Trong đội bình luận chính thức của liên minh võ lâm có hai nữ bình luận viên nổi tiếng là Tô Đồng và Trần Phỉ Phỉ, cả hai người đều khá thân với Dương Kiếm, thường xuyên đi dùng cơm cùng nhau. Nên trong những trận đấu mà hai người làm bình luận đều sẽ vô tình cố ý khen ngợi Dương Kiếm đôi ba câu. Nhưng hôm nay Tô Đồng thực sự là không có cách nào nói đỡ dùm Dương Kiếm, thậm chí còn muốn phun tào một câu—— Có cần đánh nát tới vậy không Dương Kiếm!
Trương Thư Bình là bình luận viên mới tới, hơn nữa còn là người không biết khách khí là gì, lập tức mở miệng phun tào "Đợt tấn công này của chiến đội Trường An thực sự rất nát! Hiển nhiên là do trong lối chỉ huy của đội trưởng xuất hiện sai lầm nghiêm trọng khiến các thành viên bị phân tách nhau ra. Kỳ thật lúc nãy khi Dạ Sắc và Hân Nhiên Tự Đắc bị giết chết, họ nên thừa dịp cả đội Tuyết Lang trở lại cứ điểm trước hết khống chế tầm nhìn của khu vực xung quanh mình, chủ động mai phục phát động tập kích ngược lại may ra còn có hi vọng. Chứ bị diệt đoàn như vậy, kế tiếp khó mà thắng được."
Tô Đồng cũng nhịn không được lên tiếng đồng ý "Đúng vậy, lúc nãy Dương đội trưởng quả thật có hơi nóng vội, khi thấy chiến đội Tuyết Lang với đầy đủ 6 người tiến đến mà Trường An lại chỉ có 4 người, lẽ ra anh ấy không nên khẩn cấp xông lên như vậy."
Trương Thư Bình rõ ràng không tán thành tác phong của Dương Kiếm chút nào, mở miệng liền mắng thẳng "Bởi vì Dương đội quá mức muốn chứng tỏ mình mới khiến cho đợt tấn công vừa rồi lấy kết quả diệt đoàn chấm dứt. Người trẻ tuổi nhiệt huyết một chút không sai, tiếc là Dương đội trưởng lần này nhiệt huyết vọt quá đầu luôn rồi."
Tô Đồng liếc Trương Thư Bình một cái, Trương Thư Bình giật mình phát hiện lời này của mình giống như đang rải cừu hận lên các fan hâm mộ Trường An, vội vàng cười nói "Chúng ta cùng chờ mong biểu hiện tiếp theo của Trường An, dù sao Trường An cũng là đội ngũ lâu đời, khởi đầu thất bại cũng không sao, chỉ cần tỉnh táo cố gắng vẫn còn hi vọng lật ngược tình thế."
Làm bình luận viên nhất định phải đứng ở phe trung lập, mặc dù trong lòng Trương Thư Bình rất muốn mắng chửi Dương Kiếm một trận cho đã, nhưng nói mặt thì cũng phải nể mũi, đành phải ngậm miệng thôi.
Vừa mới bắt đầu tấn công đã bị đối thủ đánh cho đoàn diệt, quả thực mất mặt vô cùng, nhưng cục diện trận đấu vốn thiên biến vạn hoá, đoàn diệt một lần không có nghĩa là sẽ thất bại, chỉ cần bình tĩnh làm nguội cái đầu, điều chỉnh chiến lược đánh thắng trở lại là được.
Trong các trận đấu kịch liệt nhất thì tỷ lệ đầu người của cả hai phe có khi đạt đến hàng chục thậm chí là mấy chục cũng có, hiện tại tỷ lệ đầu người của Tuyết Lang vs Trường An là 7:0, chỉ cần Trường An có thể điều chỉnh lại đội ngũ của mình thì họ vẫn có khả năng chiến thắng, dù sao cả đội ngũ Trường An tập hợp toàn là các tuyển thủ kỳ cựu, mới nãy đoàn diệt có lẽ chỉ là sai lầm ngoài ý muốn mà thôi.
