Điều cô tức không phải là chuyện Hoắc Thâm xuất ngoại, mà tức ở chồ Hoắc Thâm trêu chọc
mình thành một đốm lửa fôi mà một câu cũng khồng thèm nói đã bỏ mình lại, chạy đi mất.
Cô cho rằng bản thân không phải loại người không nói lý lẽ, nói nhiều một câu thì đã làm sao, chẳng lẽ cồ sẽ không cho Hoắc Thâm đi sao.
Vừa nghĩtới cảnh túng quẫn đó, Lê Nhất Ninh lập tức xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, đương nhiên cũng có chút giận chó đánh mèo.
Có điều chuyện nghiêm chỉnh vần là chuyện nghiêm chỉnh, dù cô có giận dổi thì vẫn biết chừng mực.
Lê Nhất Ninh: [Hỏi anh một chuyện.]
Không biết Hoắc Thâm đang bận hay là thế nào, trong phút chốc không có trả lời tin nhắn của cô ngay.
Lê Nhất Ninh cũng không để bụng, cô chuyển sang đi tìm tư liệu của người khác.
*
Hoắc Thâm bên này vừa mới bàn xong hợp dồng, một hàng người đi tới chi nhánh công ty mở họp, suốt quá trình bận tới mức chân không chạm đất khồng có lấy thời gian để dược nghỉ ngơi.
Kết thúc xong hai hội nghị vừa đi ra, Hoắc Thâm lập tức nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Lâm Thuận Bân.
“Hoắc Tổng.”
Hoắc Thâm nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”
Lâm Thuận Bân đưa điện thoại tới, thấp giọng nói: “Bên bà chủ xảy ra chút vấn dề.”
Nghe xong, Hoắc Thâm lạnh mặt híp mắt nhìn tin tức trên weibo.
“Bà chủ gọi điện thoại cho cậu rồi?”
“Không có.” Lâm Thuận Bân suy nghĩ: “Nhưng mà buổi sáng bà chủ có hỏi tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lâm Thuận Bân sờ cổ, nhớ tới trạng thái của ông chủ nhà mình với bà xã, lời ít ý nhiều: “Bà chủ hỏi chuyện hợp tác, có ảnh hưởng gì tới công ty không.”
Hoắc Thâm lấy làm ngạc nhiên, nhìn Lâm Thuận
Bân: “Cô ấy còn quan tâm chuyện này?1
Lâm Thuận Bân mỉm cười: “Chú Hứa nói tuy bà chủ luôn miệng nói tỉ lệ phần trăm bị tổn thất có thể mua nhiều túi xách và biệt thự, nhưng thật ra càng lo lắng ảnh hưởng tới Hoắc tổng ngài, cũng lo lắng có ảnh hưởng gì tới công ty không.”
Không thế không nói những lời này của Lâm Thuận Bân đã vuốt phải mông ngựa, khiến Hoắc Thâm nghe xong tâm tình cũng thoải mái hơn khồng ít.
Anh ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, nhìn Lâm Thuận nói: “Trạng thái gần đây không tệ.”
Lâm Thuận Bận vội đáp một tiếng.
Hoắc Thâm nhàng nhạt nói: “Cuối năm thưởng gấp đôi.”
“Cám ơn Hoắc tổng.”
Lâm Thuận nhìn thần sắc phức tạp trên mặt Hoắc Thâm bồng nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn.
“Đúng fôi, bởi vì nguyên nhân quay phim, hôm nay bà chủ đã đi tới bên đoàn làm phim rồi.”
Bước chân Hoắc Thâm khựng lại, nhìn anh ta một cái: “Tôi biết rồi.”
Danh Sách Chương: