Dương Kiếm huấn luyện ở Tuyết Lang được vài ngày thì Phương Chi Diên đột nhiên đưa ra chủ ý muốn cậu gia nhập đoàn chiến.
Trước đây khi tới Tuyết Lang, Dương Kiếm vẫn cho rằng Phương Chi Diên ký hợp đồng với cậu chỉ để cậu đi đánh võ đài, những mùa giải trước Tuyết Lang gặp tình trạng mất điểm nghiêm trọng trên lôi đài, khuyết thiếu một đại tướng đánh cuối mạnh, tuy Dương Kiếm không cam tâm chỉ đấu võ đài, nhưng dù sao Tuyết Lang giữ cậu lại cũng đã coi như quan tâm giúp đỡ hết lòng, cậu cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Chẳng ngờ Phương Chi Diên lại chủ động nói với cậu: “Đi đánh xếp hạng với bọn tôi.”
Dương Kiếm rất kinh ngạc, khi ngồi bên cạnh Phương Chi Diên đăng nhập vào game, ngón tay cậu cũng cứng đờ.
Đoàn chiến lần này có Phương Chi Diên phụ trợ, Ngô Khiêm buff, còn có Thiếu Lâm tank, cặp sinh đôi Minh Giáo và Dương Kiếm là dmg, sáu người tạo thành một đoàn đội vừa có thể đánh bùng nổ lại vừa có thể đánh chậm về late game.
Phương Chi Diên là phụ trợ Nga Mi Tranh, không giống với Võ Đang hay Tiêu Dao có thể dùng các skill tăng hiệu quả cho đồng đội hay tạo trận pháp quấy nhiễu, cách chơi khống chế trạng thái của hắn có thể nói là khá bị động, nhưng Dương Kiếm lại không thể ngờ, lần đánh xếp hạng này gặp được một đội qua đường có hai Ngũ Độc, Phương Chi Diên giải toàn bộ trạng thái trúng độc suốt cả trận, người bên đội bạn đánh suốt mười phút xong liền đầu hàng.
Lúc này Dương Kiếm mới cảm nhận được sâu sắc sự tồn tại của Phương Chi Diên có bao nhiêu uy hiếp.
Ví dụ như Thất Tinh Thảo, cách chơi bồi trúng độc của Tô Thế Luân mà gặp phải Phương Chi Diên sẽ rất khó đánh, còn đội hình chơi diều tầm xa như Thịnh Đường mà gặp phải đội hình hai buff của Tuyết Lang cũng sẽ không thể dễ dàng miểu sát bất cứ một tuyển thủ nào. Ngô Khiêm và Phương Chi Diên phối hợp cực kỳ ăn ý, Ngô Khiêm phụ trách kéo máu cho cả đội, Phương Chi Diên lại dùng chiêu lớn để buff đơn mục tiêu khi cần cấp cứu cùng với giải khống chế cho đồng đội. Có hai người này bảo kê, máu của các tuyển thủ Tuyết Lang luôn được duy trì ổn định.
Trong đội có buff xịn chắc chắn sẽ rất yên tâm đi đánh đoàn chiến.
Lần đầu tiên Dương Kiếm gia nhập vào đội hình đoàn chiến của Tuyết Lang, không biết phải làm sao để dung hòa bản thân vào trong đội, may mà ý đồ chỉ huy của Phương Chi Diên rất rõ ràng, hắn sẽ chủ động nói cho Dương Kiếm biết rằng cậu phải làm những gì, sau khi đánh bốn trận liên tiếp, Dương Kiếm cũng dần thích ứng được việc kết hợp với những người đồng đội mới này.
“A Kiệt và A Triết phụ trách yểm hộ, Dương Kiếm phá vây xông vào phía sau, nhanh chóng giết Đường Môn đối diện.” Phương Chi Diên ra chỉ thị ngay thời khắc mấu chốt trong giao tranh tổng, cặp sinh đôi Minh Giáo có thần giao cách cảm dùng chiêu cuối, Dương Kiếm nhân cơ hội khinh công bay thẳng vào giữa đội hình đối phương, bùng nổ combo giết được Đường Môn phe địch.
Nhưng vì xâm nhập vào giữa lòng địch, Dương Kiếm cũng bị vây đánh hội đồng, trong nháy mắt thấp máu như rong huyết, thấy bản thân sắp chết, Dương Kiếm liền tìm về buff của đội mình, nhanh chóng khinh công lùi vào phạm vi trị liệu của Phương Chi Diên. Phương Chi Diên dùng chiêu cuối lên người cậu, Ngô Khiêm lại bồi thêm một skill kéo máu đa mục tiêu, Dương Kiếm thấp máu nhanh chóng được buff đầy, cặp sinh đôi Minh Giáo nhân cơ hội xông tới giết dmg đối phương, trận đoàn chiến này giành được chiến thắng 6:0 tuyệt đối.
Phương Chi Diên vỗ vai Dương Kiếm, nói: “Dương Kiếm, đánh tốt lắm.”
Lã Minh Kiệt cũng quay đầu nhìn cậu, nói: “Đội phó xịn quá nha, tốc độ giết hai người trong nháy mắt, tôi còn chưa kịp phản ứng luôn!”
Dương Kiếm bị khen đến mức phát ngượng, đỏ mặt khiêm tốn nói: “Khụ khụ, là nhờ đội trưởng chỉ huy tốt.”
Phương Chi Diên nói tiếp: “Sau này cậu cũng vào luôn đội hình đoàn chiến đi.”
Dương Kiếm sửng sốt: “Á?”
“Đường đường là Kiếm tông đệ nhất, chỉ đấu võ đài chẳng phải quá lãng phí sao?” Lời này của Phương Chi Diên đâm trúng tim đen của Dương Kiếm.
Dương Kiếm xấu hổ nhìn hắn, Phương Chi Diên lại chỉ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Tôi không đùa đâu, hiện tại Tuyết Lang đang thiếu sát thương trong đội, rất cần tuyển thủ mạnh đi theo con đường đột phá bùng nổ, có cậu gia nhập vừa vặn có thể bổ khuyết chỗ trống này, chắc chắn thực lực cả đội sẽ tăng lên trên diện rộng – đây mới là lý do thực sự để tôi ký hợp đồng với cậu.”
“…” Dương Kiếm nghe đến đó, đáy lòng nhịn không được mà bội phục người con trai này, Phương đội quả thực mưu tính sâu xa, nghe hắn nói vậy Dương Kiếm mới phát hiện sự xuất hiện của mình tại Tuyết Lang chẳng khác nào mưa rào ngày hạn. Ai cũng biết Tuyết Lang yếu lôi đài, nhưng đoàn chiến của Tuyết Lang thực ra cũng không quá mạnh, sát thương phụ thuộc hoàn toàn vào cặp sinh đôi, nhiêu đó thì chẳng đáng là bao trước mặt những đội mạnh, nếu Dương Kiếm gia nhập, quả thực có thể tăng sát thương của đội khi giao tranh tổng.
Phương Chi Diên đưa ra mức tiền ký hợp đồng cao như vậy, rõ ràng cũng cực kỳ coi trọng Dương Kiếm.
Cảm giác được coi trọng thật tốt…
Dương Kiếm cảm động không thôi, đột nhiên lại nhìn thấy có người chơi đánh chữ trên kênh public: “Bên kia có hai Minh Giáo, hai buff, đây là clone của Tuyết Lang phải không?!”
Có người còn gửi tới một loạt icon quỳ lạy: “Nga Mi Tranh bên kia là Phương đội sao? Chẳng trách trâu bò như thế! Êm là fan cuồng Tuyết Lang nạ, cầu kết bạn!”
“Thế Võ Đang bên cạnh là ai? Không lẽ là Dương Kiếm?”
“Chắc chắn là Dương Kiếm rồi, nghe nói Dương Kiếm chuyển tới Tuyết Lang làm đội phó mà.”
Dương Kiếm giật nảy, lập tức thoát khỏi phòng chờ, Phương Chi Diên nhìn cậu một cái, rõ ràng Dương Kiếm hiện tại vẫn còn để ý sợ bị người ta nhận ra, chứng tỏ rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, đội hình mới của Tuyết Lang còn chưa kịp nhuần nhuyễn thì mùa giải thứ 11 đã gõ cửa tháng Ba đầu xuân.
