Mục lục
Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau vòng đầu tiên, Long Ngâm tạm thời dẫn trước với tỉ số 3:0, trên thực tế thì mọi người cũng tin Lưu Xuyên có thể đánh bại Lộc Tường, vì thế không ai bất ngờ cả.

Khi Lưu Xuyên đi xuống, cả đội liền đứng lên vỗ tay cho đội trưởng, Tiểu Dư giơ ngón cái với Lưu Xuyên: “Đội trưởng ngầu quá đi!” Lưu Xuyên vỗ vai Tiểu Dư, không thèm khách khí nói: “Hẳn rồi.”

Mọi người đã quá quen với sự mặt dày của Xuyên đội.

Lý Tưởng tích cực lấy bình giữ nhiệt tới, cười nói: “Sư phụ, vất vả rồi, uống nước đi.”

Lưu Xuyên nhìn cậu một cái, cầm lấy bình giữ nhiệt in logo Thất Tinh Thảo, mỉm cười nói: “Quý hóa quá cơ, anh đây tưởng cậu quên mất mình còn có sư phụ rồi chứ, chỉ lo lấy coca cho Tần Dạ, đây là lần đầu tôi nhận nước của cậu đó.”

Lý Tưởng nói: “Trạch Văn rót cho anh đấy.”

Lưu Xuyên: “…”

– quả nhiên tên ngốc Lý Tưởng này không đáng tin cậy tí nào, chỉ có Trạch Văn là tốt với tôi thôi.

Quay đầu nhìn về hướng Ngô Trạch Văn đang ngồi, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đong đầy săn sóc, Lưu Xuyên không khỏi mỉm cười, đi tới ngồi bên cạnh Ngô Trạch Văn.

Ngô Trạch Văn đã rót sẵn nước vào bình giữ nhiệt, khi đánh xong lôi đài mà uống sẽ có độ ấm vừa vặn. Lưu Xuyên uống mấy ngụm, trái tim cũng ấm dần lên.

Lưu Xuyên đặt bình nước sang bên cạnh, sau đó mặt dày ôm Ngô Trạch Văn vào lòng, dùng cả cơ thể để bày tỏ: “Cảm ơn Trạch Văn.”

Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, vươn tay ôm lại hắn, nhẹ giọng ghé vào tai hắn hỏi: “Có mệt không?”

Lưu Xuyên đặt cằm lên vai Ngô Trạch Văn, gật đầu nói: “Ừ, hơi hơi.”

Thực ra đánh bại Tiểu Lộc cũng chẳng vui vẻ gì, năm đó khi còn ở Hoa Hạ đúng là hắn đánh bừa hai phát cũng có thể hành Lộc Tường thê thảm. Nhưng Lộc Tường hôm nay đã chẳng còn là thiếu niên mờ mịt khi xưa nữa, hắn bắt buộc phải ép ra trăm phần trăm cảnh giác và tốc tay mới có thể ứng phó sự bùng nổ mạnh mẽ của Lộc Tường. Chỉ cần sơ ý một chút, không chừng sẽ bị Lộc Tường giết.

Vừa rồi mặc dù có đánh chữ trêu Lộc Tường đầu trận, nhưng khi thi đấu hắn liền bước vào trạng thái nghiêm túc, một giây cũng không dám lơ là. Trận đấu thầy trò này nhìn qua thì ai cũng thấy vui vẻ, nhưng nếu phân tích kỹ thì không khó để phát hiện ra, đây là trận quyết đấu của hai đại thần đứng đầu Đường Môn Khôi lỗi và Cái Bang Côn.

Đội tuyển Long Ngâm vì tin tưởng đội trưởng nên không lo lắng trận này. Nhưng Ngô Trạch Văn thì khác, cậu tập trung từ đầu đến cuối, nỗi lo lắng nghẹn lên tận cổ, rất sợ nhỡ đâu Lưu Xuyên chỉ sơ ý chút thôi cũng có thể thất bại trong tay Tiểu Lộc.

Lưu Xuyên nhập tâm thi đấu trên đài, Ngô Trạch Văn chuyên chú ở dưới theo dõi, tuy không phải cùng kề vai chiến đấu, nhưng trái tim hai người lại gắt gao nối liền.

Biết Trạch Văn lo lắng cho mình, Lưu Xuyên nhịn không được nhẹ nhàng nắm tay Ngô Trạch Văn, ghé lại thấp giọng nói: “Bản thân thi đấu thì không hề hồi hộp, sao tôi vừa lên đã lo như vậy rồi?”

Tai Ngô Trạch Văn lại càng đỏ, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn: “Vì tôi không muốn thấy anh thua, nhỡ đâu anh thua Lộc Tường thì áp lực truyền thông sẽ rất lớn.”

Chỉ liếc nhìn thôi nhưng Lưu Xuyên đã hiểu suy nghĩ của Ngô Trạch Văn, hắn mỉm cười xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Không sao, đừng lo lắng.”

Nguyên nhân khiến Ngô Trạch Văn sốt ruột trong trận này là vì Lộc Tường mạnh hơn cậu nghĩ quá nhiều, mấy lần dồn được Lưu Xuyên vào thế nguy hiểm. Nếu Lưu Xuyên thua Lộc Tường, chắc chắn các phóng viên sẽ nói theo kiểu “Đồ đệ vượt mặt sư phụ”. Nếu tin tức lan tràn, Lưu Xuyên bị đồ đệ đánh bại thì áp lực lại càng lớn. Ngô Trạch Văn không nỡ nhìn hắn đối diện với những chuyện này, hắn làm đội trưởng đã đủ vất vả rồi.

Cũng may Lưu Xuyên phán đoán chính xác, cuối cùng thắng được Lộc Tường, kết quả này nhìn qua thì có vẻ là chuyện đương nhiên, nhưng Ngô Trạch Văn biết – chắc chắn Lưu Xuyên đã mệt lắm rồi.

Ngô Trạch Văn đau lòng nắm tay hắn, quay đầu nhìn Lưu Xuyên nói: “Vòng hai anh nghỉ ngơi đi chứ?”

Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, để các cậu lên thôi.”

Hiện tại trạng thái của hắn thực sự không thể lên lôi đài liên tục, vì đoàn chiến hôm nay hắn cũng sẽ tham gia, vì thế vòng lôi đài thứ hai đành giao lại cho đồng đội.

***

Thời gian nghỉ kết thúc, vòng lôi đài thứ hai chính thức bắt đầu.

Vòng này Long Ngâm là bên chọn bản đồ, vừa rồi Lưu Xuyên đánh chữ nói “Bọn anh sẽ chọn mê cung”, quả nhiên hắn chọn mê cung thật – Linh xà động.

Đường đi trong sơn động này ngoằn ngoèo rối rắm như những con rắn quấn lấy nhau. Lộc Tường ghét nhất là cái loại bản đồ vòng vèo này, cậu thường xuyên bị mất phương hướng khi đi trong những tấm bản đồ như vậy.

Ai cũng biết cậu mù đường có hạng, xui xẻo thế nào lại bị phân cùng bảng với hai đội tuyển đều có chuyên gia phân tích địa hình là Thịnh Đường và Long Ngâm. Vì để playoffs không bị nhắm vào, có một khoảng thời gian Lộc Tường chỉ khổ công tập luyện di chuyển trong bản đồ mê cung, bởi vậy mấy ngày liền cậu đều mơ thấy mình bị vây trong mê cung không thoát ra được, trong giấc mơ cậu đi mãi đi hoài mà không thấy lối ra, cảm giác còn khó chịu hơn mơ thấy cảnh mót tiểu mà không thấy WC.

Vì thế, đoạn thời gian đó mấy thành viên của Đồng Tước hôm nào cũng thấy Lộc thần mắt thâm quầng gục đầu mơ ngủ trong đội, dường như mơ thấy gì mà sợ hãi lắm.

Thiệu Trạch Hàng thương Tiểu Lộc nên đành nghĩ biện pháp – mỗi ngày sau khi Lộc Tường luyện tập trong mê cung xong sẽ dẫn cậu đi ăn khuya, ăn khuya xong lại cùng đi mua đồ ăn vặt. Cứ thế Lộc Tường sẽ mơ thấy đồ ăn ngon, ở trong mơ thoải mái ăn uống, chất lượng giấc ngủ cũng tự khắc tốt hơn.

Gần đây chăm chỉ tập luyện nên Lộc Tường cũng có chút tâm đắc với cách di chuyển trong mê cung, hôm nay khi thấy Long Ngâm chọn mê cung, cậu cũng không rối rắm như hồi xưa nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn bản đồ, sau đó bình tĩnh ngồi đó ăn chocolate bổ sung năng lượng.

Trương Thư Bình nói: “Long Ngâm chọn bản đồ mê cung rõ ràng là muốn nhắm vào Tiểu Lộc. Có điều trong playoffs đội tuyển nào chọn bản đồ thì sẽ phải phái người ra trước, nếu Long Ngâm cho Trạch Văn lên thì chắc chắn Đồng Tước sẽ giữ Tiểu Lộc lại, không thể bắt bài rõ ràng như trong giai đoạn vòng bảng nữa.”

“Đúng vậy.” Diệp Thần Hi tán đồng, “Cái quan trọng khi đánh lôi đài trong playoffs không phải bản đồ mà là bố trí nhân sự, tác dụng của bản đồ sẽ không còn lại bao nhiêu.”

Theo lời bình luận, Long Ngâm cũng đưa ra cái tên đầu tiên lên sân – Mê Vụ Chiểu Trạch.

Đúng như Trương Thư Bình phân tích, Long Ngâm phái Ngô Trạch Văn ra, Đồng Tước sẽ không cho Lộc Tường lên sân để bị học bá cho ăn hành. Thiệu Trạch Hàng không do dự gọi Đinh Vinh ra đánh Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn cũng đã đoán trước được điều này.

Đinh Vinh chơi Võ Đang Kiếm tông có skill “Nhân kiếm hợp nhất” mang theo hiệu ứng làm choáng chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho Ngô Trạch Văn, chưa kể Đinh Vinh không bị mù đường, chọn bản đồ mê cung không ảnh hưởng nhiều đến hắn, Ngô Trạch Văn muốn dựa vào ưu thế địa hình để giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thực lực của tuyển thủ này chỉ kém Dương Kiếm một chút, tuy sức bật không bằng Dương Kiếm nhưng hắn vẫn hiểu rất rõ về lưu phái Võ Đang Kiếm tông, lúc trước khi còn ở Trường An vẫn hay đánh tập với Dương Kiếm, học được khá nhiều trong cách chơi của Dương Kiếm.