Nhưng mà, có lẽ rất nhiều fan hâm mộ Trường An quên mất một điều...
Đội trưởng Dương Kiếm của bọn họ chỉ hợp với các trận "xuôi chiều", chứ không thích hợp đánh các trận "ngược chiều"!
Nếu Trường An có một cái khởi đầu thông thuận, vậy thì Dương Kiếm sẽ càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, khí thế như mãnh hổ lao xuống núi khó ai có thể đỡ nổi!
Nhưng một khi trận đấu rơi vào cục diện phải lội ngược chiều, bảo Dương Kiếm dẫn theo đội ngũ đánh lật lại cục diện cơ hồ là điều không tưởng.
Đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của Dương Kiếm, một đội trưởng trẻ tuổi nhưng lại thiếu kiên nhẫn, không biết nhẫn nại là gì! Dương Kiếm am hiểu nhất là liều mạng đánh đối thủ, càng liều càng hăng, đánh đến khi nào hất ngã đối thủ gục xuống đất, sau đó bắt đầu cho trận toàn thắng cực kỳ kích thích của mình.
Nhưng nếu người bị đánh cho úp mặt là Dương Kiếm, thì cậu lại không đủ nhẫn nại kiên nhẫn cùng đồng đội phản công, hơn nữa cũng vì vậy mà càng lúc càng gắt gỏng cáu kỉnh, rất dễ mất đi không chế.
Hầu hết các trận "ngược chiều" lật ngược cục diện của Trường An thành công đều là nhờ vào cô nàng Hân Nhiên cùng Tần Dạ, nhưng hiển nhiên hôm nay vận khí của Trường An không tốt như mọi khi.
Phương Chi Diên cực kỳ bình tĩnh, đánh xong đợt thứ nhất liền bắt đầu phân chia tản ra, 6 người tự mang theo đèn khổng minh và mắt trinh sát đến các khu sương mù bày bố tầm nhìn.
Tại thời điểm này Tuyết Lang dù có chạy loạn khắp các khu vực sương mù cũng không cần lo mai phục, bởi vì đối phương 6 người đều bị đánh chết, muốn sống lại cũng cần thời gian chờ. Phương Chi Diên chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch này nhanh chóng bố trí tầm nhìn ở các khu vực sương mù, đồng thời tìm ra cũng như diệt tắt toàn bộ đèn khổng minh của Trường An đã dùng trước đó.
Khán giả xem trực tiếp bằng thị giác bàng quan có thể phát hiện, các khu vực sương mù được chiếu sáng bên chiến đội Tuyết Lang càng lúc càng mở rộng, còn không gian sinh tồn của Trường An lại càng ngày càng hẹp lại. Đạo diễn vô cùng nhạy bén, cùng lúc phát cả hai thị giác của hai bên lên màn hình, qua đó có thể thấy rất rõ phạm vi chiếu sáng màu xanh dương của Tuyết Lang đang dần thôn tính phạm vi sinh tồn màu đỏ của Trường An.
Chiến đội Trường An nếu muốn lật ngược cục diện thì họ buộc phải kiên trì đánh chết toàn bộ phe địch trong đợt tấn công này, nếu không tình thế bất lợi sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng to, đẩy Trường An vào kết cuộc thất bại.
Đợt giao chiến lần thứ hai phát sinh ngay lúc lệnh kỳ xuất hiện!
Khi Dương Kiếm cùng đồng đội đặt chân vào điểm xuất hiện lệnh kỳ, đã thấy 6 người bên Tuyết Lang đứng chờ sẵn từ bao giờ. Dương Kiếm tức giận vô cùng, uất ức bị đoàn diệt khiến cậu bức thiết muốn đánh một trận thắng vãn hồi lại, chứng minh bản thân mình, cho nên Dương Kiếm lập tức ra lệnh tấn công!