Mùa giải này không có đội ngũ mới thăng hạng từ nghiệp dư, những đội mạnh trong liên minh cũng không phát sinh thay đổi lớn, có thể coi như một mùa giải ổn định.
Trong cuộc họp chuẩn bị trước trận đấu, Dương Kiếm lần đầu tham dự với tư cách đội phó của đội tuyển Tuyết Lang, Phương Chi Diên ngồi bên cạnh cậu, mỗi lần có phóng viên đưa ra câu hỏi hóc búa thì Phương Chi Diên sẽ chủ động tiếp nhận micro.
Nhưng Dương Kiếm cũng sẽ không thể mãi mãi trốn phía sau Phương Chi Diên, khi có phóng viên hỏi tới Trường An, rốt cuộc Dương Kiếm cũng cầm lấy micro, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với đội tuyển Trường An, nhưng giờ nói những lời này cũng chẳng để làm gì nữa. Trường An giải tán, tôi cũng rất đau khổ, nhưng tôi không thể mãi quẩn quanh trong quá khứ, tôi nghĩ mình càng phải nên hướng về phía trước. Từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp tục cố gắng tại đội tuyển Tuyết Lang, làm tốt trách nhiệm của một đội phó, bắt đầu lại từ đầu.”
– Tuyết Lang có thêm Dương Kiếm liệu có mạnh lên nhiều hay không? Liệu Dương Kiếm có thể thoát khỏi bóng ma trong quá khứ để trở lại hàng ngũ tuyển thủ trong liên minh hay không?
Câu hỏi này cũng trở thành điểm đáng chú ý nhất trong mùa giải thứ 11.
Nhưng khi mà các fan tha thiết mong chờ, đội tuyển Tuyết Lang lại có một khởi đầu bất lợi tại mùa giải thứ 11.
Thất bại ba trận liên tục, đặc biệt là khi Dương Kiếm đánh cuối lại thua sạch cả ba trận lôi đài, phối hợp đoàn chiến rõ ràng cũng không xuất sắc như mọi người tưởng tượng, rất nhiều phóng viên tỏ ý nghi ngờ Dương Kiếm, các fan của Dương Kiếm cũng hiểu được Dương Kiếm chỉ biểu hiện bình thường, cũng chẳng trông mong gì vào kết quả.
Dương Kiếm cực kỳ uể oải, cúi đầu nói: “Tôi cảm thấy phong độ không như hồi trước nữa…”
Phương Chi Diên nắm chặt tay cậu, nói: “Đó chỉ là ảo giác tâm lý của cậu thôi. Cậu vừa gia nhập vào đoàn đội, vẫn cần thời gian luyện cách phối hợp, không phải gấp. Cậu tự tạo cho bản thân áp lực quá lớn, có phải mấy hôm nay đều ngủ không ngon giấc không?”
Nhìn quầng thâm dưới mắt người kia, Phương Chi Diên cũng có chút đau lòng.
Quả thực Dương Kiếm gặp phải áp lực quá lớn, việc Trường An giải tán khiến cậu trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, fan của Tuyết Lang lại ôm thái độ bàng quan và nghi ngờ với cậu, nếu cậu không đánh cho tốt ở Tuyết Lang, cậu sẽ càng hổ thẹn với khoản tiền kếch xù mà Phương Chi Diên bỏ ra. Dưới áp lực quá lớn như vậy, mấy ngày nay Dương Kiếm đều ngủ không ngon, tinh thần căng thẳng quá độ lại càng dễ phạm sai lầm khi thi đấu.
– cậu nên thả lỏng một chút.
Phương Chi Diên nhanh chóng ra quyết định, đêm hôm đó liền họp mọi người lại, nói: “Trận tiếp theo là sân nhà của chúng ta, ba ngày nữa mới bắt đầu. Tôi thấy khoảng thời gian này mọi người đều mệt mỏi, ngày mai không huấn luyện nữa, ra ngoài chơi một ngày.”
Mọi người đều biết thừa đội trưởng tổ chức cho mọi người ra ngoài chơi rốt cuộc là để ai được thả lỏng.