Hơn nữa vừa rồi khi PK với Tần Dạ, Đinh Vinh đã tìm lại được cảm giác ấy, bây giờ đánh với Ngô Trạch Văn hắn cũng không lo lắng, trận này thậm chí phát huy còn tốt hơn so với trận đánh Tần Dạ lúc trước.

Dương Kiếm ngồi dưới đánh giá: “A Vinh tiến bộ hơn trước nhiều quá, xem ra cậu ấy ở Đồng Tước rất ổn.”

Phương Chi Diên mỉm cười quay đầu nhìn Dương Kiếm: “Vậy cậu ở Tuyết Lang không ổn à?”

“…” Dương Kiếm ngượng ngùng gãi đầu. Mỗi lần nhìn thấy những đồng đội cũ, cậu sẽ lại nhớ về những ngày còn ở Trường An. Có điều tất cả đều là chuyện đã qua, sau khi Trường An giải tán mọi người đều khá hơn, thân là tội đồ của Trường An, cậu cũng an tâm hơn phần nào.

Trên sân đấu, Đinh Vinh và Ngô Trạch Văn đánh nhau cực kỳ kịch liệt, trận này Đinh Vinh rất ra sức, nhiều pha phát huy chói lóa, có điều Ngô Trạch Văn cũng xuất sắc không kém, đánh cực kỳ bình tĩnh.

Đánh tầm xa trong bản đồ mê cung vẫn có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong trước người chơi cận chiến, chưa kể Trạch Văn khống chế địa hình thuần thục, dần dần tạo lập được ưu thế, dựa vào rết độc định thân cùng với tơ nhện để di chuyển và khống chế vị trí, rốt cuộc trong địa hình phức tạp của Linh xà động, Ngô Trạch Văn cũng mài chết Đinh Vinh.

– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Vô Tình Kiếm]!

Lần hạ gục này cũng khiến số điểm hạ gục trên lôi đài của Ngô Trạch Văn bay lên top đầu trong liên minh, tổng điểm hạ gục đã lên tới con số 40 mạng.

“Quá đẹp!” Trương Thư Bình vui mừng nói, “Trạch Văn ra trận lúc nào cũng khiến người ta yên tâm như vậy, dù cục diện có lợi hay bất lợi thì cậu ta đều có thể thản nhiên ứng phó. Rất hiếm khi thấy Ngô Trạch Văn ra sân đầu tiên trong tình trạng đầy máu mà có thể thua lôi đài.”

“Đúng là tố chất tâm lý của người mới này rất tốt.” Diệp Thần Hi nói, “Có điều bên Đồng Tước vẫn còn vài tuyển thủ chưa ra sân, giờ máu của Ngô Trạch Văn cũng không còn lại bao nhiêu, vòng này ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.”

Trương Thư Bình nói: “Bên kia Đồng Tước vẫn còn Cái Bang Chưởng Quách Dịch An, Thiệu đội và Lộc thần, tất cả đều là tuyển thủ đánh lôi đài giàu kinh nghiệm. Từng đó máu của Trạch Văn cũng không tạo ra biến chuyển gì lớn, để xem người tiếp theo mà Long Ngâm phái lên sẽ là ai.”

Đúng như hai người nói, sau khi Ngô Trạch Văn đánh chết được Đinh Vinh thì cậu cũng thấp máu, sức bật của Đinh Vinh dù kém Dương Kiếm nhưng vẫn là cao thủ đứng đầu Võ Đang Kiếm tông, Ngô Trạch Văn bị trúng vài lần làm choáng cũng mất đi rất nhiều máu và mana, giờ chỉ còn lại 15% máu, nhìn qua có thể cầm cự thêm một lúc. Nhưng tuyển thủ thứ hai ra sân của Đồng Tước lại là đội trưởng Thiệu Trạch Hàng!

Nhìn ID “Huyễn Chi Phong Cảnh” xuất hiện trên màn hình lớn, fan Đồng Tước lập tức hưng phấn vỗ tay, rất nhiều fan còn kích động đến mức đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Ý đồ chiến thuật của Thiệu Trạch Hàng quá rõ ràng, để tránh cho Tiểu Lộc phải gặp Ngô Trạch Văn rồi bị chơi diều trong địa hình này đến chết, hắn phái Đinh Vinh lên đánh cho Ngô Trạch Văn tàn phế xong thì tự mình ra sân lấy điểm hạ gục, nhanh chóng tiễn Ngô Trạch Văn đi sẽ loại bỏ được sự thay đổi do yếu tố địa hình.

Sự thật chứng minh, Ngô Trạch Văn gặp phải Thiệu đội có thể ẩn thân trong mê cung hầu như không có chút lợi thế nào, nhanh chóng nằm xuống dưới lưỡi đao của Thiệu Trạch Hàng.

Cứ như vậy, Thiệu Trạch Hàng còn lại khoảng 85% máu nghênh chiến tuyển thủ tiếp theo của Long Ngâm. Rất nhiều người đều đoán liệu Long Ngâm có phái Từ Sách ra không? Ai cũng biết ván trước Từ Sách gần như bất phân thắng bại với Thiệu Trạch Hàng, nếu Từ Sách đầy máu lên sân có khi sẽ đánh chết được Thiệu đội.

Trương Thư Bình cũng nghi vấn: “Nếu hiện tại Long Ngâm phái Từ Sách lên thì người thứ ba sẽ gặp bất lợi.”

“Đúng vậy.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Hiện tại ai lên lôi đài chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đoàn chiến tiếp sau, trừ phi hôm nay Xuyên thần hoặc sư phụ tôi không lên đoàn chiến mà chuyên tâm đánh võ đài, nếu không thì tỉ lệ bọn họ ra sân trong vòng này cũng không cao. Tôi nghĩ Xuyên đội sẽ không để Từ Sách lên thứ hai, Từ Sách thích hợp đánh cuối ván này hơn, khả năng lớn là Lâm Đồng sẽ ra.”

Đây cũng chính là khiếm khuyết của tuyển thủ lớn tuổi, dù sao tinh lực của một người cũng có giới hạn, sau đó còn phải đánh hai trận đoàn chiến, giờ mà lên lôi đài thì chưa chắc đã có thể đánh đoàn chiến tiếp. Đến cả Ngô Trạch Văn bởi vì phải đánh đoàn chiến nên cũng được Lưu Xuyên phái ra sân đầu tiên, như vậy sẽ có đủ thời gian nghỉ ngơi và điều chỉnh.

Quả nhiên đúng như Diệp Thần Hi nói, Lưu Xuyên không phái Từ Sách lên sân, tuyển thủ thứ hai của Long Ngâm là Lâm Đồng.

Vào đến playoffs, ID “Ngô Đồng Mộc” này chưa ra sân nhiều, ấn tượng của mọi người vẫn còn lại từ trận đấu của cô và Lương Hải Tân lúc trước, cách chơi chuyển hoán giữa nhanh và chậm tạo ra rất nhiều phiền toái cho Lương đội, đồng thời cũng thành công kéo dài nhịp độ, giúp Xuyên thần liên tục giành được sáu điểm lôi đài.

Lâm Đồng lại ra trận, mọi người cũng không bất ngờ.

Tô Thế Luân ngồi dưới xem cũng nhịn không được nói: “Lưu Xuyên phái người thế này… vậy là ba người Xuyên, Lam, Dạ đều định đánh đoàn chiến sao?”

“Hẳn là thế.” Tiêu Tư Kính sờ cằm nói, “Nếu không thì cậu ta đã có thể phái Tứ Lam ra rồi.”

Thiệu Trạch Hàng thấy ID “Ngô Đồng Mộc” này thì cũng đoán được suy nghĩ của Lưu Xuyên – Lâm Đồng đánh thứ hai, xem ra Từ Sách sẽ đánh cuối. Ngược với trận của Hoa Hạ, khi đánh Hoa Hạ Tứ Lam lên lôi đài, Lưu Xuyên đánh cuối cả hai trận, trực tiếp giành được trọn vẹn sáu điểm. Hôm nay Lưu Xuyên chỉ ra sân đúng một lần, Tứ Lam thì nghỉ ngơi từ đầu đến giờ, rõ ràng cả hai đều giành sức cho đoàn chiến, đội hình sẽ có cả ba đại thần.

Thiệu Trạch Hàng nhanh chóng nhìn thấy nữ hiệp Cái Bang ăn mặc rách rưới trong tầm mắt.

Quần áo của Cái Bang luôn đi theo phong cách rách nát, account Cái Bang của Lâm Đồng giống như clone của chính cô, buộc tóc đuôi ngựa, quấn mấy mảnh vải rách, lộ ra một bên vai và cánh tay, mang theo bao tay màu đen – chính là vũ khí cam “Thương Long” của cô.

Nữ hiệp Cái Bang dáng người cao gầy nhìn qua rất có khí chất giang hồ, vì thế cũng có thể nhìn ra Lâm Đồng không giống với mấy cô gái trong game thích thu gom quần áo trang điểm cho account của mình thật mỹ miều xinh đẹp. Vốn khi thi đấu có thể thoải mái lựa chọn trang phục, nhưng quần áo Lâm Đồng mặc lại rất tùy tiện, đồ Cái Bang mặc định của hệ thống rách nát tiến lại, đuôi tóc phía sau lắc lư theo từng bước chân, nhìn qua khí thế bức người.

Dương Kiếm nhịn không được chửi thầm: “Lâm Đồng này trông còn ra dáng hảo hán hơn đàn ông.”

Phương Chi Diên khẽ cười, lại gần nói: “Cậu đừng nói Lâm Đồng như thế, cô ấy là chị em tốt với Tố Nguyệt đó.”

Dương Kiếm lập tức quay đầu nhìn Lý Tố Nguyệt, Lý Tố Nguyệt nghi hoặc nói: “Sao vậy đội phó?”

“Ha ha, không có gì không có gì, xem thi đấu đi.” Dương Kiếm rụt đầu lại, ghé vào bên tai Phương Chi Diên, thấp giọng hỏi: “Từ khi nào hai má ấy thành chị em tốt vậy?”