Đội viên Trường An đương nhiên đều nghe lời Dương Kiếm chỉ huy, lập tức vọt lên tấn công, Tần Dạ nhanh tay quăng một cái mắt trinh sát vào mặt hồ, quả nhiên phát hiện gần đó lơ lửng một cái đèn khổng minh của Tuyết Lang, anh tính chạy qua diệt tắt ngọn đèn kia thì bị Dương Kiếm quát to "Tần Dạ, anh làm gì đó! Mau chóng trở về!"
Tần Dạ "..."
Cơn đau đầu khiến Tần Dạ cảm thấy thật sự bất lực...
Cậu đang giỡn chơi sao Dương Kiếm? Thời gian hồi sinh của chúng ta lâu như vậy, đối phương rõ ràng là đã bố trí tầm nhìn trong khu vực sương mù xung quanh đâu vào đấy, cậu tưởng chiến đội Tuyết Lang là một lũ đầu óc ngu xuẩn ngang nhiên đứng giữa đường đánh nhau với cậu sao?
Quả nhiên, 6 người chiến đội Tuyết Lang vừa mới nãy vẫn còn đứng trên đường trong nháy mắt đều lao xuống nước, mà bên Trường An bởi vì không có tầm nhìn ở khu vực mặt hồ nên hoàn toàn không thấy được vị trí của 6 người họ đâu. Dương Kiếm vội vàng lục hành tranh muốn lấy đèn thả ra thì phát hiện đèn của mình đã dùng hết trước đó rồi...
Cả 6 người bên Tuyết Lang ẩn nấp trong sương mù đồng loạt bơi tới, mục tiêu lại là Tần Dạ!
Lối chỉ huy của Phương Chi Diên cực kỳ dứt khoát, hai anh em sinh đôi Minh Giáo phối hợp với nhau cộng thêm Thiếu Lâm và Võ Đang phụ trợ, khiến Tần Dạ lại một lần nữa bị giết chết. Hứa Hân Nhiên chạy qua giúp đỡ cũng rơi vào vòng vây địch, hai người trước sau ngã xuống, quả thực là hoạ vô đơn chí!
Dương Kiếm tức giận muốn lật tung bàn phím "Tần Dạ anh làm cái gì vậy!!? Một mình chạy vào khu sương mù làm gì!?"
Tần Dạ không muốn giải thích.
Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng—— cái cảm giác mà đội hữu không một ai hiểu được dụng ý của mình khiến cả trái tim đều mệt mỏi...
Rõ ràng bọn họ là một đội mà? Nhưng tại sao... anh lại giống như một kẻ cô độc phải chạy song song với đội ngũ của mình...
Gặp mặt liền quyết chiến, thấy địch liền xông lên...
Rốt cuộc cậu có hiểu không vậy Dương Kiếm? Chúng ta ngay từ đầu đã bước vào cái bẫy của Tuyết Lang rồi!?
Trước lúc đánh nhau phải khống chế tầm nhìn, đây là điểm cơ bản mà bất cứ tuyển thủ nào muốn đặt chân vào giới chuyên nghiệp đều phải biết!
Ai dạy cậu gặp phe địch trên đường liền lập tức xông lên đánh nhau vậy? Cậu không biết bên cạnh là khu sương mù sao, đối phương có thể chạy trốn ẩn nấp bất cứ lúc nào họ muốn, cậu không có tầm nhìn trong khu sương mù, cậu lấy cái gì đánh lại người ta? Đánh được một nửa liền trơ mắt nhìn đối phương nhảy vào nước chạy thoát? Hay là đánh một nửa đợi đối phương biến mất không thấy, ngồi ở đó mai phục chờ đánh lén?
Bởi vì là lần thứ ba tử vong, nên thời gian chờ sống lại của Tần Dạ với Hứa Hân Nhiên tăng lên 20 giây.
Chiến đội Tuyết Lang 6 người đánh 4 người bên chiến đội Trường An, lợi dụng ưu thế có tầm nhìn trong khu sương mù, lúc đánh lúc lui, khi thì nấp vào mặt nước khi thì bỗng nhiên trồi lên, cố ý kéo bên Trường An rượt theo đánh, chẳng khác gì một hồi chơi trốn tìm... Tần Dạ thực sự là không muốn nhìn nữa.
Ngay khoảnh khắc này, anh chợt nhớ tới Lưu Xuyên.
Từng có lần Hoa Hạ cũng gặp phải bản đồ thuỷ chiến bị đối phương mai phục, đợt tấn công đầu tiên chấm dứt bằng diệt đoàn, nhưng trận đó Hoa Hạ cuối cùng lại lật ngược được cục diện đoạt được thắng lợi.
Nếu như là Lưu Xuyên chỉ huy, nhất định sẽ không đánh như vậy...
Trong mùa giải thi đấu đầu tiên, khi mà đấu trường eSport Võ Lâm chỉ vừa mới bắt đầu, đa số các chiến đội vẫn còn chưa thành thục về mặt chiến thuật, đại đa số tuyển thủ chỉ đơn giản áp dụng gặp là đánh, chính là cái loại chính diện đánh nhau như Dương Kiếm đang làm bây giờ vậy.
Mà, khái niệm về "áp chế tầm nhìn" chính là do Lưu Xuyên cùng Tiếu Tư Kính dẫn đầu khởi xướng, hai vị đội trưởng kỳ cựu này của liên minh sau khi trải qua vô số các trận đấu thực tiễn đã nghiên cứu và đưa ra lý luận này.
Mỗi tấm bản đồ nên đặt đèn khổng minh ở điểm nào, nên dùng mắt trinh sát ở đâu, nên mai phục ngay đoạn nào, hay là nên chú ý vị trí nào có thể tồn tại nguy cơ tiềm ẩn.
Nhóm tuyển thủ kỳ cựu đầu tiên trải qua vô số đợt thí nghiệm, cũng cho ra kết luận về tính quan trọng của việc khống chế tầm nhìn trong trận đấu, Lưu Xuyên năm đó từng dẫn dắt Hoa Hạ lưu lại vô số trận chiến với chiến thuật áp chế tầm nhìn kinh điển. Tuy trong mấy trận đấu đó không có các hồi quyết chiến kịch liệt, đơn giản chỉ là những giai đoạn chậm rãi gặm nhấm không gian sinh tồn của kẻ địch, thôn tính đẩy lùi áp chế đối phương về điểm hồi sinh... chiến thuật đơn giản mà buồn tẻ nhưng lại khiến cho tất cả các chiến đội chuyên nghiệp ý thức được việc bị áp chế tầm nhìn đáng sợ đến cỡ nào!
——Đó là một cái chết chậm khiến bất cứ kẻ nào từng nếm trải đều cảm thấy lạnh cả người!
Liên hoa hồ là bản đồ có khu vực sương mù rộng lớn, hơn nữa một khi lọt vào nước sẽ bị ảnh hưởng chậm lại tốc độ di chuyển, chỉ biết liều lĩnh xông lên đánh đối thủ là vô dụng, bản đồ này rõ ràng chính là để áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian đánh giằng co với đối phương, mà trong những trận đánh kéo dài thì việc khống chế tầm nhìn là vô cùng quan trọng. Mở đầu lẽ ra cả đội nên cùng nhau tập họp, sau đó từng bước từng bước thăm dò, khống chế tầm nhìn của bản thân trước đã.
Nhưng Dương Kiếm lúc nào cũng như vậy, tính cách luôn thích xông pha, vừa gặp liền lao lên đánh, quá mức thiếu kiên nhẫn. Chính bởi vì tính cách cấp tiến này của cậu mà trong những trận "xuôi chiều", kiếm trong tay cậu sẽ trở nên sắc bén lợi hại hơn bất cứ ai, khí thế như kiếm nhọn vừa phát ra liền không cách nào đỡ được...