***
Hôm sau, toàn bộ đội tuyển Tuyết Lang đi theo Phương Chi Diên tới một khu trượt tuyết lớn tại Cáp Nhĩ Tân, đây là lần đầu Dương Kiếm đi trượt tuyết, đi giày trượt tuyết cũng vụng về, bước được hai bước đã ngã chổng vó.
Đồng đội nhìn tư thế của cậu, chỉ có thể quay đầu nhịn cười. Phương Chi Diên tiến lên một bước vươn tay kéo cậu, Dương Kiếm đỏ mặt bắt lấy tay hắn, Phương Chi Diên dùng chút lực đã kéo được Dương Kiếm đang ngã ngửa trong tuyết lên, mỉm cười nói: “Cẩn thận một chút.”
Dương Kiếm xấu hổ nói: “Tôi không biết trượt tuyết…”
“Không sao, học theo tôi.” Phương Chi Diên cầm tay Dương Kiếm, đỡ cậu chậm rãi đi vòng quanh một lượt, Dương Kiếm trượt một lúc nghĩ mình học xong rồi, quyết định buông tay Phương Chi Diên ra để thử một chút, ai ngờ trượt quá nhanh, thế là lại ngã chổng vó.
Phương Chi Diên nhìn cậu bị tuyết phủ đầy, nhịn không được buồn cười, trượt tới bên cạnh đưa tay kéo cậu lên. Dương Kiếm đứng lắc lư không vững, Phương Chi Diên dứt khoát vươn tay ôm lấy eo cậu, dịu dàng nói: “Đừng ngượng, vừa học ai chẳng phải ngã, đứng dậy là được thôi. Cậu nhìn mà xem, xung quanh có nhiều người ngã như thế, đâu có ai cười cậu.”
Dương Kiếm nhìn ra xung quanh mới thấy quả nhiên có khá nhiều người tay chân vụng về ngã còn thảm hơn mình, nhưng bọn họ đều cười rất vui vẻ – vì bên cạnh đã có đồng đội dìu mình đứng lên.
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Phương Chi Diên, Dương Kiếm bỗng thấy mũi mình cay cay, Phương Chi Diên dẫn cậu đi trượt tuyết quả thực cũng đã hao tổn tâm tư, thực ra mấy trận gần đây cậu biểu hiện không tốt là vì cậu đã tạo áp lực quá lớn cho bản thân, quá mức hấp tấp muốn phát huy cho tốt, càng như vậy lại càng dễ thua…
“Thả lỏng một chút, làm lại lần nữa.” Cánh tay Phương Chi Diên nhẹ dùng lực, đưa Dương Kiếm trượt giữa đoàn người.
Dương Kiếm trượt vài vòng với hắn, rốt cuộc cũng học được kỹ thuật trượt tuyết, Phương Chi Diên liền buông cậu ra, Dương Kiếm vui vẻ tự trượt một mình, nghe thấy tiếng cười khúc khích vui vẻ của du khách, nhìn thấy những người ngốc nghếch không cẩn thận ngã sấp mặt, tạo đủ các kiểu tư thế kỳ quặc, tâm tình Dương Kiếm cũng dần trầm ổn lại.
Cả ngày chơi rất vui, mọi người đi trượt tuyết thường bị ngã sấp, chẳng thèm để ý hình tượng, chỉ cười thật lớn, vứt hết mọi áp lực thi đấu. Về sau Dương Kiếm càng chơi càng nghiện, mãi đến khi khu trượt tuyết sắp đóng cửa mới lưu luyến không rời ra về cùng mọi người.
Về lại đội đã muộn lắm rồi, Phương Chi Diên sợ cậu bị cảm, liền bảo cậu đi tắm nước nóng trước, hai người cũng không bật máy tính nữa, chỉ nằm trên giường nói chuyện phiếm mấy câu, bỗng nhiên Dương Kiếm không còn nói gì nữa.
“Ngủ rồi à?” Phương Chi Diên hỏi.
Giường bên không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh hít thở đều đều vọng tới.
Phương Chi Diên mỉm cười tắt đèn phòng.