Nữ tuyển thủ Lý Tố Nguyệt của Tuyết Lang khá lãnh đạm, bình thường không thích nói chuyện, tính cách khác hẳn Lâm Đồng. Từ khi Dương Kiếm chuyển tới Tuyết Lang thì ở cùng phòng với Phương Chi Diên, quen thân nhất là Phương đội, chưa kể Lý Tố Nguyệt là dạng tuyển thủ chỉ đánh lôi đài, cực ít tham gia đoàn chiến, tuy Dương Kiếm là đội phó nhưng vẫn không quen thân lắm với cô gái lạnh như băng này, còn chưa nói với nhau nổi vài câu.

Dương Kiếm nghi hoặc – Tuyết Lang cách Long Ngâm xa như thế, đánh tập cũng không nhiều, sao Lý Tố Nguyệt lại là chị em tốt của Lâm Đồng?

Phương Chi Diên giải thích: “Lần trước khi đánh ở Trường Sa xong chẳng phải anh cậu mời chúng ta đi hát Karaoke sao? Hai cô ấy song ca dăm ba bài nên cũng trao đổi phương thức liên lạc, nói chuyện qua lại nhiều thì thành quen thôi. Tuyển thủ nữ ở liên minh vốn ít, cả đám Hà Phương ở Thất Tinh Thảo, Hứa Hân Nhiên và Chu Mộc ở Quốc Sắc nữa, mấy cô ấy đều rất thân nhau.”

“Ồ.” Dương Kiếm đăm chiêu sờ cằm, “Sao anh biết?”

“Mấy cô ấy tụ với nhau có thể đi dạo phố shopping hoặc xem phim Hàn Quốc, không có tiếng nói chung với đám con trai chúng ta.” Phương Chi Diên cười nhìn về phía Dương Kiếm, “Vụ này rõ ràng lắm mà? Đoán bừa cũng trúng.”

“…” Vậy sao tôi không đoán được? Dương Kiếm cảm thấy IQ của mình vừa bị đánh một đòn.

Bảo sao đến giờ cậu vẫn còn FA, cậu hiểu quá ít về thế giới của đám con gái.

Trên lôi đài, trận đấu giữa Lâm Đồng và Thiệu Trạch Hàng cũng đã bắt đầu.

Hiện tại Lâm Đồng đang đầy máu và mana, Thiệu Trạch Hàng chỉ còn 85% máu và 90% mana, nhìn qua thì có thể nói Lâm Đồng lợi hơn, nhưng người nào sáng suốt thì đều biết Lâm Đồng đánh Thiệu đội cũng không lạc quan mấy. Hiện tại phong cách của Lâm Đồng là sự kết hợp giữa nhanh và chậm, dùng cách chơi nhiễu loạn nhịp độ của đối thủ, từ đó kéo dài thời gian và ổn định quá độ. Cách chơi này khi gặp Thiệu Trạch Hàng sẽ rất khó phát huy được sức mạnh, vì Thiệu Trạch Hàng cũng là dạng tuyển thủ đánh được lúc nhanh lúc chậm, khi bùng nổ dmg thì kinh người mà khi đánh kéo dài thì hắn cũng có thể lợi dụng ẩn thân của Minh Giáo để cấu máu dần dần.

– đúng vậy, chính là ẩn thân!

Ngay khi Thiệu Trạch Hàng nhìn thấy Ngô Đồng Mộc thì lập tức ẩn thân, dùng tốc độ nhanh nhất vòng ra phía sau Lâm Đồng, vung tay chém xuống, dùng Tước vũ khí để khống chế!

Lâm Đồng không kịp đề phòng bị Thiệu đội khóa vũ khí, lúc này toàn bộ skill môn phái đều không thể sử dụng, cô chỉ còn lại khinh công giang hồ.

Combo khinh công giang hồ Phi hạc xung thiên và Phiêu tuyết xuyên vân có thể bay lên rồi di chuyển trên không trung để tránh né chiêu thức của đối thủ. Nhưng cô có khinh công thì Thiệu Trạch Hàng cũng có khinh công! Ngay trong nháy mắt khi Cái Bang bay lên trời, Minh Giáo cũng bay theo, đuổi tới chém ngang hai đao – Trừu đao đoạn thủy! Tuyết hải trầm sa!

Ánh đao sáng như tuyết vẽ một đường cong xinh đẹp trên không, Lâm Đồng trúng hai chiêu, máu nhất thời giảm xuống một đoạn.

Tuy đối phương là tuyển thủ nữ, nhưng Thiêu đội cũng không vì vậy mà nương tay, dù đấu với ai thì cách đánh của Thiệu Trạch Hàng vẫn luôn quyết đoán và sắc bén như vậy, mang tới cho người ta một cảm giác áp bách cùng cực.

Ngay sau khi hiệu quả của Tước vũ khí kết thúc, Thiệu Trạch Hàng xoay người dùng Huyễn quang bộ, nhanh chóng di chuyển rời khỏi phạm vi tấn công của Lâm Đồng đề phòng cô phản kích.

Thấy Thiệu Trạch Hàng xoay người, Lâm Đồng cũng xoay người, không do dự tung chiêu “Long đằng hổ dược”!

Nữ hiệp Cái Bang đột nhiên bổ nhào vào trước mặt Minh Giáo, găng tay màu đen không khách khí chụp tới trước mặt, Thiệu Trạch Hàng nâng đao chắn lại, âm thanh “choang” giòn tan vang lên, chiêu đầu tiên của Lâm Đồng bị Thiệu Trạch Hàng đỡ được, cô liền đánh ra chiêu thứ hai – Long khiếu cửu thiên!

Combo ba kích của Cái Bang Chưởng, kích thứ ba có thể đánh ngã đối thủ, Lâm Đồng đánh tới kích thứ hai, vừa định đánh ngã Thiệu Trạch Hàng xuống đất, nhưng còn chưa đánh ra thì Thiệu đội đã khinh công lùi về sau, vừa vặn né được chiêu thức của Lâm Đồng!

Lúc này hai người trao đổi chiêu thức rất phấn khích kịch liệt. Thiệu Trạch Hàng không nương tay mà Lâm Đồng cũng chẳng hề sợ hãi. Cận chiến gần người, đánh giáp lá cà, khán giả xem cũng nhiệt huyết sôi trào, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay không dứt.

Có điều nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp nhìn ra được, Lâm Đồng đánh với Thiệu đội vẫn có chút hơi cố sức.

Chưa nói đến danh xưng “Minh Giáo đệ nhất liên minh” của Thiệu đội, bản thân Đồng Tước là đội tuyển đánh xoay quanh Cái Bang, đương nhiên đội trưởng Thiệu Trạch Hàng sẽ nghiên cứu rất kỹ về Cái Bang. Đồng Tước cũng có một tuyển thủ Cái Bang Chưởng xuất sắc là Quách Dịch An, bình thường Thiệu Trạch Hàng thường xuyên PK với Quách Dịch An, hiểu biết của hắn về Cái Bang so ra chẳng kém Lâm Đồng là bao.

Cuộc chiến kéo dài, Lâm Đồng dần dần rơi vào thế bị động.

Ngay sau khi skill ẩn thân của Thiệu Trạch Hàng hồi lại, tuy Lâm Đồng lập tức lùi về sau bảo trì cự ly với Thiệu đội, nhưng cô vẫn không theo kịp tốc độ của Thiệu Trạch Hàng.

Mai phục, Huyễn quang bộ, Tước vũ khí, Tuyết hải trầm sa, Truy hồn trảm!

Thiệu Trạch Hàng ẩn thân xông tới, sau khi gây rối thì Minh Giáo mặc đồ trắng tinh giơ loan đao trong tay phải hướng về phía trước, trực tiếp cắt cổ Lâm Đồng!

– [Huyễn Chi Phong Cảnh] kích sát [Ngô Đồng Mộc]!

Bùng nổ một combo giết luôn đối thủ, đủ để chứng minh thực lực của Thiệu Trạch Hàng.

Kết quả này cũng khiến fan của Đồng Tước kích động nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi – Thiệu đội double kill!

Khi thi đấu thì double kill hay triple kill đều không có gì mới lạ, nhưng bình thường đều xuất hiện khi đội mạnh đánh đội yếu, thực lực tuyệt đối nghiền áp trong giai đoạn vòng bảng. Dù là Ngô Trạch Văn, Từ Sách cũng đều từng có triple kill trong vòng bảng nhưng hiện giờ là playoffs, đội nào vào được đến đây cũng đều rất mạnh, khi hai đội mạnh đối kháng thì bình thường vẫn chỉ là bên này giết một thì bên kia giết một, trao đổi mạng với nhau, xem ai trụ được đến cuối thì sẽ là người chiến thắng. Trong playoffs thì double kill là tình huống cực kỳ hiếm thấy.

Cũng khó trách fan Đồng Tước lại kích động như vậy, vòng vừa rồi Từ Sách giết Thiệu đội khiến rất nhiều fan Đồng Tước khổ sở, giờ khắc này bọn họ lại khôi phục sức sống.

Thiệu đội vẫn là Thiệu đội! Dù vừa rồi thua trong tay một người mới thì hắn vẫn có thể lập tức điều chỉnh lại trạng thái, đây mới là một tuyển thủ đại thần chân chính!

Trương Thư Bình không khỏi ngợi khen: “Không hổ là Thiệu đội, nếu không đã không xứng danh Minh Giáo mạnh nhất nhiều năm như vậy. Tất nhiên pha double kill này của cậu ta cũng có thêm yếu tố may mắn, khi cậu ta lên lôi đài thì Ngô Trạch Văn đã không còn lại bao nhiêu máu, lấy được điểm hạ gục từ Ngô Trạch Văn xong giết thêm cả Lâm Đồng, thực ra mà nói thì đây cũng không hẳn là double kill thực sự.”

“Đúng vậy, double kill chân chính là khi hai bên đều đầy máu giết được một người trước, sau đó trong tình trạng bản thân thấp máu mà giết được người thứ hai, đồng nghĩa với việc giết được hai người đầy máu liên tục.” Diệp Thần Hi dừng một chút lại nói, “Đương nhiên tình huống double kill đó không thể xuất hiện trong playoffs.”