Nhưng nếu gặp trận "ngược chiều" cậu ta sẽ tự làm mình rối loạn lên thành một mớ bòng bong...
Thực sự có thể hi vọng là cậu ta sẽ bình tĩnh giống như Lưu Xuyên, dù cho bắt đầu thất bại cũng có thể dùng lối đánh du kích từ từ mài chết đối phương sao?
Đây là lần đầu tiên Tần Dạ trong lúc thi đấu lại phân tâm như vậy..
Trong 20 giây chờ đợi hồi sinh anh gần như thừ người suy nghĩ miên man, thậm chí cả tiếng mắng của Dương Kiếm cũng không nghe thấy.
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên khiến Tần Dạ giật mình hồi thần, nhìn lên màn hình mới thấy Dương Kiếm cũng đã chết, ba đội hữu còn lại nhờ vào trận truyền tống của Tiêu Dao chật vật chạy thoát trở về. Lam kỳ vừa mới xuất hiện cũng đã bị Tuyết Lang đoạt đi mất, lúc này 6 người bên Tuyết Lang có lẽ đang chạy đường dưới đến điểm xuất hiện hồng kỳ...
Dương Kiếm không nói tiếng nào, cả đội vừa tập họp liền xách kiếm dẫn đầu chạy vào đường dưới đuổi theo Tuyết Lang. Tần Dạ đột nhiên không muốn đi theo một chút nào, nhưng anh là đội phó của đội, tuyệt đối không được biểu hiện cảm xúc tiêu cực trong trận đấu như vậy, Tần Dạ cau mày cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc trong lòng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của đội hữu.
***
Tiệm Net bên này, Ngô Trạch Văn nhìn thấy Trường An bị đánh thê thảm như vậy có chút lo lắng nói "Tỷ số đầu người giờ đã là 10:0 rồi, Tần Dạ bọn họ còn có hi vọng lật ngược không?"
Lưu Xuyên cũng bất đắc dĩ thở dài "Ván này có lẽ Trường An sẽ thua."
Ngô Trạch Văn gật đầu, cậu xem nãy giờ cũng có loại cảm giác này, giống như cả đội Trường An bị đánh đến phát ngốc luôn ấy... Từ đầu trận tới giờ ai cũng nhìn ra ra tập thể chiến đội Tuyết Lang hành động cực kỳ chỉnh tề, cả đội đồng tâm hiệp lực nghe theo lời chỉ huy, còn đội viên của Trường An thì chia ra năm bè bảy mảng mạnh ai nấy làm...
Lưu Xuyên hạ giọng nói "Đến tận bây giờ mà Dương Kiếm cũng không nhận rõ là mình đã lọt vào bẫy của Phương Chi Diên, Trường An không thua mới là lạ."
Ngô Trạch Văn quay sang nhìn anh hỏi "Bẫy chỗ nào? Sao tôi không nhận ra."
Lưu Xuyên nhịn không được phì cười, cậu nhóc này đối với những chuyện mình hứng thú luôn thật lòng như vậy, những chuyện không thích có cạy miệng cậu ta cũng không nói. Nhìn con vụ nhỏ "tự mình xoay chuyển" như vậy, Lưu Xuyên tự nhiên vui vẻ vô cùng, bắt đầu giải thích "Nếu như tôi đoán không lầm thì ván thứ ba của lôi đài chiến, Phương Chi Diên là cố ý bại trận."
Ngô Trạch Văn kinh ngạc "Tức là anh ta cố ý thua Tần Dạ?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, nói cách khác thì lôi đài chiến là mắt xích đầu tiên trong chiếc bẫy rập mà chiến đội Tuyết Lang bố trí, tôi đoán họ vốn tính nhắm vào Dương Kiếm kìa, kết quả lại đánh bậy đánh bạ, chiến đội Trường An bất ngờ điều chỉnh trình tự thi đấu, người đầu tiên lên đài không phải Dương Kiếm mà là Tần Dạ. Trước giờ trong thi đấu thì người đầu tiên lên đài luôn là Dương Kiếm, Tần Dạ sẽ ở sau chót áp trận. Phương Chi Diên hẳn là đã xem rất nhiều trận đấu của Trường An cho nên cố ý bày chiếc bẫy này ra nhắm vào Dương Kiếm, lại không ngờ Tần Dạ quá mức cẩn thận tự đổi mình lên đài trước."
Lưu Xuyên tạm dừng một chút "Có điều mà nói thì cái bẫy này của Phương Chi Diên dù là ai cũng áp dụng được. Bọn họ dùng lôi đài chiến với hai anh em song sinh Minh Giáo đua tốc độ tay với Tần Dạ, cũng kích Tần Dạ bộc phát tốc độ tay cao nhất của mình, tới trận thứ ba thì Phương Chi Diên đích thân ra trận, lại dùng tiêu hao chiến đánh kéo dài với Tần Dạ, đấu pháp này rất hao phí tinh lực của tuyển thủ."
"Thực tế lúc ấy máu của Tần Dạ không còn bao nhiêu nữa, Phương Chi Diên nếu muốn đánh thật thì giết Tần Dạ dễ như trở bàn tay, nhưng mục đích của anh ta là tiêu hao Tần Dạ chứ không phải đánh chết, bởi vì bên họ chấp nhận thua lôi đài chiến. Cho nên lúc đó anh ta mới lựa chọn thua cuộc để lập tức tiến vào đoàn chiến, cứ vậy thì Tần Dạ vừa mới đánh liên tục ba trận lại phải tiếp tục tham chiến sẽ không đủ thời gian nghỉ ngơi."
Ngô Trạch Văn nghe vậy liền hiểu ra, trận chiến luân phiên 3v1 kia quả thực tiêu hao rất nhiều tinh lực của Tần Dạ... Tần Dạ mặc dù đang trong trạng thái mỏi mệt nhưng vẫn phải tham gia đoàn chiến, như vậy sẽ rất dễ gây ra sai lầm, mà một khi sai lầm sẽ biến mình thành sơ hở của đội, tự nhiên sẽ bị đối phương lợi dụng phá vỡ phòng tuyến.
Lưu Xuyên bổ sung "Đây là một loại chiến thuật gây mệt nhằm vào các tuyển thủ vương bài, lôi đài chiến buộc họ tiêu hao tinh lực, tới lúc đoàn đội chiến thì chuyên môn nhằm vào đánh giết họ, bị giết nhiều lần thì thời gian chờ sống lại càng kéo dài, cũng khiến họ uể oải mệt mỏi. Cậu xem, bọn họ cứ hễ đánh nhau đều ưu tiên giết chết Tần Dạ, dù cho bên này Dương Kiếm chỉ còn lại vài giọt máu cũng mặc kệ, chỉ lo giết Tần Dạ, rõ ràng là cố ý nhằm vào, hơn nữa cũng sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn đối với đoàn kết nội bộ của Trường An."
Một vị tuyển thủ cứ liên tục bị giết, nếu như đặt ở một đội ngũ vốn luôn nhất trí đoàn kết còn đỡ, mọi người sẽ cảm thông không trách cứ. Nhưng nội bộ Trường An thì... thôi, ai cũng hiểu được rồi.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói "Cái bẫy này của Phương Chi Diên rất hoàn hảo, dù cho người trúng bẫy là Dương Kiếm hay là Tần Dạ đi nữa đều sẽ gây ảnh hưởng đến tính đoàn kết của Trường An. Tính ra cũng là một loại tâm lý chiến. Chỉ tiếc là đến tận bây giờ Dương Kiếm còn chưa hiểu ra, có lẽ trong lòng cậu ta còn đang bận oán hận Tần Dạ sơ suất cũng nên... Chậc, cái này là bị chỉ số thông minh đè bẹp na, hết cứu."
Ngô Trạch Văn đưa tay đẩy gọng kính "Nghe anh nói như vậy thì Phương Chi Diên này thật sự rất lợi hại nhỉ, cân nhắc đến cả yếu tố đoàn kết nội bộ của Trường An nữa."
Lưu Xuyên gật gù "Không sai, coi mòi sự xuất hiện lần này của Phương Chi Diên sẽ khiến lưu phái tranh Nga My quật khởi cũng nên."
Sự ảnh hưởng của tuyển thủ chuyên nghiệp lên game online là rất lớn, mỗi khi có một lưu phái nào đó xuất hiện một tuyển thủ cực kỳ lợi hại, thì bởi vì sự biểu hiện xuất sắc của họ trên đấu trường sẽ khiến số lượng chơi lưu phái này trong game theo đó mà tăng lên, đại đa số người chơi game đều có tâm lý theo phong trào, thấy ai hay ho liền bắt chước chơi theo, thế thôi.
Nhớ năm đó khi Lưu Xuyên còn thi đấu, số lượng người chơi Đường Môn theo lưu phái khôi lỗi cơ hồ đạt tới đỉnh núi, khi đó khôi lỗi lưu có thể nói là thịnh hành một thời... Mãi cho đến khi Lưu Xuyên rời đi thì số người chơi khôi lỗi lưu mới dần giảm bớt, đây là nói dựa theo thống kê chính thức của quan phương.
Nga My tranh bởi vì bị hắt hủi trong cạnh kỹ trường, suốt từ đó đến giờ địa vị đều là nằm tuốt dưới đáy vực, hầu hết đội ngũ đánh cạnh kỹ trường đều ghét bỏ Nga My tranh, chỉ có số ít người chơi theo pve mới chịu chọn lưu phái này.
Nhưng hiện tại, có lẽ nhờ sự xuất hiện của Phương Chi Diên mang đến cho lưu phái này cơ hội để vươn lên cũng không chừng...
***
Giai đoạn tiếp theo của trận đấu gần như là hỏng bét, chiến đội Trường An toàn bộ đều rối cả lên, bên kia Tuyết Lang một lèo đoạt hai thanh hồng kỳ lẫn lam kỳ. Cuối cùng lại một trận đánh đoàn chiến thắng tại trung lộ nơi xuất hiện hắc kỳ giúp họ đoạt được thanh lệnh kỳ cuối cùng, liên tục ba thanh lệnh kỳ!
Trận đấu chấm dứt, trên màn hình cuối cùng điểm số trở thành 6
Khi Tần Dạ một mình đoạt được lôi chủ kỳ thì không có ai ngờ đến tỷ số cuối cùng lại là 6 nghiêng về Tuyết Lang, mà Trường An ngay cả một thanh lệnh kỳ cũng không đoạt được... Fan hâm mộ Trường An ai nấy đều thẫn thờ không dám tin, ngồi tại chỗ kinh ngạc nhìn các tuyển thủ rời đi.
Trận đấu kết thúc, Dương Kiếm không thèm ở lại nhận phỏng vấn sau trận đấu, trực tiếp lên xe rời đi, mọi thứ rối rắm đằng sau đều vứt cho Tần Dạ thu thập.
Cũng khó trách, cậu chàng trước giờ vốn đã quen nghe các lời ca ngợi, Trường An lần này thua mất mặt như thế, với tính cách của Dương Kiếm không nhận phỏng vấn lại tốt hơn, nếu không bị phóng viên nói móc hỏi này nọ sợ là cậu chàng nổi đoá đánh người mất... Hiển nhiên quản lý cũng hiểu được điều này, mới đẩy Tần Dạ đi nhận phỏng vấn.
Đối mặt với các vấn đề liên tiếp từ các phóng viên, Tần Dạ trước hết tán thành biểu hiện của chiến đội Tuyết Lang, sau đó mới khẳng định Trường An sẽ tiếp tục cố gắng... Lúc này anh thật sự rất mệt, không muốn phí quá nhiều công sức ứng phó các phóng viên, liền trả lời bừa vài câu rồi quay trở lại khách sạn.
Trung tuần tháng 9 trời đã muốn vào thu, hôm nay lại đổ một hồi mưa rào. Vừa rời khỏi sân thi đấu, Tần Dạ cảm thấy có hơi lạnh, anh khẽ nhíu mày, theo thói quen đeo chiếc kính râm to oạch lên mặt, che đi biểu tình của mình.
Hứa Hân Nhiên ở trên xe chờ anh, thấy Tần Dạ lên xe liền nói "Tần đội anh đừng cảm thấy khó chịu trong lòng, bọn họ cố ý nhắm vào đâu phải lỗi của anh..."
Trong đoàn chiến Tần Dạ bị giết năm lần liên tục, bị cố ý nhằm vào đến thê thảm vậy mà đồng đội bên cạnh lại chỉ lo xông pha đánh tới chứ chẳng người nào chịu quay sang bảo vệ anh...
Tần Dạ không phải thần, một mình đánh ba người trong lôi đài chiến khiến anh cực kỳ mệt mỏi, bọn họ còn muốn anh một mình đánh ba trong đoàn chiến nữa sao?
Không hiểu sao anh bỗng cảm thấy cả trái tim mình đều rét lạnh.
Chiến đội Trường An... đội ngũ mà anh tận mắt chứng kiến nó từng bước lớn dần... từ lúc nào đã biến thành như vậy?
Tần Dạ đưa tay xoa huyệt thái dương, dựa cả người vào ghế ngồi nói "Anh không khó chịu, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi."
Hứa Hân Nhiên nói "Vậy trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Khách sạn mà chiến đội Trường An ngụ lại cách sân thi đấu khá gần, xe chạy một lúc liền tới nơi, Hứa Hân Nhiên bảo đói bụng muốn đi ăn khuya, Tần Dạ không cảm thấy muốn ăn liền tự mình về phòng trước.
Phòng ở lầu 11 khách sạn, Tần Dạ bước ra khỏi thang máy, dọc theo hành lang trở về phòng của mình, đằng trước anh cũng có một nam sinh đang bước đi, bộ dạng cậu ta khá cao, mặc quần jean áo t-shirt, có lẽ cũng là khách của khách sạn này.
Tần Dạ không để ý lắm, lấy di động của mình ra check weibo một chút, thấy bên weibo chính thức của Trường An tràn đầy tiếng mắng chửi của fan, Tần Dạ đau đầu không muốn nhìn, liền tắt đi.
Nam sinh phía trước giống như nghe được tiếng bước chân sau lưng bèn quay đầu lại nhìn một cái, sau đó vẻ mặt nghi hoặc gãi đầu.
Lát sau, nam sinh lại quay đầu nhìn Tần Dạ một cái.
Những lúc ra ngoài Tần Dạ đều quen đeo kính râm, anh thấy nam sinh đằng trước cứ chốc lát lại ngoái đầu nhìn mình, tự hỏi một lát rồi lại ngoái đầu nhìn mình... hệt như đang nhìn khỉ trong sở thú vậy.
Tần Dạ cảm giác có chút bực bội—— chưa thấy người ta đeo kính râm sao? Đi lát ngoái nhìn một cái làm gì, đẹp lắm sao mà nhìn!
Đang muốn lên tiếng mắng người thì đột nhiên nam sinh kia dừng bước lại, hưng phấn xoay người bước đến trước mặt anh "Anh là Dạ Sắc của Trường An đúng không?"
Tần Dạ "..."
♥
Tiểu kịch trường
Lý Tưởng: Chào nữ thần! Em là fan cuồng của nữ thần đại nhân~
Tần Dạ: Qua đây, tôi bảo đảm sẽ không đánh cậu.
Lý Tưởng ngoan ngoãn bước qua, sau đó bị Tần Dạ một chiêu Bạch Cốt Trảo ba đoạn liên kích... Chiếu!
Tần Dạ: Aiz, nhẹ nhõm cả người, ok đi ngủ.
Lý Tưởng: T___T