Có lẽ vì chơi một ngày mệt rã rời, Dương Kiếm ngủ rất ngon, sáng dậy dù cả người đau nhức không thôi, nhưng tâm tình cậu lại vô cùng sảng khoái. Khi mở máy tính ra trong phòng huấn luyện, cậu nhận ra bản thân vậy mà không còn hồi hộp nữa.
– Phương Chi Diên nói đúng, ai cũng sẽ có những khi vấp ngã. Cậu chỉ ngã hơi khó coi một chút thôi, nhưng rồi khi bò lên, phải đi như thế nào tiếp theo thì phụ thuộc vào chính bản thân mình.
***
Hai tuần sau khi mùa giải thứ 11 chính thức bắt đầu, rốt cuộc Dương Kiếm cũng tìm lại phong độ trước đây, có cậu đánh cuối cùng, đội tuyển Tuyết Lang thành công giành được ba điểm lôi đài trong bốn trận liên tiếp, đoàn chiến cũng biểu hiện xuất sắc dưới sự chỉ huy của Phương Chi Diên, thành tích bắt đầu vững vàng tăng trở lại.
Mùa giải này đúng như lời giới phân tích nói, đội tuyển Tuyết Lang giống như một cao thủ võ lâm bế quan tu luyện, cuối cùng cũng tìm được công phu tuyệt đỉnh – mà Dương Kiếm chính là vũ khí sắc bén nhất, Tuyết Lang có thêm Dương Kiếm chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Đội tuyết Tuyết Lang phát huy thực lực mạnh mẽ trong giai đoạn giữa mùa giải, hơn nữa còn duy trì được phong độ đến tận playoffs, cả một đường hùng hổ tiến lên, thậm chí còn giành được huy chương đồng!
Ngay khoảnh khắc kết thúc trận đấu, nhìn thấy điểm số trên màn hình, Dương Kiếm thậm chí còn không tin nổi, mãi đến khi Phương Chi Diên đi tới, Dương Kiếm mới như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, nói: “Chúng ta thắng rồi! Đội trưởng, chúng ta thắng rồi…”
Phương Chi Diên mỉm cười ôm chặt cậu, nói: “Đúng vậy, chúng ta thắng rồi… Cậu tuyệt vời lắm, Dương Kiếm.”
Dương Kiếm cũng kích động ôm lại đội trưởng, khi ấy cậu thậm chí còn xúc động muốn khóc.
Phương Chi Diên nhìn hai mắt đỏ hoe của người kia, tim cũng đập loạn nhịp. Từ sự khinh bỉ ban đầu dành cho Dương Kiếm, đến sự yêu thích về sau, đến bây giờ, có chút… không muốn buông bỏ. Có thể thấy được sự kích động khi giành được huy chương lẫn trong sự trưởng thành vui sướng của cậu, Phương Chi Diên bỗng không biết phải nói gì.
Hắn tận mắt chứng kiến Dương Kiếm cố gắng bò dậy từ chính nơi mình vấp ngã, tận mắt chứng kiến tên nhóc mắc chứng phản nghịch này lột xác hoàn toàn, cảm giác kỳ diệu biết bao nhiêu. Sớm chiều ở chung tại Tuyết Lang, hắn phát hiện ra rất nhiều điểm đáng yêu nơi Dương Kiếm, cũng nhận thấy ý muốn bảo vệ người này của bản thân ngày một lớn dần, nhận ra rằng tình cảm đồng đội với Dương Kiếm dường như đang dần biến chất…
Dương Kiếm bị Phương Chi Diên ôm, không hề cảm nhận được cái ôm của đội trưởng sao mà thật chặt.
Sự sung sướng khi có giải khiến cậu phấn khích cực độ, tuy chỉ là huy chương đồng, nhưng đối với Dương Kiếm thì còn có ý nghĩa hơn cúp vô địch trước đây rất nhiều, vì cậu giành được giải ba bằng sự thoải mái vững tâm, mỗi bước cậu tiến lên đều để lại dấu chân rõ ràng kiên định.
Dương Kiếm lại càng vui sướng hơn khi tại lễ trao giải của mùa giải thứ 11, vậy mà cậu lại giành được giải thưởng “MVP dành cho tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải”.
Cậu ra mắt từ mùa giải thứ bảy, giành ngay được giải người mới xuất sắc nhất. Sau đó sư phụ Lâm Lập Minh giải nghệ, giao lại đội tuyển Trường An cho cậu, có thể nói, đời tuyển thủ của Dương Kiếm cực kỳ thuận lợi, vì thế bất tri bất giác hình thành nên thói xấu kiêu ngạo, tự cao tự đại ở cậu.
Trên thực tế, dù từng vô địch, cậu cũng không hề được những đội trưởng khác thừa nhận. Mãi đến bây giờ, cậu mới có thể khẳng định được thực lực của mình tại liên minh.
Tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải, có thể nói đây là giải thưởng mà các tuyển thủ chuyên nghiệp khao khát nhất, MVP không liên quan tới độ nổi tiếng hay phiếu bầu trên mạng, hoàn toàn dựa theo biểu hiện của tuyển thủ trong suốt mùa giải để lựa chọn, quá trình chọn lựa rất công bằng, đủ để mọi người tâm phục khẩu phục.
Đêm hôm đó Dương Kiếm kích động nhắn tin cho anh họ mình: “Anh, em có MVP này!”
Lưu Xuyên trả lời: “Biết rồi. Nhắn tin qua đây là muốn anh mày thưởng kẹo à? Kẹo sữa hay chocolate nào?”
Dương Kiếm: “…”
Tuy việc cầu khen ngợi này đúng là hơi ngây thơ, nhưng Dương Kiếm vẫn không nhịn được mà đòi hỏi sự thừa nhận từ anh trai, dù gì giải thưởng MVP này có ý nghĩa rất lớn đối với cậu, vậy mà Lưu Xuyên lại chẳng nể mặt tí nào.
Một lúc sau, điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn của Lưu Xuyên: “Đừng chỉ lấy đó làm đắc ý, tiếp tục cố gắng đi”
Dương Kiếm vui vẻ trong lòng, nhắn tin lại nói: “Biết ạ!”
Phương Chi Diên ngồi bên cạnh thấy sắc mặt cậu thay đổi liên tục, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.
Người này có chuyện gì đều hiện rõ trên mặt, hành động chạy đi tìm anh trai cầu khen ngợi thực sự cũng khiến người ta phải cạn lời, nếu như trước đây hắn sẽ nghĩ Dương Kiếm quá ngây thơ, nhưng hiện tại hắn lại cảm giác hành động này của Dương Kiếm sao mà đáng yêu đến thế?
***
Dương Kiếm giành được MVP, cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, tại mùa giải thứ 12, khi cậu đã phối hợp đến mức nhuần nhuyễn nhất với Tuyết Lang, hơn nữa đối thủ Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ tại mùa giải thứ 12 đều đang đề bạt người mới, đội tuyển Tuyết Lang tung hoành cả một đường, vậy mà lại giành được cúp vô địch!
Nhưng một tin tức khác cũng đồng thời rung chuyển toàn bộ giới thi đấu điện tử – Lưu Xuyên mang theo một đội ngũ mới tinh tên Long Ngâm trở lại liên minh chuyên nghiệp.
Việc đội tuyển Tuyết Lang giành quán quân tại mùa giải thứ 12 cũng không tạo ra làn sóng dư luận mạnh mẽ như việc Xuyên thần trở về. Hơn nữa mùa giải trước vừa có huy chương đồng, mùa giải này phối hợp ngày càng ăn ý, lấy được cúp cũng là kết quả hợp lý.
Đến tận lúc này, những đánh giá tiêu cực của truyền thông đối với Dương Kiếm mới dần biến mất, Dương Kiếm cũng thành công chuyển mình từ cựu đội trưởng của Trường An thành đội phó của Tuyết Lang, chứng minh sự trưởng thành của bản thân bằng chính chiếc cúp vô địch của mùa giải thứ 12 này.
Tại lễ trao giải, Dương Kiếm kích động đến mức suýt nữa làm rơi cả cờ. Phương Chi Diên liền vươn tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Kiếm, hai người cùng nhau giơ cao lá cờ vô địch.
Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của người con trai bên cạnh, Dương Kiếm cảm động nghĩ: Có thể gặp được Phương Chi Diên ngay lúc nguy nan, thực sự là may mắn lớn nhất của cậu.