“Đúng vậy. Bình thường double kill trong playoffs đều giống như thế này, giết đối thủ thấp máu rồi hạ gục thêm một đối thủ đầy máu, có thể coi như thành công hoàn thành ván đấu quá độ này.” Trương Thư Bình nói, “Hiện tại Thiệu đội cũng thấp máu rồi, không biết người thứ ba của Long Ngâm ra sân sẽ là ai? Từ Sách phải không?”

Màn hình lớn hiện lên hàng chữ “Sách Mã Giang Hồ”!

“Quả nhiên là Từ Sách!” Trương Thư Bình hưng phấn, “Đây là lần thứ hai trong hôm nay Từ Sách giao thủ với Thiệu đội. Có điều giờ cậu ta cũng không phải lo lắng gì nữa, Thiệu đội chỉ còn 10% máu, Từ Sách có thể thoải mái giải quyết Thiệu đội, quan trọng nhất vẫn là tuyển thủ thứ ba của Đồng Tước.”

“Nếu không có gì thay đổi thì người thứ ba hẳn sẽ là Lộc thần.” Diệp Thần Hi bình tĩnh nói.

Từ Sách đầy máu đánh với Thiệu đội đã tàn phế tất nhiên không cần lo lắng, nhanh chóng lưu loát tiễn Thiệu đội xuống đài, cái tên thứ ba mà Đồng Tước lựa chọn quả nhiên là Lộc Tường!

Chiến thuật lần này Thiệu Trạch Hàng bố trí khá xảo diệu nhưng cũng rõ ràng, hắn lợi dụng ưu thế “phái người sau” để giúp Lộc Tường tránh được Ngô Trạch Văn, bản thân đánh số hai quá độ để tạo ưu thế cho Tiểu Lộc, sau đó để Tiểu Lộc thu thập nốt tàn cục.

Có rất nhiều người xem tự hỏi, nhỡ đâu người thứ ba của Long Ngâm ra sân là Xuyên thần thì sao? Tiểu Lộc ở trong bản đồ mê cung thì sao đánh lại được Xuyên thần.

Vậy thì chịu rồi, nếu Lưu Xuyên lại lên lôi đài đánh tiếp lần thứ hai thì những đội khác bỏ chơi lôi đài luôn cho xong.

Nhưng vấn đề là nếu Lưu Xuyên vẫn đánh tiếp thì chắc chắn hắn sẽ không đánh đoàn chiến nữa, hai trận đoàn chiến tổng điểm là 12, lôi đài chỉ có sáu điểm. Long Ngâm muốn điều chỉnh đội hình đi nữa cũng không thể gánh cả hai bên, chắc chắn phải suy xét toàn diện, lấy cái gì, bỏ cái gì. Rõ ràng hôm nay Lưu Xuyên đặt trọng tâm vào đoàn chiến, vòng lôi đài thứ hai lấy được thì cố lấy, không giành được thì dốc sức cho đoàn chiến. Đây cũng là cách làm sáng suốt, dù gì Đồng Tước cũng rất mạnh đoàn chiến, Lưu Xuyên không thể coi thường được.

Ván đấu giữa hai đại tướng giữ điểm chắc chắn luôn là thời điểm phấn khích nhất trên lôi đài.

Lộc Tường đánh Từ Sách cũng không cần lo lắng, bản đồ mê cung chỉ lợi cho chức nghiệp đánh tầm xa có thể chơi diều Lộc Tường. Từ Sách là cận chiến, Lộc Tường cứ đuổi theo Từ Sách là được. Cái Bang đuổi đánh Minh Giáo cả một đường, hiệu ứng âm thanh của các skill trong bộ kỹ năng Cái Bang Côn rất đặc sắc, lại thêm hiệu ứng vọng lại trong hang động, tiếng vang nghe mà sôi trào nhiệt huyết. Cách chơi gà bay chó sủa của Lộc Tường khiến khán phòng liên tục bùng nổ tiếng vỗ tay.

Máu của Từ Sách ít hơn Lộc Tường một chút, hơn nữa kế hoạch mai phục đánh lén của hắn cũng thất bại, đừng nhìn Tiểu Lộc bình thường mơ mơ màng màng, khi thi đấu cũng sẽ cực kỳ cảnh giác. Từ Sách vừa ẩn thân cậu liền mở khinh công chạy biến. Cái Bang có tính cơ động cao khiến Từ Sách đuổi theo rất khổ sở, đảo mắt là Tiểu Lộc đã chạy không thấy bóng dáng.

Một lúc lâu sau, Trương Thư Bình đột nhiên nói: “Tôi thấy… có phải hình như Tiểu Lộc lạc đường rồi không? Nhìn cậu ta chạy loạn trong mê cung, có vẻ không tìm được đường ra rồi à?”

Mọi người: “…”

Quả nhiên Lộc Tường dừng lại, ấn phím M mở bản đồ mini ra nhìn, hiện tại vị trí của cậu đang ở chính giữa, bản đồ thi đấu sẽ không hiện đường, khi ấn phím M cũng chỉ thấy một vùng mờ ảo và tọa độ của bản thân. Lộc Tường nhìn bản đồ xong cũng vô dụng, đành phải dùng gậy phá tường!

