Được rồi, nếu mọi người đều đề nghị như thế, tôi đành… thu nhận anh vậy.”
Lưu Xuyên tâm tình khoái trá lại gần hôn Ngô Trạch Văn một chút, nói: ““Không thành vấn đề, đóng dấu xác nhận!”
Tuy quan hệ hiện tại của hai người họ còn chưa tiện công khai, chỉ có thể ngầm lén lút ở bên nhau. Nhưng Lưu Xuyên tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ quang minh chính đại nắm tay Ngô Trạch Văn đi trên đường, để cho mọi người đều biết, bọn họ yêu nhau thật lòng.