Tuyết Lang vừa vô địch thì lại tới mùa giải thứ 13, đây cũng là mùa giải có nhiều đội mạnh nhất, cạnh tranh khốc liệt nhất trong lịch sử liên minh. Không chỉ có Lưu Xuyên dẫn dắt Long Ngâm, còn có Thương Lan mà Lý Thương Vũ mang tới từ Thần Tích, hai đội mạnh thăng hạng từ nghiệp dư chắc chắn sẽ gây sóng gió tại liên minh.
Những đội tuyển đều sẵn sàng chuẩn bị cho mùa giải thứ 13, nhưng Dương Kiếm lại cực kỳ khổ sở, vì cậu sắp phải đánh với ông anh mà mình sùng bái từ nhỏ.
Tối hôm đó, Dương Kiếm ngồi trong khách sạn, đau khổ nhắn tin: “Anh, bọn em vô địch này.”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Muốn tìm anh xin kẹo à?”
Dương Kiếm buồn bực: “Ý của em là, Tuyết Lang vô địch rồi, dựa theo quy tắc đương kim vô địch đánh với đội mới của liên minh, rất có thể Tuyết Lang bọn em sẽ gặp Long Ngâm của anh ngay trong trận khai mạc mùa giải thứ 13 đấy.”
Lưu Xuyên không khách sáo nhắn lại: “Biết rồi, anh mày sẽ không nương tay đâu, đợi anh đây tới cho cậu ăn hành nha.”
Dương Kiếm: “…”
Đúng lúc đó Phương Chi Diên tắm xong đi ra, Dương Kiếm trượt tay làm rơi điện thoại xuống thảm.
Phương Chi Diên đi tới nhặt điện thoại lên cho cậu: “Đang làm gì mà nhập tâm thế?”
Dương Kiếm nói: “Tôi đang nhắn tin.”
Phương Chi Diên thuận miệng hỏi: “Nhắn với ai? Anh cậu à?”
Dương Kiếm đáp lại theo bản năng: “Ừ.”
Phương Chi Diên cười nói: “Cậu nói với anh ta Tuyết Lang vô địch rồi nên rất có khả năng trận khai mạc mùa giải thứ 13 sẽ phải đấu với đội bọn họ sao?”
Dương Kiếm vội nói: “Không có nha!”
Nói xong lại thấy ánh mắt mỉm cười của Phương Chi Diên, lúc này Dương Kiếm mới nhận ra là mình mắc bẫy. Đáp lại như thế chẳng phải tự thừa nhận anh mình là người của Long Ngâm sao?
Dương Kiếm xấu hổ nhìn qua chỗ khác: “Khụ, anh, sao anh biết được?”
Phương Chi Diên không nhẫn tâm nói với cậu, thực ra cậu đã nói lộ ra với đội trưởng rằng “Anh tôi là Lưu Xuyên” trong mơ vào ngay ngày đầu tiên tới Tuyết Lang. Vậy mà cậu còn hao tổn tâm tư che giấu trước mặt Phương Chi Diên lâu như thế, hoàn toàn không biết Phương Chi Diên đã biết hết mọi chuyện từ đời nào.
Để không làm tổn thương Dương Kiếm, Phương Chi Diên đành cười nói: “Tôi đoán thôi, lần nào nhắc tới Lưu Xuyên cậu đều biểu hiện rất gượng gạo, hơn nữa tôi còn nghe nói mẹ anh ta họ Dương đúng không?”
“Ầy… mẹ anh ấy là bác tôi, anh ấy là anh… anh họ của tôi.” Dương Kiếm mặt đỏ tai hồng, dứt lời còn quay lại nhìn Phương Chi Diên: “Anh đừng có nói với ai đấy!”
Phương Chi Diên cười: “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật mà.”
– kể cả chuyện cậu nửa đêm sẽ lăn xuống giường, vô thức nói mơ, tôi đều sẽ không nói cho ai khác. Đó chẳng phải là bí mật của riêng hai chúng ta hay sao?
***
Đêm hôm đó, Dương Kiếm ở giường bên ngủ rất say, Phương Chi Diên nhìn cảnh cậu yên lặng ngủ mà tâm tình nhộn nhạo, nhịn không được ghé lại thấp giọng hỏi: “Dương Kiếm, cậu có thích Phương đội không?”
Lúc trước khi Dương Kiếm mới tới Tuyết Lang, Phương Chi Diên cũng từng hỏi câu này, Dương Kiếm không hề do dự nói “Không thích”, không biết hôm nay có chuyển biến gì không?
Phương Chi Diên chờ cậu trả lời, tim cũng dần đập nhanh đến mất khống chế.
Dương Kiếm đang mơ rất đẹp, bên tai lại có tiếng nói kỳ quái, Dương Kiếm dứt khoát vươn tay chặn miệng Phương Chi Diên lại: “Đừng ồn.”
Phương Chi Diên: “…”
– sao đúng lúc quan trọng lại nói mơ thế này, định đánh bài chuồn hả?
Có điều ngón tay Dương Kiếm đặt trên môi hắn, tiếp xúc thân mật như vậy khiến Phương Chi Diên giật nảy, nhịn không được vươn lưỡi ra liếm lên ngón tay thon dài của cậu. Dương Kiếm dường như thấy nóng liền lập tức rút tay về, Phương Chi Diên dứt khoát bắt lấy tay cậu, ghé lại hôn Dương Kiếm.
“Ưm…”
Trong mơ Dương Kiếm trở về thời thơ ấu, khi cậu còn rất nhỏ lẽo đẽo theo sau mông Lưu Xuyên đòi ăn, Lưu Xuyên bị cậu quấy rầy cho phát cáu liền tùy tay quăng cho cậu hộp đường, lúc này Dương Kiếm mới thỏa mãn ngồi ăn đường trên sofa. Khi Phương Chi Diên hôn cậu, cậu còn nghi hoặc liếm lên đầu lưỡi của Phương Chi Diên, dường như đang tò mò sao mùi vị lại không giống lắm.
Phương Chi Diên bị liếm cứng đờ cả lưng, lập tức giữ lấy gáy cậu, nhiệt tình hôn sâu.
“Ưm… ư…”
Nụ hôn sau bao lâu chờ đợi quá mức sung sướng, động tác của Phương Chi Diên không khỏi có chút mất kiểm soát, hắn ôm chặt Dương Kiếm, điên cuồng cuốn lấy lưỡi cậu, để lại hương vị của chính mình ở khắp mọi nơi trong khoang miệng Dương Kiếm.
Dương Kiếm mơ mơ màng màng, sao trong mơ ăn mãi mà không xong.
Sau khi Phương Chi Diên hôn xong, nhìn bộ dạng ngủ say của Dương Kiếm, bỗng cảm thấy có chút áy náy trong lòng – không biết liệu Dương Kiếm đã thích ai chưa, hắn cứ như vậy đã hôn cậu, hành động này cũng không hề quân tử, vừa rồi hắn thực sự có chút mất khống chế.
Có điều Dương Kiếm còn chưa kết hôn, thoạt nhìn cũng có vẻ như chưa có bạn gái, chắc giờ mình theo đuổi cậu cũng không sao phải không?
Nghĩ đến đây, Phương Chi Diên liền dịu dàng chỉnh lại mái tóc rối của cậu, mỉm cười nói: “Dương Kiếm, tôi rất thích em, lại đối tốt với em như vậy, để cho công bằng, em cũng phải mau mau thích lại tôi mới phải, đúng không?”
Nếu như lời nói vô sỉ này mà bị Dương Kiếm tỉnh dậy nghe được, không chừng cậu sẽ đấm cho hắn một phát. Đáng tiếc, Dương Kiếm khi ngủ say hoàn toàn không còn chút IQ nào, nghe đến đó còn mơ mơ màng màng tự động nói mơ: “Ừ, được rồi.”
Phương Chi Diên mỉm cười, tâm tình khoái trá về lại giường mình.
Hắn bỗng phát hiện ra, sau khi thích phải người này, cuộc sống của mình bỗng thú vị hơn biết bao nhiêu.Hết chương 419.
Quả nhiên là couple có rate cao nhất Nam thần, type sml vẫn chưa được một nửa truyện…