“Cậu ta lại bắt đầu phá tường rồi.” Diệp Thần Hi nhịn không được mỉm cười, “Xem ra vừa rồi chạy trốn high quá nên đầu óc choáng váng không tìm thấy đường về nữa.”

Mọi người: “…”

Sự thật đúng là như vậy, vừa rồi Lộc Tường mở khinh công chạy high quá, kết quả vì rẽ liên tục trong mê cung, dần dần không còn nhớ được phương hướng nữa.

Lúc này Từ Sách cũng rất buồn bực, Lộc Tường vừa chạy đã không thấy mặt đâu, hắn muốn tìm Lộc Tường trong mê cung cũng không dễ dàng.

Ai ngờ đúng lúc này, âm thanh ầm ầm vang lên bên tai.

Nghe như động đất… Đang làm cái quần gì thế?

Từ Sách nhìn lại thì thấy Lộc Tường vung gậy từ vách tường bên kia nhào tới!

Hoành tảo thiên quân!

Một chiêu quét ngang 360 độ, trực tiếp quét đổ toàn bộ vách tường xung quanh, lực phá hoại của Lộc Tường thực sự có thể dùng để bốc dỡ công trình…

Vì thế khán giả nhìn thấy cảnh tượng bùn đất bay ngang, đá tảng văng khắp nơi, chỗ nào cũng toàn là bức tường đổ nát như thể sơn động vừa trải qua cơn địa chấn. Tiểu Lộc Tường khiêng gậy tới một combo đánh chết Từ Sách.

-[Lộc Đại Hiệp Phi Tường] kích sát [Sách Mã Giang Hồ]!

Ngay khi thông báo hiện lên, khóe miệng Từ Sách vẫn đang run bần bật.

Một người bỗng nhiên chui ra từ vách tường… Hình ảnh này thực sự quá rung động, y hệt như phim bom tấn Hollywood, đất bụi tung bay xung quanh, vách tường ầm ầm sụp đổ, Lộc Tường xông ra từ giữa đám sương mù, một combo đánh ngã Từ Sách.

Từ Sách thừa nhận vừa rồi hắn thực sự phản ứng không kịp, nếu không đã có thể kéo dài thêm chút nữa…

Sau khi đi xuống dưới, Từ Sách vẫn còn buồn bực, Lưu Xuyên cười vỗ vai hắn: “Không sao đâu, may rủi ấy mà. Tiểu Lộc chỉ phá một mặt tường, cậu lại đứng đúng vào cái chỗ đó.”

Lưu Xuyên xem từ góc nhìn thứ ba đương nhiên có thể thấy rõ màn này, trên thực tế Lộc Tường đang đi bừa trong mê cung, Từ Sách cũng đang mò mẫm đi tìm cậu, hai người chỉ cách nhau một bức tường. Lộc Tường vừa phá đã thấy bóng Từ Sách, âu cũng do vấn đề vận khí. Tất nhiên thực lực của Lộc Tường cũng không thể coi khinh, nếu không phải do lạc đường thì cậu đã có thể giết được Từ Sách thấp máu sớm hơn rồi.

Từ Sách nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, xoay người ngồi về ghế. Giang Thiếu Khuynh nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng để bụng, cậu đánh tốt lắm.”

“Ừ.” Từ Sách bình tĩnh nói, “Không cần an ủi tôi, tôi biết mà.”

Giang Thiếu Khuynh cười cười, định thu tay về thì lại bị Từ Sách giữ lại nhét vào trong túi áo khoác, mười ngón đan chặt vào nhau khiến tim Giang Thiếu Khuynh đập tròng trành. Nhưng Từ Sách nắm tay quá chặt không cho cậu rút về, đành buồn rầu liếc nhìn Từ Sách, người kia không thèm nhìn cậu, chỉ thản nhiên siết chặt tay.

Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình mỉm cười tổng kết: “Thực ra thi đấu chính là như thế, Từ Sách đánh thắng được Thiệu đội, Tiểu Lộc lại đánh thắng Từ Sách. Không thể chứng minh được ai mạnh hơn ai, khi thi đấu có rất nhiều tình huống phát sinh, đôi khi sẽ chỉ vì sơ xuất nhất thời mà cục diện đảo lộn, đây cũng chính là điểm phấn khích trong đánh giải. Hiện giờ thì Đồng Tước đã gỡ hòa 3:3, như vậy thì vòng đoàn chiến tiếp theo sẽ cực kỳ quan trọng, mỗi lá cờ đều sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của hai bên.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi nghỉ ngơi xong, đoàn chiến vòng thứ nhất bắt đầu, danh sách tuyển thủ tham dự cũng hiện lên.

Danh sách của Long Ngâm vừa xuất hiện, khán đài lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay –

Hải Nạp Bách Xuyên, Dạ Sắc, Lam Lam Lam Lam!

Ba đại thần của Long Ngâm vậy mà cùng lên đoàn chiến, hình ảnh này đã bao lâu rồi không gặp? Xem ra, Long Ngâm cũng rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ khi đánh trận này!Hết chương 365.

Minh họa nữ hiệp Cái Bang đàn ông hảo hán hơn cả Dương Tiểu Tiện:
Ngô Đồng Mộcjpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK